Trùng Sinh Chi Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 119: Tranh luận, vị thân vương trẻ tuổi

“Dracula?” Ngọc Tình nhắc lại một lần nữa họ của Wiliam, khẽ cười, ánh mắt cô từ từ di chuyển về phía chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trỏ của Wiliam.

Chiếc nhẫn hình con rơi đó, có một sức hút kì lạ và phát ra thứ ánh sáng rực rỡ.

“Ừm.” Wiliam khẽ gật đầu, giơ tay lên nhìn vào chiếc nhẫn, khẽ cười: “Kể từ khi tôi bắt đầu được sinh ra tôi đã mang cái họ này, chỉ là mọi người đều biết cái họ này quá đặc biệt, vì vậy mà....”

Vì vậy mà anh ta đương nhiên anh ta cũng không đưa cái họ Dracula này ra để huênh hoang, bằng không một kẻ xấu với thế lực mạnh mẽ nào đó sẽ tiêu diệt anh ta mất.

Tuy là hoàng thân của ma cà rồng thực lực cũng không phải là yêu, nhưng ai mà biết liệu trên đời này còn có kẻ mạnh hơn hay không, cẩn thận một chút vẫn là điều tốt.

Ngọc Tình và những người còn lại đều gật đầu như hiểu ra, ba người đều không nói gì, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Bọn họ không nói gì thì đương nhiên Wiliam cũng chẳng có gì để nói.

Dù gì thì mục đích của anh ta hôm nay cũng đạt được rồi, hôm nay anh ta tới là vì Ngọc Tình, không kể là gặp Ngọc Tình hay ba mẹ Ngọc Tình, mục đích của anh ta cũng chỉ có một, đó là nói cho Ngọc Tình biết, anh ta không phải đang chơi đùa, trong trái tim anh ta thực sự co cô.

ở đây là một cuộc chiến bảo vệ giữa việc đón nhận hay không đón nhận tình yêu, còn lúc này Cục An ninh Quốc gia đang tiến hành một cuộc chiến nước bọt về việc của bang Chim ưng.

“Nếu, tôi nói là nếu, nếu cái con bé Ngọc Tình đó ý nghĩ mưu đồ gì không tốt, thì anh phải biết rằng, sự dung túng ngày hôm nay có nghĩa là nuôi hổ cho nó gây họa, điều này sẽ mang lại tai họa không thể lường trước được cho đất nước và nhân dân!” trong phòng hội nghị, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu đen, một tay đập bàn, lớn tiếng nói.

Giọng nói ông ta bình tĩnh và mạnh mẽ, đôi mắt ông ta từ từ liếc nhìn tất cả mọi người đang ngồi im thin thít quanh bàn. Ông ta hít một hơi thở thật sâu rồi nói tiếp: “Vì vậy tôi cho rằng, chúng ta bắt buộc phải có được bang Chim ưng, bắt buộc phải tiêu diệt được Ngọc Tình!”

Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền ngẩng đầu lên nhìn ông ta, có được bang Chim ưng, tiêu diệt Ngọc Tình? Bây giờ bọn họ đã biết, quyền chỉ huy bang Chim ưng nằm trong tay Ngọc Tình, nói đúng là thì Ngọc Tình chính là người chủ đứng đầu bang Chim ưng.

Nếu Ngọc Tình có làm việc gì vi phạm pháp luật, bắt giữ cô đương nhiên là điều có thể, nhưng theo những tài liệu mà họ thu thập được, thì Ngọc Tình thu phục Vân bang cũng không làm gì ảnh hưởng tới sự an toàn của xã hội, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt cô? Huống hồ, nước Z với tình hình trước mắt, thì không phải là không có bang hắc đạo nào có thực lực hơn bang Chim ưng mà có thể uy hiếp tới sự an toàn của quốc gia, bang hắc đạo hiện nay nhiều như cá dưới sông vậy.

Khi trước cũng không thấy phía trên đưa ra lời nói rằng phải gây áp lực với bọn họ, sao bây giờ lại dồn toàn bộ sự chú ý và mục tiêu vào Ngọc Tình và bang Chim ưng rồi!

Mọi người bỗng chốc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nói gì. Một lúc sau, cuối cùng cũng có một người mặc bộ vest màu xám nhìn vào người vừa nói ban nãy lên tiếng: “Thượng tướng Lý, tôi nghĩ nhiệm vụ quan trọng trước mắt không phải là loại bỏ hay không loại bỏ bang Chim ưng mà là điều tra về những âm mưu của những kẻ tu mà, nếu biết được sự việc này một khi là thật, vậy thì đại quân của giới yêu quái một khi xâm nhập được vào nhân gian thì trăm họ lầm than chứ đừng nói gì tới quốc gia và nhân dân nữa!

Người này nói lời ngay thẳng và chú trọng vào vấn đề quan trọng, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Uy, giọng nói bình tĩnh và không chút do dự: “Vì vậy tôi cho rằng, nếu cái người tên Ngọc Tình đó có bản lĩnh, vậy thì chúng ta tội gì không hợp tác, dù gì thì sứ mệnh tồn tại của Cục An ninh Quốc gia chúng ta chính là bảo vệ quốc gia và nhân dân à?!”

Ông ta vừa nói dứt lời, mọi người có mặt liền lập tức gật đầu. Đúng vậy, chính như thế là hợp lý, bọn họ đều là những người lãnh đạo của Cục An ninh Quốc gia, đương nhiên biết được về kẻ tu chân và kẻ tu ma, cũng nghe nói qua về Ấn Trấn Yêu. Vì vậy, bọn họ đương nhiên biết, sự nặng nhẹ của sự việc này!

“Hồ đồ!” Lý Uy nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía Lân Chính Lạc, “Chúng ta dựa vào cái gì mà tin Ngọc Tình, phải biết rằng cái gì là hắc đạo! Anh tưởng rằng người như vậy là người chúng ta có thể khống chế trong tay được à! Muốn loại trừ được kẻ thù thì nhất định phải đảm bảo được an toàn nội bộ đã, vì vậy tôi cho rằng kể cả là muốn đối phó với kẻ tu ma thì trước tiên chúng ta cũng cần loại bỏ bang Chim ưng!”

“Muốn loại trừ được kẻ thù thì nhất định phải đảm bảo được an toàn nội bộ?” Lâm Chính Đông vừa nghe thấy vậy liền cười: “Thượng tướng Lý, anh muốn làm Tưởng Giới Thạch đấy à?”

Lâm Chính Đông nhìn Lý Uy, ánh mắt đầy sự chế nhạo, nói ra lời càng không thể hiện sự nhượng bộ: “Năm xưa khi nước R xâm lược nước X, Tưởng Giới Thạch một câu nói như anh vừa nói đã đem thắng lợi lùi lại mất mấy năm, làm cho đất nước chúng ta và nhân dân rơi vào cảnh lầm than! Bây giờ kẻ địch ở trước mắt, vậy mà anh lại nói là phải đảm bảo được an toàn nội bộ!”

Lâm Chính Đông nói xong, tiếng nói bàn tán trong phòng hội nghị vang lên.

“Tôi thấy thiếu tưởng Lâm nói đúng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng trước mắt của chúng ta chính là điều tra tin tức mà Nguyễn Khánh đưa về. Phải biết rằng nếu tin tức đó là thật, chúng ta phải lập tức ra tay, bằng không hậu quả sẽ khó lường!” đây là người của phái lí trí.

“Không, tôi cảm thấy lời thượng tướng nói càng có lý hơn, ai mà biết được cái kẻ tên Ngọc Tình đó là người thế nào, lời cô ta nói sao có thể tin hết được, ngộ nhỡ cô ta có âm mưu và ý đồ gì thì sao, chẳng phải là chúng ta sẽ phạm phải một sai lầm lớn à?” đây là người của phái mù quáng.

Lời nói này được nói ra, lập tức liền có tiếng nói phản bác: “Âm mưu, ý đồ? Sao lại cứ phải thổi phồng sự sợ hãi lên thế, các người là những kẻ bất khả chiến bại mà cũng sợ người khác có âm mưu hay ý đồ gì à? các người chẳng phải rất lợi hại sao, đến cái này cũng không giải quyết nối thì còn làm lãnh đạo làm gì!”

“Anh...anh có khả năng gì nào, phải biết rằng, chức trách của chúng ta chính là bảo vệ quốc gia và nhân dân, nếu quốc gia và nhân dân đều bị uy hiếp, vậy thì đại quân yêu mà không tiến vào cũng còn có tác dụng gì nữa!”

“Anh làm sao mà biết....” người đó vừa nghe thấy liền lập tức phản bác, còn chưa kịp nói dứt lời liền nghe thấy có người gầm lên.

“Im lại hết đi!” Lý Uy đôi mắt trợn trừng lên như mắt hổ, lớn tiếng nói, lập tức ngăn lại mọi lời tranh luận trong phòng họp.

“Vậy thì?” Lâm Chính Đông không hề sợ Lý Uy dù là một chút, chỉ thấy ông ta khẽ nhếch méo cười, nhìn Lý Uy hỏi lại.

“Làm theo những gì tôi nói!” Lý Uy nghe thấy câu hỏi liền lập tức lên tiếng, giọng nói kiện định không còn phải nghi ngờ gì nữa, ông ta đứng lên nhìn khắp mọi người một lượt, nói dõng dạc từng câu từng chữ.

Câu nói này được nói ra, Lâm Chính Đông lập tức đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Uy: “Không đồng ý, tôi nói rồi, bây giờ nhiệm vụ quan trọng chính là Ấn Trấn Yêu! Một khi đại quân yêu quái tiến vào được nhân gian rồi thì tất cả mọi người trên toàn thế giới này đều có khả năng gặp phải nguy hại, chúng ta còn nhắc gì tới đất nước và nhân dân nữa!”

“Anh....” Lý Uy vừa nghe thấy vậy, lập tức tức giận, ông ta không ngờ rằng Lâm Chính lẠc lại dám trước mặt bao nhiêu người như thế này mà cãi lại lời ông ta.

“Tôi nói rồi không được là không được!” Lâm Chính Đông nghe thấy vậy liền khẽ cười: “Anh tưởng tôi không biết gì về tâm tư của anh à?”

Tâm tư? Ông ta đương nhiên có tâm tư, bảo vệ sự an toàn cho quốc gia và nhân dân chính là chức trách của ông ta, thế nhưng ông ta đã hạ lệnh đối phó với bang Chim ưng rồi, bây giờ sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Ngọc Tình chứ! Ngọc Tình....không biết tại sao, ông ta cảm thấy cô gái này không hề đơn giản, hễ nghĩ tới cô là tỏng lòng ông ta liền cảm thấy không thoải mái.

Bao nhiêu năm làm lãnh đạo, ông ta vẫn rất tin vào trực giác của bản thân mình,vì vậy, để đề phòng điều bất chắc, kẻ tên Ngọc Tình này nhất định không thể giữ lại được.

Toàn bộ cảnh này ngày hôm nay Ngọc Tình không hề biết, nếu Ngọc Tình biết cũng nhất định sẽ chế giễu. Đây là lãnh đạo của đất nước sao, đây là những lãnh đạo mà kiếp trước cô đã hết mực tôn sùng sao.

Sự an toàn của quốc gia và nhân dân? Ha ha, Ngọc Tình cô có thể uy hiếp được quốc gia và nhân dân sao? Đúng là nực cười!

Ánh mắt của Lý Uy từ từ di chuyển, nhìn vào mọi người, khẽ cười:”Được, cứ như vậy đi!” ông ta nói, giọng điệu như thỏa hiệp, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trống rỗng.

Lâm Chính Đông vốn còn nghĩ hôm nay sẽ phải tốn không ít nước bọt, nhưng không ngờ rằng Lý Uy lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy. bỗng chốc ông ta lại đơ người ra, sau đó khẽ cười: “Ừm, được, cảm ơn sự đại lượng khoan hồng của Thượng tướng.”

Ông ta cộng sự đã nhiều năm với Lý Uy, tính cách của Lý Uy sao ông ta lại không biết chứ, ông ta dễ dàng thỏa hiệp sao? Đó là điều không thể! Nhưng nếu ông nay ông ta đã chịu nhường bước, không kể lý do là gì thì sự việc hôm nay cũng đã được quyết. Lâm Chính Đông cười, trong lòng suy nghĩ được đổi hướng, ông ta đang nghĩ xem ra phải nói chuyện nghiêm túc với Ngọc Tình về chuyện này.

Theo báo cáo của Nguyễn Khánh, thực lực của Ngọc Tình tương đối khá, nếu đã như vậy, người thế này thì nên tận dụng mới phải. tuy có chút nghi hoặc thắc mắc tại sao một nhân tài như vậy trước đây lại không gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia, nhưng nghĩ lại thì thấy trên thế giới này những người có bí mật quá nhiều, không phải ai cũng đều bị người khác phát hiện ra những bí mật ấy.

Ý nghĩ của ông ta đúng rồi, khi còn ở kiếp trước, Ngọc Tình chính vì khả năng khác thường mà được chọn vào Cục An ninh Quốc gia, song kiếp này Ngọc Tình lại vô cùng mệt mỏi và chán ghét với năm từ Cục An ninh Quốc gia, sao cô lại gia nhập vào đó một lần nữa chứ? hơn nữa, cô sớm đã không còn là cô gái ngây thơ ngày xưa rồi, khi Cục An ninh Quốc gia tiến hành lựa chọn nhân tài cô đã cố tình giấu đi khả năng của mình.

Vì vậy kiếp này, Ngọc Tình tuyệt đối sẽ không gia nhập vào Cục An ninh Quốc gia nữa!

Suy nghĩ ngược lại với Lâm Chính Đông, Lý Uy bây giờ trong lòng đang nghĩ làm thế nào để loại bỏ được Ngọc Tình. Ông ta đắm mình trong chốn quan trường đã lâu, rất nhiều sự việc đã có sự thay đổi, kể cả mới đầu mực đích của ông ta chính là bảo vệ quốc gia và nhân dân. Vậy thì bây giờ cũng đã có sự pha trộn của nhiều thứ khác, ví dụ như quyền lực, ví dụ như danh vọng.

Không vì những cái khác, chỉ vì hôm nay Lâm Chính Đông vì Ngọc Tình và bang Chim ưng, lại trước mặt bao nhiêu người làm cho ông ta mất mặt, vậy thì ông ta nhất định phải loại bỏ cả Ngọc Tình và Lâm Chính Đông! Huống hồ ông ta đã lờ mờ cảm thấy cái kẻ tên Ngọc Tình đó nếu không loại bỏ thì có một ngày nhất định ông ta sẽ gặp phải đại nạn.

Đôi mắt ông ta từ từ di chuyển, sau đó khẽ cười, nhìn mọi người: “Đội đặc công một hai ba kể từ ngày hôm nay trở đi, dồn toàn lực vào tìm kiếm tung tích năm mảnh ghép còn lại của Ấn Trấn Yêu, sau khi tìm được lập tức báo cáo lên, không được hành động bừa bãi vội vàng! Đội số bốn âm thầm bảo vệ Ấn Trấn Yêu dưới hồ Điền Trì. Kể từ ngày hôm nay thả lỏng sự công kích nhằm vòa bang Chim ưng, liên lạc với Ngọc Tình, tìm kiếm sự hợp tác!”

Lời ông ta vừa dứt, Lâm Chính Đông liền nheo mày lại. cái gì mà là thả lỏng sự công kích?có điều ông ta sẽ tuyệt đối không hỏi lại, dù gì thì bang Chim ưng cũng không phải của ông ta, còn Ngọc Tình nếu không có bản lĩnh giải quyết được việc này vậy thì cô cũng không có giá trị cho ông ta lợi dụng, huống hồ ông ta cũng vô cùng muốn nhìn thấy Lý Uy ăn đòn.

Vậy là Lâm Chính Đông suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Làm theo những gì thượng tướng nói! Các đồng chí, sứ mạng của chúng ta chính là bảo vệ quốc gia và nhân dần, song nếu thế giới đều gặp phải sự uy hiếp vậy thì cũng là quốc gia và nhân dân gặp phải sự uy hiếp, chính vì vậy mà chúng ta bắt buộc phải làm tốt việc này!”

Câu nói này vừa dứt, mọi người có mặt liền lập tức gật đầu, còn Lâm Chính Đông thì hơi cúi đầu xuống, ông ta đang thầm nghĩ làm thế nào dể Ngọc Tình nhận lấy cái ân tình mà ông ta vừa làm cho cô.