Oánh Tú nhìn Trần Bảo Lâm giống mình năm đó cái gì cũng không hiểu, dịu dàng nói: "Sau khi cập kê mới thành thân, ít nhất muội ở Nhữ Dương Vương phủ không gây thù chuốc oán gì."
"Di nương nói muội tâm tư đơn thuần, sợ muội gả sẽ chịu khi dễ, vì thế đã đến chỗ phu nhân cầu cho muội mấy nha hoàn lợi hại." Trên mặt Trần Bảo Lâm thoáng hiện một mạt ảm đạm, kỳ thật khi nàng được tứ hôn phải dùng danh nghĩa nữ nhi của phu nhân, mà nàng trước kia đều do di nương chiếu cố. Di nương của Trần Bảo Lâm cũng là nữ tử dịu dàng, đến từ gia đình bình thường, di nương luôn sợ nàng bị khi dễ, nhưng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh.
Oánh Tú nhìn nàng, những câu dạy bảo đó bỗng nhiên nói không nên lời, nàng không thể ở trước mặt Trần Bảo Lâm dạy nàng ấy phải biết gậy ông đập lưng ông, chỉ hi vọng Tô tiểu vương gia kia thật lòng yêu thương nàng ấy.
Tiễn Trần Bảo Lâm đi, Oánh Tú cảm thấy mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi, tỉnh dậy, bên ngoài thế mà đã tích tách có mưa, nằm trên giường cũng có thể nghe thanh âm thanh thúy đánh lên nóc nhà mái ngói.
Sau cơn mưa sắc trời u ám, Bão Cầm thấy Oánh Tú đã tỉnh, vén màn, giúp nàng khoác thêm ái: "Cô gia đã về, thấy tiểu thư đang ngủ nên qua thư phòng."
Oánh Tú sửa sang lại tóc tai, đứng dậy ra ngoài.
Mương máng dưới hành lang nước đã chảy thành dòng suối nhỏ, trong không khí thêm vài phần tươi mát. Oánh Tú đứng dưới hành lang, duỗi tay ra ngoài hứng nước mưa lạnh lẽo, phía sau đột nhiên truyền tới giọng của Tề Hạo Minh: "Đừng để cảm lạnh."
Oánh Tú rút tay về, quay đầu cười nói: "Đã vào hạ rồi, nào dễ cảm lạnh như vậy. Chàng về từ khi nào?"
"Mới về, vừa qua chỗ phụ thân một chuyến."
Oánh Tú đứng phía sau y, chậm rãi đẩy xe lăn về phòng: "Phụ thân hỏi việc chàng khôi phục?"
"Ừ, còn hỏi chuyện phân gia."
Oánh Tú đẩy Tề Hạo Minh đến bên giường, tự y đứng dậy ngồi lên.
"Phân gia? Sao phụ thân lại đột nhiên nhắc với chàng việc này."
"Mấy ngày trước Tứ thúc có nhắc với phụ thân việc phân người mấy phòng ra."
"Vậy Đại ca cũng biết sao?"
"Đại ca còn chưa biết."
Việc may vá trong tay Oánh Tú dừng lại, ngẩng đầu nhìn y: "Phụ thân chỉ tìm chàng, không tìm Đại ca?"
Thấy Tề Hạo Minh gật đầu, trái tim Oánh Tú trầm xuống. Về việc phân gia, Nam Dương Hầu không tìm Tề Hạo Thịnh thân là thế tử, ngược lại tìm đến tướng công nhà mình, rốt cuộc là có ý gì?
"Vậy phụ thân quyết định phân gia sao?" Oánh Tú tiếp tục thêu thùa, thấy sắc mặt Tề Hạo Minh không có dị thường, dường như không lo lắng đến vậy.
"Phụ thân chỉ là hỏi ta, nếu tương lai phân gia, chúng ta muốn ở lại Nam Dương Hầu phủ, hay muốn tìm một tòa viện khác." Phụ thân đột nhiên tìm đến nói việc này, Tề Hạo Minh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nếu phân gia, nhất định phải tìm chỗ khác, phụ thân nói muốn họ ở lại Nam Dương Hầu phủ, lời này có vẻ rất có huyền cơ.
"Thời điểm này dường như không thích hợp." Oánh Tú trầm mặc một hồi, buông kim chỉ trong tay xuống, "Đại ca chưa có đích tử, nếu dựa theo quy củ của Nam Dương Hầu phủ, tạm thời không phân gia được."
Nam Dương Hầu ngày càng không hài lòng với Tề Hạo Thịnh, thân là chủ nhân của hầu phủ, ông ấy không chỉ suy xét tới tương lai của nhi tử, còn phải đắn đo ngày sau toàn bộ Nam Dương Hầu phủ phải thế nào, hiện tại thánh thượng tuổi đã cao, triều đình sớm muộn cũng đổi chủ, minh chủ tương lai lúc này còn chưa lộ diện, nói không lão công thần sớm có ý kiến với họ đang nghĩ cách muốn tước đi các tước vị, giảm bớt uy hϊế͙p͙ cho triều đình, như vậy, thân phận chủ nhân tương lai của Nam Dương Hầu phủ nhất định phải làm tân minh chủ vừa lòng mới được.
"Nếu dọn ra ngoài, nàng và hài tử đều sẽ an toàn hơn một chút, hiện tại trong phủ chịu ảnh hưởng của bên ngoài quá nhiều, Gia Cát Ngọc Đồng kia gả vào lại dám làm nhiều chuyện như vậy, sao không có phần của Khánh vương gia? Chẳng qua là một thứ nữ mà thôi, hi sinh đích nữ đang an ổn ngồi ở vị trí thế tử phi, có được Nam Dương Hầu phủ duy trì, Cửu hoàng tử càng nắm chắc phần thắng trong tay."
"Tuyển tú sắp bắt đầu rồi, hôn sự của Cửu hoàng tử năm nay cũng nên định, không biết là cô nương nhà ai sẽ lọt vào mắt của Trương Quý Phi." Oánh Tú đã trải qua hồi phân tranh năm đó, sau khi Cửu hoàng tử có đích tử, được phong vương, trận đấu ngầm này mới chân chính dọn lên mặt bàn.
"Đương nhiên là người Trương gia, Trương Quý Phi sao có thể cho phép kẻ khác chiếm vị trí này?" Vị trí Thái Hậu cũng được, Hoàng Hậu cũng thế, chỉ cần có cơ hội, Trương Quý Phi chắc chắn sẽ không cho kẻ khác chiếm tiện nghi.
"Đại biểu tẩu hình như cũng là người Trương gia." Oánh Tú bỗng nhiên nhớ tới thê tử của Đại biểu ca Kiều Cẩn Hiền Trương thị xuất thân cùng gia tộc với Trương Quý Phi, trong lòng thầm đổ mồ hôi vì Kiều lão gia tử, Kiều lão gia tử cả đời trung trinh một lòng đứng về phía Hoàng Thượng.
"Đại biểu tẩu nàng và Trương Quý Phi cùng một nhánh của Trương gia, vốn dĩ thân phận không cao, nhưng Trương Quý Phi ngày càng đắc thế, một phòng đương nhiên cũng theo nước lên thì thuyền lên, Đại biểu tẩu của nàng mới có thể gả cho Đại biểu ca." Thấy nàng nhíu mày, Tề Hạo Minh vội duỗi tay vuốt ve, "Đừng lo lắng, cả đời Kiều lão gia tử đều như thế, thời điểm cuối cùng này chắc chắn cũng không xuất hiện ngã rẽ."
Oánh Tú ngẩng đầu, có lời nhưng khó nói. Ông ngoại tới cuối đời bị Đại biểu ca và Đại biểu tẩu hại, bị hàm oan vô cớ, trên lưng gánh tội danh kết bè kéo cánh, bị hai tháng lao ngục tai ương, tuy về sau hàm oan được rửa sạch, nhưng thân thể không còn như khi trước. Lúc ấy nàng ở Nam Dương Hầu phủ khó tự bảo vệ mình, cũng không có mặt mũi tới Kiều gia thăm ông ấy.
"Nếu biểu tẩu và Trương Quý Phi cùng một tộc, thϊế͙p͙ sợ đến lúc đó trong triều sẽ hiểu lầm ông ngoại kéo bè kết cánh." Oánh Tú nói ra nghi ngờ trong lòng, "Ông ngoại cả đời trung thành với hai đời hoàng đế, quyền cao chức trọng, khó tránh khỏi khiến người ta đỏ mắt, cũng khó bảo toàn có kẻ sẽ mượn đề tài khiến ông ngoại chịu hàm oan."
"Hoàng Thượng là người sáng suốt, Kiều đại học sĩ trong quá khứ là thái phó của Hoàng Thượng, chỉ cần Kiều đại học sĩ liêm chính, cho dù có người mượn đề tài cũng không có tác dụng."
Oánh Tú im lặng, lúc trước hoàng đế đúng là người sáng suốt, nhưng tuổi tác đã lớn, các hoàng tử đều trưởng thành, thành thân sinh con, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào vị trí của mình, ông ta nghi kỵ mọi người là chuyện thường tình, chỉ sợ càng gần càng khiến ông ta sinh nghi. Gần vui như gần cọp, sao có thể nói đơn giản như vậy?
"Ta nghĩ nàng muốn về Kiều gia một chuyến, chi bằng gửi thiệp qua Thượng Quan tướng quân phủ, mời biểu tỷ nàng cùng về thăm Kiều lão phu nhân?" Tề Hạo Minh thấy sắc mặt Oánh Tú vẫn còn kém, cho rằng nàng nhớ nhà, hiện tại thời gian y ở hầu phủ cũng ít, nương tử có thai, ngây ngốc ở một chỗ cũng dễ buồn, dứt khoát cho nàng về Kiều phủ một chuyến cũng tốt.
"Được, đầu năm Đại biểu tẩu sảy thai, cho dù đã tặng lễ qua đó, nhưng tự mình đi vẫn là chuyện nên làm." Oánh Tú gật đầu.
Tề Hạo Minh kéo nàng ngồi dậy, chậm rãi xoa eo giúp nàng: "Dẫn Bão Cầm và Thụy Châu cùng đi."
"Hôm qua thời điểm thỉnh an, mẫu thân còn nhắc thϊế͙p͙ đang hoài thai không thể hầu hạ chàng, có cần điều thêm mấy nha hoàn tới không?" Oánh Tú chế nhạo nhìn y, cười nói.
"Vậy nương tử nàng định an bài nha hoàn nào trong viện, Bão Cầm, Thanh Bích, Tử Yên, hay Thụy Châu?" Tề Hạo Minh nhéo mũi nàng.
Oánh Tú trừng mắt: "Chàng tưởng bở, tương lai các nàng đều phải gả vào nhà tốt, nếu chàng thích, tự mình đi xin người của mẫu thân đi."
"Có một mình nương tử, vi phu đã rất vừa lòng, giường trong phòng quá nhỏ, ngủ nhiều người không được." Tề Hạo Minh thấy nàng còn trừng mắt, cười càng sâu.
Thiệp gửi đi, không mấy ngày, Kiều Thi Nhã tự mình tới đón Oánh Tú về Kiều gia, hài tử sinh ra Kiều Thi Nhã không cần vất vả nhiều, có Mạnh thị giúp đỡ, nàng vô cùng rảnh rỗi. Yêu cầu của Thượng Quan phu nhân là, các nàng sinh, bọn họ dưỡng.
"Lần trước đi thăm nãi nãi, bà ấy nói rất nhớ thương muội, biết muội có thai bà ấy cao hứng hơn bất kỳ lúc nào, chỉ là tuổi đã lớn không thể tới Nam Dương Hầu phủ thăm muội."
"Lần trước nghe tỷ kể việc kia, muội thật lo lắng cho thân mình bà ngoại."
"Tẩu ấy thích làm ầm ĩ cũng không dám ầm ĩ tới chỗ nãi nãi, hiện tại thân mình thϊế͙p͙ thị kia còn nặng nề hơn muội."
Oánh Tú chỉ cười, nàng là lo Đại biểu ca bị Trương thị xúi giục, làm ra chuyện có hại cho Kiều gia, nếu không năm đó ông ngoại sao có thể vô duyên vô cớ bị oan uổng?
Tới Kiều gia rồi, Kiều phu nhân tự mình ở cửa tiếp đón các nàng, thấy Oánh Tú tới, mỉm cười: "Tới đây, lão phu nhân nhớ thương hai đứa đã lâu."
Sở dĩ Kiều gia hòa thuận vui vẻ, nguyên nhân lớn nhất vì không có thϊế͙p͙ thị, chỉ cần có thể sinh hài tử, Kiều lão gia tử, thậm chí là tất cả trưởng bối Kiều gia đều không cho phép nạp thϊế͙p͙ nhiễu loạn hậu viện. Kiều phu nhân cũng giống Thi Nhã và Oánh Tú, đều dựa vào trượng phu làm quan, trong nhà không có tước vị cần kết thừa, đương nhiên cuộc sống đơn giản hơn các vương công hầu phủ.
"Bà ngoại, Tú Nhi tới thăm người." Vào trong viện, Oánh Tú thấy tóc Kiều lão phu nhân đã bạc hơn, hốc mắt liền ươn ướt, thời điểm gả vào Nam Dương Hầu phủ, lo lắng cho nàng không phải Thẩm phủ kia, mà là Kiều gia bên này, may mắn trọng sinh, nàng quyết không đẩy nhà ngoại cho nàng chỗ dựa ra ngoài.
"Tới đây, mau ngồi đi, thời điểm nha đầu Thi Nhã kia có thai chưa từng tới thăm ta, cháu thế mà đến."
"Tướng công biết Tú Nhi nhớ bà ngoại nhớ Đại cữu mẫu, cho nên bảo cháu về một chuyến, thuận tiện ra ngoài giải sầu." Cái thai đầu tiên này của Oánh Tú rất an ổn, ngay cả mấy tháng đầu cũng rất ít nôn nghén, ngoan ngoãn như vậy khiến Oánh Tú cảm thấy, đây hẳn là một nữ nhi.
"Tốt tốt, nó có phần tâm ý này thì tốt, cha cháu có đi thăm cháu không?" Kiều lão phu nhân thấy Oánh Tú sắc mặt hồng nhuận cũng yên tâm. Lúc trước sợ nàng phải sống cô độc, sợ nàng chịu ủy khuất, hiện tại hài tử cũng sắp có, hai đứa nhỏ thành thân gần một năm vẫn rất hòa thuận.
"Không có, phụ thân chỉ viết cho cháu phong thơ, muốn làm mai cho Cẩn Trạch biểu ca, cháu không trả lời." Đáy mắt Oánh Tú không chút thương cảm, nơi đó sớm đã không phải là nhà, thời điểm có thai, nàng còn theo thường lệ kêu Nghiêm ma ma về Thẩm gia báo tin, nhận lại chỉ có mấy lời qua loa của Thẩm phu nhân.
"Ông ta muốn làm mai cho Cẩn Trạch biểu ca của cháu? Nhà ai? Thẩm Oánh Huệ kia năm nay mới mười một tuổi."
"Là tiểu thư của Khang Bình Vương phủ, Công Tôn Oanh Oanh." Oánh Tú dừng một chút, vẫn là đem sự tình nói với bọn họ.
Thi Nhã kinh ngạc chen vào: "Công Tôn Oanh Oanh kia không phải dan díu với Nhị thiếu gia Đường gia sao? Hiện tại đã là Nhị thiếu nãi nãi Đường gia mà! Khi đó ở Khang Bình Vương phủ truyền đến ồn ào náo nhiệt, kẻ không biết kiểm điểm như vậy, sao có thể xứng với biểu ca!"
"Đương nhiên không xứng với biểu ca, cho nên muội mới không trả lời thư, sau sự tình phát sinh muội cũng ở Khang Bình Vương phủ, chỉ cảm thấy Công Tôn tiểu thư kia thật sự là kẻ lớn mật."
"Thẩm Hạc Nghiệp này, càng ngày càng làm việc không đứng đắn, tuổi không lớn, thế mà hồ đồ hết lần này tới lần khác, hôn sự của tiểu thư Khang Bình Vương phủ sao đến phiên ông ta nhúng tay, chủ ý còn đánh lên đầu chúng ta!" Kiều lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm mà mắng.