Tử Yên thấy Oánh Tú khẽ cười, khóe miệng cũng cong lên. Thật xa truyền tới tiếng kêu của Tráng Tráng, chỉ chốc lát nó đã qua ngạch cửa, chạy về phía Oánh Tú. Hiện tại đã vào tháng mười một, Tráng Tráng ăn mặc rất dày, bộ dáng lắc lư khi đi đường vô cùng đáng yêu.
"Tiểu tổ tông của ta, ngài chậm một chút!" Nghiêm ma ma chạy còn nhanh hơn bà ɖú Hàn thị.
Tráng Tráng tươi cười muốn bò lên giường, Thụy Châu thấy vậy liền ôm nó lên.
"Đệ đệ đâu?" Tráng Tráng chơi đùa với Oánh Tú một hồi mới nhớ tới đệ đệ. Đúng lúc này cách vách truyền tới tiếng khóc của Tề Quý Lỗi, Tráng Tráng dựng tai nghe, năn nỉ Hàn thị đưa mình qua xem.
So với Tráng Tráng, hài tử này thật sự khiến mọi người mệt mỏi, Nghiêm ma ma còn trêu chọc nói hài tử này rõ ràng tới đòi nợ, thời điểm hoài thai lăn lộn một phen, thời điểm sinh cũng khiến Oánh Tú khó chịu, lúc này khóc hẳn phải vang dội khắp phủ mới vừa lòng.
Mở to hai mắt, Tề Quý Lỗi ủy khuất nhìn người trước mặt. Bà ɖú kiểm tra mông cho nó, là nước tiểu, khó trách lại khóc lớn như vậy.
Mãi đến khi thay tã mới thoải mái, Tề Quý Lỗi mới đưa tay bắt lấy một tay của Tráng Tráng. Một đứa ngồi, một kẻ nằm, ánh mắt giao lưu người ngoài căn bản nhìn không hiểu, qua nửa ngày, Tráng Tráng đột nhiên quay đầu gọi Oánh Tú: "Nương nương, đệ đệ đói bụng."
Bà ɖú cẩn thận điều chỉnh vị trí của hài tử: "Sao ngài biết đệ đệ của mình đói bụng?"
Tráng Tráng gật đầu: "Ta đương nhiên biết, cha nói ta là ca ca." Tráng Tráng chọc chọc gương mặt của Tề Quý Lỗi, Tề Quý Lỗi hoảng sợ, vội rụt tay về.
Thụy Châu ở cạnh trông chừng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, vội buông đồ trong tay xuống, chạy ra ngoài. Oánh Tú ở bên này nghe tiếng nôn khan bên ngoài, phân phó: "Buổi chiều đại phu kia tới bắt mạch cho Bão Cầm, thuận tiện kêu ông ấy bắt mạch cho Thụy Châu."
Thanh Bích gật đầu, vội ra ngoài xem Thụy Châu. Oánh Tú tiếp tục thêu thùa, thỉnh thoảng nhìn qua Tráng Tráng ngồi trên giường trò chuyện với tiểu nhi tử, khóe miệng cong lên ý cười hạnh phúc.
OoOoO
Rất nhanh kinh thành đón trận tuyết lớn, chỉ một đêm, cả phủ đã bị một tầng tuyết trắng bao phủ. Thời điểm Thanh Bích mang nước ấm vào, Oánh Tú đang giúp Tề Hạo Minh mặc thêm áo choàng: "Tuyết lớn như vậy, đi đường cẩn thận một chút."
"Nàng yên tâm, ta cùng Cẩn Trạch huynh tới Diệp phủ một chuyến."
Hôn sự giữa Diệp gia và Kiều gia được định vào tháng hai năm sau. Với hôn sự này hoàng đế cũng gật đầu, so với liên hôn cùng thế gia, hoàng đế vẫn vui vẻ tác hợp cho mối nhân duyên này.
"Biểu ca là người hào sảng, đến tuổi này mới thành thân vốn đã chậm trễ rất nhiều, hôn sự của Cẩn Lộc bà ngoại đã bắt đầu thúc giục." Kiều Cẩn Trạch vốn cùng tuổi với Tề Hạo Minh, hiện tại một người đã có hai nhi tử, một người chỉ sắp thành thân, điều này thật sự khiến Kiều lão phu nhân và Kiều phu nhân ưu sầu.
"Chẳng qua là Cẩn Trạch huynh không gặp được người mình muốn cưới mà thôi." Tề Hạo Minh cúi đầu nhìn Oánh Tú đang giúp mình sửa đai lưng, trầm giọng.
Oánh Tú ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt của y, trái tim run lên, kiếp trước, có phải vì nàng đã gả cho người khác nên y mới mãi không chịu cưới thê hay không?
"Sao vậy?" Tề Hạo Minh thấy nàng sững sờ, duỗi tay vuốt ve gương mặt lạnh băng của nàng, "Chi bằng ngủ thêm một giấc đi, bên ngoài tuyết rất lớn."
Oánh Tú lắc đầu: "Lát nữa biểu tỷ sẽ tới. Đúng rồi, Tứ thúc nói lần này gân mạch của chàng lại bị thương, kêu Trác Dạ lấy xe lăn tới đi, tuyết lớn thế này, sâu cạn không biết, khó tránh sẽ lại cảm nhiễm phong hàn."
Tề Hạo Minh nghe nàng cẩn thận dặn dò, ý cười trong mắt càng sâu: "Được, ta nhớ rồi."
Tiễn Tề Hạo Minh đi, Oánh Tú vòng qua hành lang tới viện của Trác Nhân một chuyến, vừa lúc Thư Thảo dìu Trác Nhân ra ngoài: "Mau vào đi, tuyết lớn đường trơn, muội còn thường xuyên đi lại? Có chuyện gì cứ phân phó bà tử trong viện là được."
Trác Nhân được hai nha hoàn dìu về phòng, trong phòng đốt chút than, Oánh Tú kêu Thư Thảo đi mở cửa sổ thông khí: "Nơi này ở phía Bắc, sang năm chờ tiền viện tu sửa xong, muội cùng Trác Dạ có thể dọn tới chỗ tốt hơn một chút."
"Oánh Tú tỷ, a ma gửi thư, nói đầu xuân sẽ tới kinh thành thăm muội, chỉ là muội không dám nói với Trác Dạ, sợ chàng không cao hứng." Trác Nhân do dự một hồi, cuối cùng cũng thành khẩn nói. Sau khi Trác Nhân thành thân ở bên này, phụ thân nàng tức giận không chịu liên lạc, nhưng mấy ma ma nuôi nấng Trác Nhân từ nhỏ lại vô cùng lo lắng, ngày sinh sắp tới gần, bà ấy muốn tới kinh thành chiếu cố. Trác Dạ không muốn có bất kỳ liên lụy nào với đảo Di Châu, cho nên Trác Nhân mãi vẫn không thể mở lời, nhưng a ma muốn tới, nàng cũng không thể cự tuyệt.
"Muội rời khỏi Di Châu lâu như vậy, nhất định rất nhớ nhà, Trác Dạ sao có thể không hiểu suy nghĩ của muội? Hơn nữa có người quen biết tới chiếu cố, hắn cũng sẽ yên tâm. Đừng sợ, cứ nói với hắn đi." Oánh Tú dịu dàng trấn an, "Hắn cũng không phải người không nói lý, sao có thể không thông cảm?"
"Muội sợ chàng trách muội còn liên lạc với nhà, cho dù ở kinh thành rất tốt nhưng phụ thân vẫn luôn muốn bọn muội trở về." Cho dù đảo chủ Di Châu đã cưới tân nương, nhưng ông ấy vẫn thưởng thức con người Trác Dạ, hiện tại nữ nhi đã gả đi, ông ta không có đạo lý để tôn tử tôn nữ lưu lạc bên ngoài.
"Nha đầu ngốc." Oánh Tú biết nếu là ngày thường Trác Nhân sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại nàng ấy đang hoài thai, Trác Dạ lại không thường ở trong phủ, là nàng sơ sót, hẳn nên thường xuyên tới trò chuyện với nàng ấy, "Hắn là tướng công của muội, giữa phu thê có chuyện gì không thể nói? Chẳng lẽ hắn không có thân thích ở đảo Di Châu thì không cho phép muội gặp người nhà sao? Nếu phụ thân muội tới, hắn còn phải tiếp đãi thật tốt!"
Trác Nhân nghe Oánh Tú khuyên giải, tâm tình rốt cuộc cũng hòa hoãn một ít. Không bao lâu, Thanh Bích phái nha hoàn tới báo, biểu tiểu thư Kiều Thi Nhã đã tới.
Hôm Oánh Tú sinh, Kiều Thi Nhã đang ở ngoài cùng trượng phu không kịp tới thăm, hiện tại mới trở về mấy ngày đã vội vã tới Tề phủ. Tiền viện đang sửa chữa, mặc dù đã bị tuyết bao phủ một phần, Thi Nhã không thể nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm ngày đó, nhưng nghe người ngoài kể lại, trong lòng cũng khó nén hoảng sợ.
"Tỷ về trước, A Linh còn đang ở lại giúp Định Vương, sức khỏe công công không tốt, lên đường trễ hơn ta mười ngày, mấy ngày sau hẳn có thể về tới."
"Tỷ phu ở lại Bắc Quyết?" Oánh Tú nghe Tề Hạo Minh nói chiến sự đã ổn định, có điều Thượng Quan Linh ở lại cũng là việc nên làm, nếu không Định Vương một mình thống lĩnh không có người hỗ trợ, khó tránh sẽ có kẻ không phục.
"Đúng vậy, qua đó hai tháng, ta ở một mình cũng hơn một tháng." Thi Nhã nhỏ giọng than. Bắc Quyết mặc dù ở phía Nam nhưng quân đội khắc nghiệt, Thượng Quan Linh gầy đi rất nhiều, tới lúc trở về, nói không chừng hài tử đã không còn nhớ cha nó trông như thế nào.
Oánh Tú rót cho Thi Nhã tách trà nói: "Chỉ cần Định Vương ổn định được chiến sự, tỷ phu rất nhanh sẽ trở về."
"Nếu thật như vậy thì tốt rồi." Thi Nhã lại thở dài, hạ giọng, "Lần trước tẩu tử tới Khang Bình Vương phủ, nghe nói Thái Tử ngày càng không ổn, mọi chuyện đều rất khó nói."
Trái tim Oánh Tú thoáng động. Vào đông, sức khỏe của Thái Tử càng không tốt, kinh thành lúc này đã không thiếu ngôn luận, vì chuyện Cảnh đại học sĩ bị bắt vào thiên lao, mọi người đều rõ ràng, hiện tại mặc kệ Thái Tử có ổn hay không, Hoàng Thượng cũng chưa nghĩ tới chuyện phế thái tử, chỉ là mùa đông này qua, cho dù không muốn nhắc tới, chuyện cần đối mặt cũng sẽ tới."
"Đây không phải chuyện chúng ta có thể bình luận, nói ở đây còn được, trước mặt người khác tốt nhất coi như không rõ thì hơn." Oánh Tú nhắc nhở.
Thi Nhã gật đầu, lại nghĩ tới Hứa gia, nàng không khỏi tức giận: "Hứa phu nhân kia đúng là hoảng loạn tới không biết đường đi, ngay cả lão phu nhân của bọn ta cũng tới cầu xin, nếu không phải Đại ca ngăn cản, nói không chừng bà ta đã tới cầu nãi nãi."
"Cảnh đại học sĩ đã được thả, hiện tại trời đông giá rét, bọn họ đương nhiên đau lòng." Oánh Tú rũ mi mắt sờ nhẫn trong tay, "Huống chi hắn còn bị thương, Hứa phu nhân lại không thân thiết với ai có khả năng giúp đỡ."
Nam Dương Hầu phủ mất hết thể diện, Tề Trung Dương cũng khó tự bảo toàn, cho dù sau khi hồi cung Hoàng Hậu không trực tiếp nhắc tới việc này, Hoàng Thượng chỉ cần phái người điều tra cũng sẽ biết được bảy phần. Thánh chỉ hạ xuống, trực tiếp giáng Nam Dương Hầu phủ một cấp, quan phẩm bằng Kiều lão gia tử. Tề gia vốn dựa vào thừa kế tước vị mà duy trì, mà hiện tại giáng một bậc, vị trí thế tử của Tề Hạo Thịnh đương nhiên không còn.
"Nào không có chỗ cầu xin! Mọi người đều biết Hứa gia xảy ra chuyện gì, Nam Dương Hầu phu nhân kia, không đúng, hẳn là phu nhân trước kia, nghe nói bà ta mấy lần định tự tử, nhưng Hứa gia cũng thật nhẫn tâm, trông chừng người rất chặt."
Chuyện Thi Nhã nói Oánh Tú sớm đã biết, có thù tất báo, hai hài tử kiếp trước chết oan của nàng, trong đó sao có thể không có phần của Hứa thị!
"Hôm nay biểu ca tới Diệp phủ." Oánh Tú thấy Thi Nhã kích động, vội thay đổi chủ đề, "Nghe nói đã giải được ba câu hỏi Diệp tiểu thư đưa ra."
"Câu hỏi của Diệp tiểu thư?" Thi Nhã vừa nghe tới đây liền nổi hứng thú.
Oánh Tú lại rót cho nàng ly trà, tỉ mỉ kể lại chuyện giữa Diệp đại tiểu thư và Kiều Cẩn Trạch, sau đó cười hỏi: "Tỷ nói xem tiểu thư Diệp gia này có phải còn lanh lẹ hơn tỷ của năm đó không?"
Thi Nhã đỏ mặt, trừng mắt nhìn Oánh Tú: "Đừng vội giễu cợt ta, chuyện giữa muội và Tề Nhị thiếu gia cũng không thua kém!"