Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 43: Nhân vật chính chết, hết phim

Tên đệ tử kia thoạt nhìn, kỳ thật rất bình thường. Xen lẫn trong một đống đệ tử Huyễn Hoa Cung, sợ hãi rụt rè, ánh mắt né tránh.


Thẩm Thanh Thu sở dĩ chú ý tới hắn, là bởi vì trên mặt hắn là một màu, cổ là một khối màu, tay trái cùng tay phải, lại là hai loại màu khác nhau. Hơn nữa, vừa không rút kiếm, cũng không trợn mắt nhìn đối diện, chỉ là vùi đầu đánh tới trà trộn giữa đám đệ tử Huyễn Hoa Cung, giống một tên móc túi chờ thời cơ.


Trong nhận thức của Thẩm Thanh Thu, chỉ có một loại người có cử chỉ thế này.
Minh Phàm vô cùng lo lắng nói: “Tiểu sư muội! Sư muội, muội làm sao vậy?”


Ninh Anh Anh sửng sốt một lúc lâu sau, giống như bị đánh choáng váng, lúc này mới rốt cuộc kịp phản ứng, nghênh kiếm đánh trả. Thẩm Thanh Thu thấy bên cạnh có một con mèo già đang lười biếng cuộn cái đuôi phơi nắng ɭϊếʍƈ lông, một phen nhấc lên, ném vào trong tửu quán.


Mèo già chấn kinh, một tiếng thét chói tai, chạy tới chạy lui giữa hai nhóm người, Thẩm Thanh Thu cúi đầu hô một câu “Hắc Tử đừng chạy!” liền chen vào. Chẳng biết tại sao tiến vào một người, song phương đều ngẩn ra. Ninh Anh Anh sợ sát thương người vô tội, xuống tay hơi hơi chần chờ. Tiểu cung chủ cũng không để ý nhiều như vậy, nhặt roi trở về nên đánh sao thì đánh thế đó. Thẩm Thanh Thu một bên đuổi theo con mèo già kia chạy loạn cả sảnh đường, một bên trong miệng loạn hô, “Tiểu Hoa” “Hôi Hôi” một đống tên loạn thất bát nháo đều đặt lên đầu con mèo kia. Bên trong hỗn chiến, Ninh Anh Anh rõ ràng bó tay bó chân không dám loạn ra chiêu, lại luôn cảm giác trong chốc lát cánh tay khuỷu tay bị người ta đẩy một cái, trong chốc lát bả vai bị người ta đẩy một chưởng, trường kiếm cơ hồ không nghe nàng thao túng liền múa đến mức tinh quang sáng loạn. Bỗng nhiên, “chát chát” hai tiếng, vang dội đến cực điểm, tiểu cung chủ ôm mặt, ngây ra như phỗng, cứng ngắc.


Hai nhóm người tất cả đều thấy vừa rồi cánh tay Ninh Anh Anh múa may, tay năm tay mười quăng nàng hai cái bạt tai, lúc này không hẹn mà cùng ngừng chiến.
Minh Phàm ủng hộ nói: “Sư muội, đáng đánh!”
Ninh Anh Anh yếu yếu nói: “… Không, kỳ thật… Không phải ta…”


Minh Phàm cổ vũ nói: “Không phải sợ, đánh liền đánh! Ai cũng biết, là ả động thủ trước. Chúng ta Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong, còn sợ một Huyễn Hoa Cung chắc?”
Ninh Anh Anh: “Không, thật không phải ta…”
Minh Phàm: “Đòn mà đệ tử của Thanh Tĩnh Phong đã chịu, tuyệt đối phải trả lại gấp đôi!”


Thẩm Thanh Thu trong lòng ủng hộ: Minh Phàm đứa nhỏ này thật sự là rất có tiền đồ, đúng đúng đúng, ta chính là ý này!


Trong mắt tiểu cung chủ lệ quang lóe ra, Thẩm Thanh Thu chui vào trong đám đệ tử Huyễn Hoa Cung, rốt cuộc bắt được con mèo già kêu gào thảm thiết, vừa vuốt lông vừa an ủi: “Ngoan, bắt được mày rồi. Không sợ ha.”
Cho dù ngu đến mấy, cũng nhìn ra được chỗ không bình thường.


Tiểu cung chủ chường cái mặt ra, oán khí tận trời nhìn chằm chằm hắn: “Này! Rốt cuộc ngươi là ai? Dám có gan trêu đùa ta như vậy?”
Chúng đệ tử Huyễn Hoa Cung vây quanh hắn, quát: “Cung chủ đang hỏi ngươi đó!”


Thẩm Thanh Thu xoay người để cho con mèo kia đi, thân mình đứng thẳng lên, chỉ hướng tên đệ tử lén la lén lút, lui ở cuối cùng, nói: “Tại sao các người không hỏi xem, hắn đến tột cùng là ai?”
Ánh mắt mọi người lập tức đặt lên người đó.


Tiểu cung chủ nguyên bản chỉ là khóe mắt đảo qua, ai ngờ càng xem càng không thích hợp, cũng tạm thời bất chấp Thẩm Thanh Thu, quay đầu đi, hồ nghi nói: “… Ngươi là ai? Tại sao cho tới bây giờ ta chưa thấy qua ngươi?” Nàng lại chuyển hướng thuộc hạ: “Các người thì sao? Ai quen biết hắn?”


Đệ tử kia thấy tình thế không tốt, hét to một tiếng, mọi người đều thay đổi đầu mâu, hướng về hắn. Thẩm Thanh Thu đề khí quát: “Đừng tới gần hắn!” Trong tay kẹp một cái lá xanh, lật cổ tay bắn đi.


Lần này không chỉ là Ninh Anh Anh, Minh Phàm nhìn thấy thế phóng của phiến lá này, cũng ngây ngẩn cả người. Lá xanh mang theo linh quang kiếm khí phá không mà đi, rạch rách ngoại phục của đệ tử kia, lộ ra da thịt bên trong.


Như vậy, thần sắc mọi người đều giống như gặp ma, liên tục tránh lui, có chút lại trực tiếp nhảy ra tửu quán.
Làn da màu đỏ tươi!
Vừa đúng với dự đoán vừa rồi của Thẩm Thanh Thu, trong nhận thức của hắn, chỉ có một loại người có cử chỉ như vậy.
Người Tát Chủng ngụy trang thành người thường.


Hắn chỉ có bôi bộ phận lộ ở bên ngoài thành màu da người thường, chỗ khác lại không có xử lý, lúc này bị bại lộ, rõ ràng đập bình đập đến nát, mắt đã lên tơ máu, phóng lên phía trước, tựa hồ thấy ai thì túm người ấy. Đám đệ tử này phần lớn là người trẻ tuổi, loại quái vật này chỉ nghe qua chưa thấy qua, thật sự xuất hiện ở trước mắt, ai cũng hồn bay tới chín tầng mây. Thẩm Thanh Thu thấy người Tát Chủng kia sắp bổ nhào vào người một đệ tử Thanh Tĩnh Phong, lắc mình ở phía trước, một cước trước ngực, đá đến mức thứ này bay làm sụp hai cái bàn, cộng thêm máu tươi cuồng phun.


Thẩm Thanh Thu quay đầu lại quát: “Còn không đi!”
Ninh Anh Anh vừa khóc vừa cười quấn lấy: “Sư tôn, là sư tôn sao?”


Không phải chứ ta dán râu thành như vậy cô cũng nhận ra được? Mặc dù có một chút cảm động nho nhỏ, thế nhưng thời điểm này không dứt khoát đi ngược lại ở lại còn kêu lên thân phận của hắn — quả nhiên vẫn có chút não tàn!


Mắt thấy người Tát Chủng kia lại ương ngạnh bất khuất mà bổ nhào qua, Thẩm Thanh Thu một tay như trời xuân ấm áp tiễn Ninh Anh Anh ra ngoài, một tay như mùa đông giá lạnh hướng kẻ địch bắn ra một hỏa quyết.
Không bắn trúng.
Không đúng, là không bắn ra!


Thẩm Thanh Thu cảm thấy Lăng Tiêu máu ẩn núp tại thân thể nhiều năm lại rục rịch ở trong cổ họng.
Độc dược Không Thể Giải này liền thích ở thời khắc mấu chốt móc vòng, thật sự là đủ rồi!


Liên tiếp búng vài ngón tay, một chút đốm lửa cũng chưa bắn ra tới một cái, tựa như cái bật lửa không dầu, chà răng rắc, vẫn chà không ra tia lửa.
Thẩm Thanh Thu đang hổn hển, người Tát Chủng đã nhào lên ôm lấy bắp đùi của hắn.
Thẩm Thanh Thu: “…”


Hắn theo bản năng giơ lên bàn tay phải nhiều tai nạn kia. Quả nhiên, ba nốt hồng ban đang vui vẻ mọc rễ nẩy mầm.
Không công bằng! Tại sao mỗi lần lây bệnh hắn liền nhanh như vậy!


Có lẽ là có bi phẫn làm mồi lửa, cái búng ngón tay cuối cùng, rốt cuộc cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt giữa các ngón tay. Thẩm Thanh Thu đá bay người Tát Chủng ôm lấy đùi hắn, một đoàn hỏa chưởng hừng hực thiêu đốt vỗ xuống!


Thân hình người Tát Chủng bị chôn vùi ở ánh lửa cùng tiếng kêu gào thê thảm. Ninh Anh Anh cùng Minh Phàm mắt nước mắt lưng tròng mà một trái một phải đi lên: “Sư tôn!”


Hiện tại ngụy trang cũng không có gì ý nghĩa, Thẩm Thanh Thu vươn tay ở trên mặt một trận loạn chà loạn vuốt, khôi phục nguyên trạng, nói: “Có người nào bị nhiễm không?” Sau đó thành khẩn mà nói ra lời thoại hắn vẫn rất muốn nói với người khác: “Nhanh chóng uống thuốc, thuốc không thể ngưng!”


Một nam một nữ bên tai hắn một cao một thấp khóc: “Sư tôn, cuối cùng cũng tìm được người, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a…”
Thẩm Thanh Thu còn chưa có đáp lời, bỗng nhiên cảm giác lưng phát lạnh, đẩy ra hai đồ đệ, Tu Nhã Kiếm từ trong quần áo tuốt ra, choang một tiếng, ngăn chặn roi sắt của tiểu cung chủ.


Nếu như nói vừa rồi đấu võ mồm với Thanh Tĩnh Phong, cung chủ coi như chỉ là nhất thời tức giận, lần này ra tay, chính là thật sự động sát tâm. Một chiếc roi ngắn ở trong tay nàng giống như đao phủ chém xuống.
Thẩm Thanh Thu lại hỏi một vấn đề hắn đã sớm muốn hỏi: “Ngươi nổi điên làm gì?”


Tiểu cung chủ nước mắt đầy mặt, khóc to hô lớn: “Gian nhân nhà ngươi nạp mạng đi! Trả mạng cho sư huynh sư tỷ của ta!”


Thẩm Thanh Thu trước còn tưởng rằng lại là đang khóc những các đệ tử Huyễn Hoa Cung đã chết ở Tiên Minh Đại Hội, ai ngờ câu tiếp theo, tiểu cung chủ thét to: “Ngươi giết Công Nghi sư huynh, ta giết ngươi!”


Linh lưu ở đầu ngón tay Thẩm Thanh Thu xoay tròn, hai ngón tay kẹp lấy roi của nàng. Hắn kinh ngạc đến cực điểm: “Ngươi nói cái gì? Công Nghi Tiêu chết? Chuyện khi nào? Ai làm?”
Cho dù ở trong nguyên tác, Công Nghi Tiêu thảm nhất cũng chẳng qua là bị sung quân đến phân bộ xa xôi của Huyễn Hoa Cung làm bình vôi đi?!


Tiểu cung chủ nói: “Ai làm? Cái đó phải hỏi ngươi!”
Đệ tử Huyễn Hoa Cung phần phật toàn bộ vây quanh: “Tặc nhân, vì các sư huynh sư tỷ thủ trận thủy lao báo thù rửa hận!”


Thẩm Thanh Thu trong lòng lạnh cả người. Đệ tử thủ trận thủy lao, chỉ sợ nhân số gần trăm người, chẳng lẽ một người cũng không thoát đều bị giết sạch rồi?


Ninh Anh Anh cả giận nói: “Với nha đầu thối nhà ngươi nói sao cũng không rõ, không phát hiện sư tôn cũng không biết chuyện này sao?” Đệ tử Thanh Tĩnh Phong nhất thời cũng gia nhập hỗn chiến.


Thẩm Thanh Thu thấy đao kiếm không có mắt, hơn nữa để họ cứ đấu tiếp như vậy không có ý nghĩa, không kịp ngẫm nghĩ nữa, xoay người nhảy ra tửu quán, nhẹ như bâng ném một câu: “Đi ra!”
Quả nhiên, hai phe đều không thèm đấu tiếp nữa, đuổi theo phía sau hắn tranh nhau đi ra trước.


Vừa đứng đến trên đường cái, Thẩm Thanh Thu liền câm nín. Nguyên cả con đường, một đám tu sĩ phục sức khác nhau xếp hàng dài sẵn sàng đón quân địch.
Dù sao vừa rồi trong tửu quán động tĩnh lớn như vậy, không bị hấp dẫn lại đây cũng không quá khoa học đúng không…


Thẩm Thanh Thu lòng bàn chân điểm một cái, phi thân lên ngói, vững vàng đứng ở phía trên mái cong, hít sâu một hơi, đan điền phát ra tiếng: “Liễu — Thanh — Ca!”


Có người ngự kiếm phi lên, nổi giận nói: “Thẩm Thanh Thu, lòng ngươi thật ác độc, cố ý trốn ở đây, đem nhân thủ chư phái đều dẫn lại đây, chính là vì cấu kết Ma tộc, ở chỗ này một lưới bắt hết, tái diễn thảm kịch lúc trước của Tiên Minh Đại Hội?”


Dù sao hiện tại cái mũ gì chụp lên đầu hắn cũng không tính là nhiều đúng không?! Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn, đây không phải là thủ lĩnh của cái gì cái gì… Bá Khí tông bị hắn sai khiến xé quần áo sao? Đang muốn cùng hắn câu thông một chút, phía đông truyền đến tiếng kiếm khí, một người bạch y ngự kiếm, nhanh như điện chớp vụt tới. Khí thế quá mức sắc bén, tự dưng dẫn theo một trận gió, trực tiếp hất kẻ kia xuống khỏi thân kiếm.


Liễu Thanh Ca vững vàng đạp ở trên Thừa Loan Kiếm, nói: “Chuyện gì?”
Thật đáng tin cậy Liễu đại đại!
Thẩm Thanh Thu thành khẩn nói: “Đưa ta bay.”
Liễu Thanh Ca: “…”


Thẩm Thanh Thu nói: “Ta độc tính lại phát tác, không đề nổi khí ngự kiếm. Miễn cưỡng ngự kiếm, chỉ có từ trên cao rớt xuống dưới.”
Liễu Thanh Ca thở dài, nói: “Đi lên.”


Mọi người vây xem bên dưới trách cứ không ngớt, cái gì “Thương Khung Sơn phái che giấu kẻ xấu”, “Bách Chiến Phong Thanh Tĩnh Phong thông đồng làm bậy”, hai người coi như không nghe thấy. Thừa Loan Kiếm vút lên tận trời, gió bên tai phần phật, bỏ thật xa hơn mấy chục người ngự kiếm phía sau.


Liễu Thanh Ca nói: “Đi chỗ nào?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Ta phải đi mái hiên kiến trúc cao nhất trong thành. Lát nữa làm phiền ngươi giúp ta chặn những người này.”
Liễu Thanh Ca nói: “Ngươi rốt cuộc chuyện gì thế này? Vào thủy lao cũng là ngươi, trốn thủy lao cũng là ngươi.”


Thẩm Thanh Thu nói: “… Không có việc gì, chỉ là rảnh thôi.”
Đột nhiên, Liễu Thanh Ca quát: “Nhảy.”
Thẩm Thanh Thu: “Gì? Còn chưa tới mà.”
Liễu Thanh Ca: “Có cái gì đang tiến tới phía này.”


Thẩm Thanh Thu không nói hai lời, bật người liền nhảy, nằm rạp người trên một mái hiên, Liễu Thanh Ca ngự kiếm ở giữa không trung xoay nửa vòng một cái nhanh đến hoa cả mắt, chế trụ chặt Thừa Loan đang lay động rất mạnh, ngưng thần nhìn phía nơi nào đó. Thẩm Thanh Thu cũng nhìn theo hắn.


Lại nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo: “Đang nhìn chỗ nào?”
Thẩm Thanh Thu suýt nữa đương trường lảo đảo.
Câu “Ngươi chờ đó!”, thì ra không phải nói suông mà thôi.
Cũng đúng, Lạc Băng Hà khi nào thì là người “nói suông mà thôi”?


Cư nhiên mạo hiểm bị Tâm Ma Kiếm phản phệ cũng muốn đến bắt hắn… Đây là oán niệm sâu nặng cỡ nào!
Lạc Băng Hà nhìn qua giống như một pho tượng băng bên trong bọc nộ khí ngút trời, chạm vào sẽ nổ tung, động vào sẽ đóng băng.


Y nhìn chết dí hai người, hướng Thẩm Thanh Thu chầm chậm vươn một bàn tay, nói: “Đi theo ta.”
Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói: “Công Nghi Tiêu chết rồi.”
Lạc Băng Hà thân thể cứng đờ.
Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói: “Đệ tử thủ trận của thủy lao Huyễn Hoa Cung cũng chết rồi.”


Trong mắt Lạc Băng Hà tựa hồ có màu đỏ chợt lóe qua.
Y lạnh lùng thốt: “Dù sao ta nói cái gì ngươi cũng sẽ không tin. Bớt nói nhảm đi, hỏi lại một lần, ngươi rốt cuộc có qua không?”


Y bướng bỉnh mà không chịu thu hồi cái tay kia. Thẩm Thanh Thu còn chưa trả lời, bốn phía bỗng nhiên phi tới hơn mười người, ngự kiếm vây quanh họ phía trên mái cong, dẫn đầu lại là tên nam tử của Bá Khí tông. Lần này hắn gập chân hơi thấp xuống, tựa như đứng tấn ở trên thân kiếm, phòng ngừa lại bị hất xuống, hét lên: “Thẩm Thanh Thu là của bọn ta, những người khác ai cũng đừng hòng động. Giao cho bọn ta Bá Khí…”


Lạc Băng Hà quay đầu thật mạnh, quát: “Cút!”


Y ngay cả kiếm cũng chưa rút ra khỏi vỏ, quanh thân lại phát ra một tầng linh lưu mạnh mẽ, truyền vào tai mọi người có mặt phảng phất có tiếng cảnh báo vang lên, lúc này, hơn mấy chục người đều không ngoại lệ, cả người lẫn kiếm đều bị ném đi hơn mấy trượng.


Các đệ tử Bá Khí tông gặp gỡ khí thế bá đạo mãnh liệt chân chính, toàn quân bị diệt. Còn lại kẻ quan vọng đều không khỏi sợ hãi.
Hắc y thanh niên này tu vi cao như thế, vì sao trước đó cực ít nghe danh của y?
Liễu Thanh Ca đẩy Thẩm Thanh Thu: “Đi! Làm chuyện ngươi cần làm!”


Thẩm Thanh Thu nói: “Không cần. Y giao cho ta là được!” 5:2 a 5:2, số liệu này hắn cũng không quên, hắn gọi Liễu Thanh Ca đến chỉ là muốn hắn giúp chạy việc làm tạp dịch, thuận tiện để ngừa ngộ nhỡ, cũng không phải để hắn chịu chết!


Nhưng hai người này đều tuyệt đối không phải nhân vật vào lúc chiến ý tận trời chịu tử tế nghe người ta nói, một lời không hợp, không đúng, là một lời chưa phát, liền vung tay. Thừa Loan Kiếm thế như cầu vồng, Lạc Băng Hà lại không rút kiếm, trong tay vận dụng linh lực, dùng chưởng làm đao, trực diện ứng kích!


Thẩm Thanh Thu biết vì sao y không thể rút kiếm. Cao thủ quyết đấu không chấp nhận một tia lơi lỏng, thời điểm thế này là dễ dàng thừa trống mà len vào nhất. Trước mắt bao người ma khí xâm não, sát tính đại phát, hậu quả thật không đơn giản. Trong thân thể Lạc Băng Hà kỳ thật có hai bộ hệ thống tu luyện, một bộ linh khí, một bộ ma khí, bởi vì hỗn máu hỗn đủ thành công, hai bộ hệ thống không mâu thuẫn với nhau, đều tự vận tác tốt, khi tất yếu còn có thể trái phải hai loại phương thức bất đồng công kích hợp lực phát uy. Nhưng hiện tại thứ nhất, y không thể rút kiếm, thứ hai, y không tiện dùng ma khí, lực sát thương không khỏi giảm đi phần nào, vậy là thành ngang tay với Liễu Thanh Ca.


Mái cong nổ rung trời, linh quang sắc trắng cộng với cầu vồng cùng nổ mạnh, đấu rất lợi hại, tu sĩ các phái phía dưới cũng không dám tùy tiện sáp nhập.


Tân thủ chim non không kiến thức không ánh mắt đến mấy cũng có thể nhìn ra, bị sát khí hôi hổi của hai người này chà một chút, vậy cũng không phải là trò đùa đâu!


Họ đánh kịch liệt như vậy, Thẩm Thanh Thu kỳ thật lòng có chút nhộn nhạo, nếu không phải tiểu tiện nhân Không Thể Giải phát tác vào thời điểm không đúng, hắn cũng thật muốn đi lên đánh một trận. Bất đắc dĩ hắn đành hí mắt nhìn trời, tính thời giờ sắp tới, phi thân nhảy lên tầng cao nhất. Trời cao gió tạt gào thét, giống như có thể đem hắn thổi rớt.


Lạc Băng Hà xa xa nhìn, bỗng nhiên một trận nôn nóng, không lòng dạ nào ham chiến, đáy mắt lệ khí tăng lên, phản thủ chụp lên chuôi kiếm trường kiếm sau lưng.
Y cư nhiên dám ở chỗ này rút kiếm?!
Thẩm Thanh Thu nói: “Lạc Băng Hà, ngươi đừng xúc động!”


Lạc Băng Hà lạnh lùng nói: “Muộn rồi!” Cổ tay lật lại, Tâm Ma Kiếm mang theo một cỗ hắc khí hôi hổi có thể thấy được tuốt ra!


Thừa Loan Kiếm đâm thẳng mà đến, Lạc Băng Hà bắn nhẹ vào mũi kiếm mỏng như cánh ve của Tâm Ma Kiếm, phảng phất như từng đợt đập cánh, Thừa Loan cư nhiên ở giữa không trung bị chế trụ.


Liễu Thanh Ca cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp tình huống Thừa Loan không nghe sai khiến như thế này, trong lúc nhất thời kinh ngạc khó nén. Thẩm Thanh Thu lại biết tình thế nghiêm trọng.
Nếu để Lạc Băng Hà hiện tại bị Tâm Ma phản phệ thì đừng hòng sống nữa, chính y cũng đừng làm nam chính gì nữa!


Hắn rút ra Tu Nhã Kiếm, nói: “Lạc Băng Hà, ngươi lại đây, hôm nay nên dứt khoát một phen.”


Lạc Băng Hà ngẩng đầu, âm u liếc nhìn hắn, ngay sau đó, thân hình liền thoáng hiện ở trước người hắn cách không đến ba thước, lại vung tay một cái, biến ra một kết giới, bao lại toàn bộ phía trên mái hiên, đem những người khác đều ngăn cách ở ngoài.


Thấy Thẩm Thanh Thu lui từng bước, Lạc Băng Hà thần sắc méo mó mà cười nói: “Dứt khoát? Ngươi muốn dứt khoát như thế nào? Hai người ta và ngươi, hiện tại chẳng lẽ còn dứt hẳn được sao?”
Sao không dứt hẳn được?


Thẩm Thanh Thu hít nhẹ một hơi, tuy rằng cầm kiếm nơi tay, nhưng không có ý muốn giao đấu. Trên thực tế, hiện tại hắn cầm thanh kiếm này cũng không làm được cái gì.
Hắn nói: “Chuyện tới nước này, ta không có gì để nói, quả thực, thiên mệnh khó trái.”
Thiên mệnh = hệ thống, hệ thống → nam chính.


Lạc Băng Hà cười nhạo: “Thiên mệnh? Thiên mệnh là cái gì? Chính là mặc một hài đồng bốn tuổi bị bắt nạt lại không người viện thủ? Khiến một lão phụ vô tội bị tức chết đói chết?”


Y nói từng câu, tiến gần từng bước, hung hăng bức người: “Hay là để cho ta giành đồ ăn với một con chó? Hay để cho người mà ta giao ra chân tâm, đối xử hết lòng lừa gạt ta, vứt bỏ ta, phản bội ta, tự tay đẩy ta xuống nơi luyện ngục không bằng?!”


Y nói: “Sư tôn, hiện tại ngươi nhìn ta thế này, nhưng ngươi có biết ba năm dưới mặt đất kia ta sống thế nào không?”
“Ở trong vực thẳm Vô Gian, suốt ba năm, ta mỗi một giờ, mỗi một khắc, trong đầu đều chỉ có sư tôn.”
“Ta lâu như vậy, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt.”


Bên trong nụ cười của Lạc Băng Hà, lại có ý dữ tợn.
“Thiên mệnh, hoặc là căn bản là không tồn tại, hoặc là, chính là đồ vật nên bị giẫm dưới chân!”


Mặt trời chói chang nhô lên cao, áng mây cuối cùng cũng tiêu tan không thấy bóng, ánh mặt trời chiếu sáng nguyên tòa thành trì, phát quang sáng lạn, giống như mạ vàng lấp lánh.
Thẩm Thanh Thu thu hồi ánh mắt từ bầu trời. Bởi vì nhìn thẳng thái dương, nhìn có cảm giác lệ quang lóe sáng.


Lại nói tiếp, Lạc Băng Hà đi tới bước như ngày hôm nay, hắn thật là có trách nhiệm rất lớn. Mặc dù là bất đắc dĩ phải làm.


Lạc Băng Hà thấy thần sắc hắn bỗng nhiên trở nên mềm mại, không khỏi giật mình. Nhưng đồng thời, cảm giác đau đầu kịch liệt dấy lên. Y cắn răng nắm chặt Tâm Ma Kiếm đang giãy dụa.
Không được. Ít nhất không thể ở chỗ này, bị nó phản phệ!


Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên ôn nhu nói: “Đừng để cho nó áp chế ngươi.”
Một tiếng này nghe tới, thoáng như đặc biệt đặt mình trong năm đó trên Thanh Tĩnh Phong.


Lạc Băng Hà tâm thần càng không xong, trong đầu như có lưỡi dao sắc bén trở mình, Tâm Ma Kiếm phút chốc hắc diễm đại thịnh. Lần này thế tới hung mãnh, Lạc Băng Hà đang kịch liệt đau đớn khó nhịn, bỗng nhiên cảm giác được người ta nhẹ nhàng ôm lấy.


Một cỗ linh lực như dòng nước ngàn dặm đổ về, hồng thủy thổi quét quán nhập cơ thể Lạc Băng Hà, thoáng chốc khiến y áp chế được lệ khí Tâm Ma, giống như sau ngày hạn lâu dài gặp được cơn mưa.
Lạc Băng Hà hơi thở thuận lợi, vận chuyển không tệ, nhưng lòng phút chốc chợt lạnh.
Tự bạo!


Chúng nhân ở dưới đã có người hoảng sợ kêu lên tiếng: “Thẩm Thanh Thu tự bạo!”
Thẩm Thanh Thu buông ra Lạc Băng Hà, chầm chậm thối lui về sau, trên đường lảo đảo một chút.
Tu Nhã Kiếm rơi xuống trước. Chủ nhân đã tự bạo linh lực, người còn kiếm còn, giữa không trung đã gãy thành mấy mảnh.


Thẩm Thanh Thu luôn có thói quen nuốt máu vào trong bụng, giờ phút này lại tùy ý máu tươi tuôn ra.
Bạo linh lực xong, hiện tại hắn chính là một phế nhân ngay cả người thường cũng không bằng, âm thanh nhẹ phiêu phiêu, bị gió thổi đi hơn phân nửa. Lạc Băng Hà lại vẫn như cũ nghe được rõ ràng.


Hắn nói chính là: “Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ trả lại cho ngươi.”
Xem như cuối cùng làm một chuyện tốt đi.
Sau đó, ngã ngửa về phía sau, từ trên lầu rơi xuống.


Lạc Băng Hà ban đầu chỉ là ngơ ngác nhìn, tất cả sự vật trong mắt y giờ phút này, đều bị chạy chậm vô số lần. Ngay cả giây phút Thẩm Thanh Thu sa xuống cũng chậm đến mức nhất cử nhất động, rõ ràng vô cùng. Thân thể rơi xuống từ trên không, giống như một con diều nhuốm máu. Đợi cho thân thể Lạc Băng Hà tự mình cử động, trước khi hắn rơi xuống đất tiếp được hắn, y mới phát hiện, thân thể của Thẩm Thanh Thu nhẹ mà mỏng, trống rỗng không có một tia linh lực, thật sự tựa như một con diều, xé một cái liền hư.


Thậm chí không cần xé, đã tan.
Y còn chưa dám tin.
Sư tôn không phải căm hận huyết thống của y sao?
Tại sao không tiếc tự bạo linh thể cũng muốn giúp y ngăn chặn Tâm Ma Kiếm phản phệ?
Bốn phía tựa hồ có người ồn ào “Ma đầu đền tội”, “Quân pháp bất vị thân” các thứ.


Trong đầu Lạc Băng Hà cuồn cuộn hỗn độn, chỉ là ôm Thẩm Thanh Thu, thì thào gọi: “Sư tôn?”


Đệ tử Thanh Tĩnh Phong rốt cuộc đuổi tới, Ninh Anh Anh sớm nghe nói Lạc Băng Hà chưa chết, liếc thấy vừa mừng vừa sợ, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đã bình tĩnh nhắm mắt. Lời đến miệng lại lệch đi, run rẩy nói: “A Lạc… Sư tôn… Người làm sao vậy?”


Liễu Thanh Ca đi tới, bên môi còn mang theo vết máu, nặng mặt nói: “Chết cứng rồi!”
Chúng đệ tử ngây ra như phỗng.
Đột nhiên, Minh Phàm hét lớn: “Là ai giết?!”
Ánh mắt mọi người đều tụ ở trên người Lạc Băng Hà.


Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, không thể xem như Lạc Băng Hà giết, nhưng Thẩm Thanh Thu đích thực là ở trước mặt y tự bạo bỏ mình, đây là lời nói thật.
Minh Phàm cùng chúng đệ tử phía sau rút kiếm thì sẽ chịu chết, Liễu Thanh Ca nói: “Các người đánh không lại hắn.”


Minh Phàm hai mắt đỏ đậm: “Liễu sư thúc, vậy Liễu sư thúc cũng có thể giết hắn, vì sư tôn báo thù đi?!”
Liễu Thanh Ca thản nhiên nói: “Ta cũng đánh không lại hắn.”
Minh Phàm nghẹn đứng.
Liễu Thanh Ca lau đi vết máu, nói: “Thẩm Thanh Thu cũng không phải bị giết.”


“Chỉ là, tuy không phải bị y giết chết, nhưng là vì y mà chết.” Liễu Thanh Ca gằn từng tiếng, giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ: “Thù này tất báo!”


Lạc Băng Hà mắt điếc tai ngơ, ngấp nghé đại loạn, chân tay luống cuống, còn ôm thân thể nhanh chóng lạnh đi của Thẩm Thanh Thu, như là muốn lớn tiếng kêu, mạnh mẽ lay tỉnh, rồi lại không dám, như sợ bị quở trách, lúng ta lúng túng nói: “Sư tôn?”


Minh Phàm quát: “Ngươi đừng kêu sư tôn, Thanh Tĩnh Phong không đảm đương nổi! Các sư đệ, chúng ta lên, đánh không lại thì sao, nhiều nhất bị y đánh chết!”


Ninh Anh Anh lại giương tay ngăn hắn lại. Minh Phàm khí nộ công tâm, cho rằng Ninh Anh Anh còn niệm tình cũ, trách mắng: “Tiểu sư muội, hiện tại rồi, sao muội còn không dứt được?!”


Ninh Anh Anh nói: “Ngươi câm miệng. Ngươi vội vàng chịu chết như vậy, sư tôn người biết không? Người biết sẽ nói như thế nào? Sư tôn thà rằng mình chịu nhiễm cũng không để chúng ta chịu thiệt chịu bắt nạt, ngươi cứ như vậy không tiếc mạng?”


Nàng bỗng nhiên cường ngạnh lên, Minh Phàm ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, nước mắt chảy xuống.
Hắn nước mắt ồ ạt, thê thê thảm thảm nói: “Nhưng mà… Nói như vậy, sư tôn cũng quá oan uổng…”


“Rõ ràng không phải người làm, tất cả mọi người đều nói người cấu kết Ma tộc, bắt giam người vào thủy lao… Ngay cả cơ hội làm sáng tỏ cũng không có.”


Hắn nức nở nói: “Rõ ràng thích tiểu tử này như vậy… Sau Tiên Minh Đại Hội, không chịu trả lại Chính Dương kiếm cho Vạn Kiếm Phong, nhất định phải tự mình giữ ở phía sau núi lập mộ kiếm… Thương tâm một thời gian thật dài… Cuối cùng liền rơi xuống kết cục này!”


Lạc Băng Hà hốt hoảng nghe, tựa như ảo tựa như thực.
Là thế này sao?
Sư tôn kỳ thật cũng là… rất thương tâm?


Ninh Anh Anh tiến lên từng bước, hốc mắt đỏ bừng, lại ngữ khí vững vàng. Nàng nói: “A Lạc, việc Kim Lan Thành, tuy rằng bọn ta không có mặt, nhưng cũng đều nghe qua. Ta không biết ngươi tại sao không chết lại không quay về Thương Khung Sơn, không trở về Thanh Tĩnh Phong, cũng không biết ngươi tại sao không giúp sư tôn nói chuyện, càng không biết lúc ấy Tiên Minh Đại Hội xảy ra chuyện gì, thế nhưng ơn sư tôn nhiều năm dưỡng dục đào tạo, cũng không phải giả đi.”


Dừng một chút, nàng nói tiếp: “Nếu ngươi cảm thấy, sư tôn dĩ vãng đối với ngươi không tốt, cũng nên nghĩ xem, chuyện ngày đó ngươi đánh rơi ngọc bội. Sư huynh họ chẳng biết tại sao bị đánh lui, trong lòng ngươi có lẽ cũng nghĩ qua có chỗ không thích hợp. Trích Diệp Phi Hoa có thể dùng làm vũ khí, thi triển biết hiệu chỉnh, trên Thanh Tĩnh Phong sẽ không có người thứ hai.”


Trích Diệp Phi Hoa? Trích Diệp Phi Hoa?
Lạc Băng Hà không tự chủ được ôm sát Thẩm Thanh Thu.
Y nhỏ giọng nói: “Ta sai rồi, sư tôn, ta thật sự… biết sai rồi.”
“Ta… Ta không muốn giết ngươi đâu…”


Ninh Anh Anh lớn tiếng nói: “Nói đến mức này. Cho dù dĩ vãng sư tôn có chỗ có lỗi với ngươi, ngươi thật sự trong lòng không vượt qua được,  hôm nay có thể xem như toàn bộ đều trả lại cho ngươi đi? Từ nay về sau, ngươi…”


Nàng nói tới đây, vẫn là không đành lòng, quay đầu đi: “Vẫn là xin ngươi… đừng gọi người là sư tôn.”
“Trả”?
Phải. Vừa rồi sư tôn dường như có nói qua “Trả lại cho ngươi”.
Chẳng lẽ chính là chỉ… Năm đó đánh y xuống vực sâu, hôm nay liền vì y rớt xuống cao lầu?


Lạc Băng Hà hoảng lên.


“Ta không cần ngươi trả. Ta… Ta chỉ là tức giận thôi,” y lẩm bẩm, “Ta chính là tức ngươi vừa thấy ta tựa như thấy quỷ, cùng người khác nói nói cười cười, lại ngay cả nói cũng không nguyện nhiều lời cùng ta, còn luôn nghi ngờ ta… Ta sai rồi.” Y lắp bắp, vừa nói vừa lau máu trên mặt Thẩm Thanh Thu.


“Ngươi không thích ta là Ma tộc, ngươi là nhân giới chính đạo, ta chỉ là sợ quay về Thương Khung Sơn, ngươi sẽ đuổi ta đi. Ta nghĩ lấy được Huyễn Hoa Cung, phải chăng có thể khiến ngươi vui mừng…”
Lạc Băng Hà run giọng nói: “Sư tôn… Ta thật sự…”


(Lời editor: Với ta đây là chương ngược nhất trong toàn bộ truyện, chương sau tác giả lại ko cho chúng ta nghe nốt nửa câu sau của Lạc ca, quá buồn! Cuối cùng cũng đi được hơn nửa chặng đường, cảm ơn Bee iu dấu một đường bầu bạn. Nhân tiện, chúc mừng ngày của cha 19/06/2016)