Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 19: Hắc hóa đại pháp hảo

Lạc Băng Hà nói: “Ký sinh trong mộng cảnh người khác, nếu thường xuyên thay đổi kí chủ, nguyên thần sẽ bị hao tổn suy yếu theo từng lần lưu chuyển, nhưng nếu như có thể trường kỳ sống nhờ ở một kí chủ cố định thì có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, củng cố nguyên thần.”


Y dừng một chút, nói: “Chẳng lẽ Mộng Ma tiền bối đã cận kề nguy hiểm, mới bất đắc dĩ phải chọn ta làm kí chủ để bồi dưỡng?”


Mộng Ma bị y vạch trần, không chống chế cũng không tức giận, ngược lại thoải mái thừa nhận: “Không sai! Không ngờ tiểu tử ngươi cư nhiên cũng có kiến thức sâu rộng, còn biết được điều này.”
Lạc Băng Hà không tính nói cho lão biết những lời nói vừa rồi đều là y đoán mò được.


Mộng Ma thấy thần sắc y bình tĩnh, cân nhắc không ra tâm tư tiểu tử này như thế nào, nói tiếp: “Có điều ngươi cũng đừng tưởng rằng kí chủ của lão phu không phải ngươi không được. Người có thiên phú dị bẩm của Ma tộc có hàng ngàn hàng vạn, có ai không quỳ xuống cầu xin vinh dự này! Còn ngươi, cần phải cân nhắc thật tử tế, liệu có thể bỏ qua cơ hội này không.”


Kỳ thật những năm gần đây nguyên thần của lão từ từ suy yếu, vốn sống nhờ bên trong ma khí, ở rất yên ổn, tĩnh tu tám mươi một trăm năm sẽ lại mạnh như rồng như hổ, nhưng Sa Hoa Linh không rõ chân tướng lại hồ đồ coi ma khí là vũ khí mà đưa lên người Lạc Băng Hà, lão đã không có sức lực đi tìm kí chủ khác nữa.


Nhưng bên trong tuyệt lộ, cư nhiên phát hiện trong cơ thể và trong thần thức tiểu tử mới ký sinh này đều tiềm tàng một luồng sức mạnh lớn như có như không, vui mừng không thôi, sao có thể bỏ qua như vậy?


Lão đã hạ quyết tâm, mặc kệ Lạc Băng Hà nói lời cự tuyệt dứt khoát thế nào, lão quấy rầy ngọt nhạt cưỡng ép lợi dụng, dùng hết thủ đoạn cũng phải thuyết phục y theo mình tu tập thuật pháp Ma tộc, để thân thể và thần thức thích hợp cho hắn ký sinh hơn.


Mộng Ma nói: “Lão phu cho ngươi thời gian, cẩn thận nghĩ rõ ràng. Nếu không, sẽ vĩnh viễn vây thần thức của ngươi và sư tôn ngươi ở trong mộng cảnh, điều ấy lão phu vẫn còn làm được!”
Lạc Băng Hà bỗng dưng ngẩng đầu, trong nháy mắt đó, Mộng Ma bị hàn quang lóe sáng trong mắt thiếu niên này làm kinh sợ.


Sự bình thản từ tốn mới nãy của Lạc Băng Hà hoàn toàn biến mất, âm thanh lạnh như băng: “Bây giờ là ngươi đang bàn điều kiện với ta, bất luận nói gì cũng được. Nhưng nếu tổn thương đến sư tôn, ta nhất định không tha cho ngươi!”


Mộng Ma sợ run một lúc lâu sau, mới hồi phục tinh thần, khϊế͙p͙ sợ vì sự thực vừa rồi mình cư nhiên bị khí thế của một phàm tu nho nhỏ ở nhân giới uy hϊế͙p͙. Lão tung hoành tam giới trăm năm, cho dù là trận chiến gian khổ ban đầu khiến thân thể tổn hại, cũng chưa từng bị người khác lấn át về khí thế.


Lão đương nhiên không biết, loại khí thế này, tên là bá khí vương giả (chỉ nhân vật chính mới có)!
Trong sơn động đột nhiên bộc phát một trận cười ha ha.
“Tiểu tử ngươi, đúng là thú vị!”


Âm thanh già nua kia nói xong câu này, Lạc Băng Hà nhất thời cảm thấy tứ chi nặng nề, cảnh vật trời đất bốn phía quay cuồng, chìm vào bóng tối.
Lạc Băng Hà tỉnh lại trong phòng chứa củi, cảm giác đổ một thân mồ hôi lạnh, lưng và ngực đều đều ướt đẫm.


Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Thu cũng đầu váng mắt hoa mà từ trên giường ngồi dậy.
Kịch liệt thở hổn hển mấy chục hơi, rốt cuộc hắn mới lấy lại được nhịp thở.
Quả thực cực kỳ bi thảm!


Dựa vào cái gì! Trong nguyên tác Ninh Anh Anh cũng là bị Mộng Ma ném vào mộng trong mộng, dựa vào cái gì mộng dệt cho nàng chính là hồi ức ấm áp thời thơ ấu, cùng cha mẹ hái hoa cưỡi ngựa các loại, dựa vào cái gì đến phiên hắn thì đầu tiên là bị ong ăn thịt người bao vây, rồi chạy như điên trong mộ đạo chật hẹp, phía sau có một hỏa cầu cực đại đuổi theo!


Đáng sợ nhất chính là giấc mộng trong mộng cuối cùng, Mộng Ma còn dệt cho hắn thứ hắn sợ hãi nhất!


Trong địa lao âm u ẩm ướt, hắn bị một cái vòng sắt treo ở thắt lưng, móc lên giữa không trung, không cảm giác được sự tồn tại của tứ chi. Há mồm phát không ra tiếng, bất lực mà rên ô ô. Toàn thân đều đau ran rát.


Không biết ở mộng trong mộng bao lâu, ngoài địa lao mới truyền đến động tĩnh khi cửa đá mở ra. Cước bộ không nhanh không chậm dần dần tới gần, cái bóng của một người xuất hiện trên mặt đất phía trước.


Chân áo bào đen như mực dùng ngân tuyến thêu hoa văn đẹp mà đơn giản. Từ người đó truyền đến uy thế lạnh như băng, so với sự hắc ám của địa lao kín không kẽ hở càng làm người ta không thở nổi.
Thẩm Thanh Thu thấy không rõ mặt của người kia. Nhưng hắn biết rõ người kia là ai!


Mộng Ma không hổ là nhân vật trong truyền thuyết Ma tộc, mộng cảnh này làm thật sự rất chân thật. Ngay cả mùi hôi thối của trong không khí ẩm mốc cũng giống như còn ở chóp mũi hắn, khiến người ta buồn nôn.
Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng ngồi một lát, thật sự quay cuồng xuống giường, bắt đầu nôn.


Leng keng. Hệ thống đáng chết mà chả chết lại bắn thông báo vào lúc này: 【 chúc mừng quý khách hoàn thành tình tiết “Kết giới của Mộng Ma”! Hệ thống thưởng độ sướng 500! Xin tiếp tục cố gắng! 】


Thẩm Thanh Thu bạo phát: “Đồ bại liệt nhà mày lúc trừ độ sướng sao không trừ 500? Phạt nhiều thưởng ít mà coi được à? Hơn nữa tao đi thêm tình tiết mộng trong mộng, tại sao không tính thêm vào tiền lương cho tao? Hệ thống mày đừng giả chết, chúng ta đi ký một hợp đồng mới!”


Lúc này, có người như cơn gió lốc mở cửa trúc xá vọt vào.
“Sư tôn!”
Vừa nghe tiếng đã biết là ai. Thẩm Thanh Thu đau đớn đảo mắt trắng. Hiện tại hắn thật sự không muốn nhìn thấy mặt vị này a! Bị tâm lý ám ảnh!


Quả nhiên, Lạc Băng Hà đã nhào đến bên hắn, căng thẳng vạn phần hỏi: “Sư tôn, người thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
Kỳ thật vẫn tốt! Nếu ngài có thể tránh xa ta ra một chút thì còn tốt nữa Lạc ca ơi!


Thẩm Thanh Thu hữu khí vô lực dời mặt đi, tự mình đứng lên: “Vi sư hoàn toàn mạnh khỏe…”
Lạc Băng Hà vốn muốn đỡ hắn, tự nhiên lại bị đẩy tay ra, không khỏi ngây ngẩn cả người.


Thẩm Thanh Thu lại không chú ý đến cảm xúc nhỏ này của y, sửa sang lại quần áo, xác nhận chỉ mặc trung y cũng không tổn hại hình tượng xong, hỏi: “Sau đó Mộng Ma kia có làm khó dễ ngươi không?”


Làm khó cái méo gì. Mộng Ma papa có mà quỳ xuống ôm chân Lạc Băng Hà cũng không kịp ấy. Trong lòng Thẩm Thanh Thu hiểu rõ ràng, vẫn biết rồi còn hỏi. Lạc Băng Hà do dự một lát, đáp: “Vị tiền bối Ma tộc kia tựa hồ linh lực không chống đỡ nổi nữa, sau đó đệ tử bị ném ra khỏi mộng cảnh. Sư tôn người ở mộng trong mộng không gặp cái gì đó chứ?”


Thẩm Thanh Thu dõng dạc nói: “Cho dù gặp cái gì, vi sư còn muốn bày tỏ bất bình sao!”
Thực xin lỗi _(:з)∠)_ Kỳ thật hắn thật sự muốn bày tỏ bất bình!


Bây giờ hắn vẫn còn tâm lý ám ảnh, Lạc Băng Hà cách hắn gần như vậy, cả người đều nổi da gà, ánh mắt cũng mất tự nhiên mà trốn tránh. Lạc Băng Hà không rõ nguyên do trong đó, hắn thần sắc cổ quái, ánh mắt cư nhiên né tránh, trong lòng vừa nôn nóng vừa thấp thỏm, hận không thể xoay đầu hắn lại đây mặt đối mặt chất vấn rốt cuộc sao lại thế này.


Cũng may Thẩm Thanh Thu điều chỉnh tâm trạng cực nhanh, còn nhớ rõ thân là sư trưởng, lúc này nên làm cái gì. Ngay sau đó, liền vươn tay nắm lấy cổ tay của Lạc Băng Hà, ngược lại khiến người kia hơi hơi ngạc nhiên.


Thẩm Thanh Thu nghiêm mặt nói: “Yêu nhân Ma giới xâm nhập cũng không phải là chuyện đùa. Băng Hà, ngươi thả lỏng, vi sư tra xét một phen. Mộng Ma này không coi thường được.”
Thấy sư phụ lại chịu nhìn thẳng mình, Lạc Băng Hà hơi chút yên lòng, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”


Trái tim y như bị treo lên. Ngộ nhỡ Thẩm Thanh Thu bắt được Mộng Ma, rồi lão tiết lộ chuyện trên người mình phong ấn thứ của Ma tộc…


Cũng may tuy rằng Thẩm Thanh Thu rất là tận chức tận trách kiểm tra cho y một phen, nhưng dị trạng gì cũng chưa tra được. Tất nhiên kiểm tra không ra cái gì rồi. Công lực mấy trăm năm và đại danh đỉnh đỉnh của Mộng Ma người ta tuyệt đối không phải hơi nước. Nhưng màn diễn thì vẫn phải diễn.


Thẩm Thanh Thu tra xét không có kết quả, vẫn là dặn dò Lạc Băng Hà, một khi xảy ra cái gì, lập tức báo cho hắn.
Lạc Băng Hà hỏi: “Sư tôn, Ma tộc… đều là tội ác tày trời, phải đuổi cùng giết tận sao?”


Cho dù Thẩm Thanh Thu không nhìn thần sắc của y, cũng biết, Lạc Băng Hà của hiện tại nhất định là đang phân vân cái gì mà nhân ma cách biệt thề không đội trời chung rồi, lại đến lúc hắn mở lớp giáo dục.


Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: “Cũng không phải như thế. Tựa như người có người tốt người xấu, ma tất nhiên cũng có phân biệt thiện ác. Chúng ta chỉ nhìn thấy ma giới hãm hại nhân tộc, nói không chừng ở một góc nào đó, cũng có nhân loại tổn thương Ma tộc vô tội. Có rất nhiều lúc, chỉ vì thành kiến chủng tộc, khiến hai phe ngăn cách càng ngày càng sâu.”


Chẳng hạn như chân tướng năm đó phụ thân mẫu thân của Lạc Băng Hà bị hại, kỳ thật chỉ là hai người trẻ tuổi của hai dị tộc yêu nhau, kết quả không cẩn thận tình thăng quá cao, khiến cho tất cả mọi người hoảng hồn.


Đó là một đạo lý lớn xưa đến không thể xưa hơn. Các loại phim cổ trang phim võ hiệp phim tiên hiệp ở hiện đại đảo đi đảo lại vấn vương mãi điểm này, thế nhưng, trong thế giới mà nhân ma thù sâu như biển không đội trời chung từ xưa đến nay đại chiến vô số lần, đúng là cực kỳ lập dị, thậm chí là quan điểm sơ suất tầm cỡ thiên hạ.


Lạc Băng Hà vẫn là lần đầu tiên nghe nhân vật cấp sư trưởng nói như vậy, kinh ngạc nghe, tim đập bang bang kinh hoàng, cố gắng trấn định nói: “Ý của sư tôn là, cho dù là liên quan mật thiết đến ma, cũng chưa chắc là tà ác, phải không?”


Thẩm Thanh Thu thấy y có chút chờ mong lại có chút khẩn trương mà chờ đợi mình trả lời, cười cười, nói: “Chỉ cần không cố ý làm xằng làm bậy, một lòng hướng chính, liền có thể trở thành bạn. Phân biệt tà ác hay không, chưa bao giờ định nhờ giới tộc. Huống hồ Ma tộc trời sinh dư thừa linh lực, hơn xa nhân tộc, về điểm này, vi sư vô cùng khâm phục ngưỡng mộ. Nếu sức mạnh của họ có thể gắng sức sử dụng, dùng cho chính đạo, đối với sinh linh trên đời chẳng phải là chuyện tốt sao?”


Kỹ năng tu tập thuật pháp thiên phú của người Ma tộc, tuyệt đối là áp đảo hoàn toàn nhân giới. Chủng tộc bất đồng, năng lượng hệ thống cũng bất đồng. Nhân tộc dựa vào linh khí, Ma tộc dựa vào ma khí, Thẩm Thanh Thu đánh giá kỳ thật là không sai biệt lắm, chỉ là màu sắc và mùi vị không quá giống. Cũng không biết phong thuỷ ma giới tốt hay là sao nữa, đại đa số Ma tộc sinh ra đều ma khí đầy ắp, ba tuổi có thể dùng tay xé nát người sống, tám tuổi có thể xẻ núi chém thạch… Khụ khụ hơi khoa trương rồi.


Có điều, sự thực chính là, rất nhiều người tư chất bình thường, dù tu vài thập niên, chỉ bằng trình độ một đứa trẻ của người ta. Càng nhiều người chỉ còn như cái hồ nước khô cạn, linh lực tròn số như trứng chim… Thật sự là không thể ngược hơn a. Nếu không phải nhân loại thích phát triển nòi giống, người Ma tộc lại thích ít, nhân giới đã sớm thành thuộc địa của ma giới rồi… Cũng chỉ đành chê người ta kế hoạch hóa gia đình quá nghiêm túc.


Sau những lời này, ánh mắt của Lạc Băng Hà từ từ sáng lên, rạng rỡ sức sống.
Tuy rằng y lúc này một lòng hướng chính, nhưng lại không phải một người cổ hủ. Nếu đã không thể đánh tan, chẳng bằng gắng sức sử dụng.
Huống hồ, y không trở nên mạnh thì không được!


Mạnh đến mức đủ để bảo vệ sư tôn từ trong tay bất luận kẻ nào. Mạnh đến mức sẽ không để sư tôn chịu chút thương tổn nào nữa.
Hệ thống truyền đến thông báo: 【 khiến nhân vật chính quyết định tu tập Ma tộc thuật pháp, độ sướng +50! 】


Độ sướng có mỗi 50… Lạc Băng Hà theo Mộng Ma học Ma tộc thuật pháp xong thực lực ít nhất tăng gấp mười lần, từ nay về sau một thời gian dài cua gái đánh quái mọi việc đều thuận lợi, mày nói với tao độ sướng chỉ có 50?


Thẩm Thanh Thu không muốn cò kè mặc cả với hệ thống. Dù sao cũng là vui mừng ngoài ý muốn. Vốn hắn chỉ muốn trải nghiệm một chút khoái cảm của những lời thế này mà thôi. Dù gì thì trong rất nhiều phim đều có một nhân vật cơ trí hoặc tiên tri, dùng lời thoại chủ đề thăng hoa này.


Thông suốt xong mối nhùng nhằng kinh thiên động địa, Thẩm Thanh Thu suốt đêm chưa ngủ, hai nhãn cầu cũng sắp lòi ra ngoài, phất phất tay: “Đêm đã khuya, nếu không có chuyện gì khác, cũng mau lui xuống nghỉ ngơi đi.” Lạc Băng Hà ngoan ngoãn cáo lui.


Nhưng y đi ra ngoài chưa được vài bước, chợt nghe Thẩm Thanh Thu ở phía sau kêu: “Quay lại.”