Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 246: Người lạ ngộ thân có ẩn tình khác (2)

Âu Dương Noãn nhìn, không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên rất yên tâm. 

Lão nhân gia càng coi trọng tình thân thì khả năng bán đứng bọn họ càng nhỏ. 

Hơn nữa Hạ gia cùng Trầm gia dù sao cũng có quan hệ họ hàng, cũng sẽ không chủ động tìm phiền phức.

“Sao có thể khéo như vậy a? Vậy hiện tại không cần đi tìm nữa, cứ trực tiếp theo ta trở về. Nhà của ta mặc dù không lớn nhưng thêm hai cô nương nữa vẫn còn dư dả!” 

Hạ lão thái thái hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, bởi vì trước khi xuất giá bà cùng vị muội muội này cảm tình rất tốt. 

Nhưng sau bà lại gả cho một thương hộ, lại đến Bình Thành từ đó ít lui tới. Lúc này có thể nhìn thấy ngoại tôn nữ của muội muội, sao có thể không cao hứng?

Nhưng rất nhanh Hạ lão phu nhân lại không cười nữa, bởi vì bà đột nhiên nhớ ra. Muội muội bà chỉ có một ngoại tôn nữ, là trắc phi của Hoàng trưởng tôn….Chẳng lẽ….

Bà đột nhiên nhíu mày: “Hài tử, các ngươi đang tránh nạn sao?”

“Đúng vậy. Chúng ta đang chạy nạn, cho nên không thể trở về quý phủ cùng ngài. Vạn nhất mang đến phiền toái cho ngài, vậy thì thật không tốt!” Âu Dương Noãn vội vàng nói.

“Không sao!” 

Hạ lão thái thái lắc đầu, vừa rồi các nàng nói đi tìm cô cô nương tựa, xem ra tất cả chỉ là nói dối. 

Bà sao có thể để ngoại tôn nữ của muội muội lưu lạc bên ngoài, huống chi đứa nhỏ này còn đang có thai.

“Từ giờ trở đi, các ngươi hãy theo ta. Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không động được đến các ngươi!”

Hạ lão thái thái có mặt mũi lớn như vậy sao? 

Trong lòng Âu Dương Noãn nghi hoặc, không biết vị lão thái thái này thần thông cỡ nào mà có thể hứa hẹn như vậy.

Hạ lão thái thái cười cười không nói tiếp. Nhưng phần tự tin trên khuôn mặt kia, người nhạy cảm vừa thấy liền hiểu được. 

Lâm Nguyên Hinh có chút do dự: “Đừng lo, chúng ta có thể tìm chỗ khác, sẽ không quấy rầy đến lão thái thái!”

Hạ lão thái thái lắc lắc đầu: "Hài tử ngốc! Bình Thành tuy rằng an ổn nhưng hai người là nữ tử, muốn đi đâu tìm chỗ trú chân? Khách điếm sao? Đó là nơi ở của tầng lớp thấp kém, tuyệt đối không thể ở đó. Nếu nói ra ngoài mua một tiểu viện, các ngươi hãy ngẫm lại xem, phải giải thích thân phận của mình với người ta như thế nào? Chẳng phải càng khiến bọn họ hoài nghi sao? Như vậy chi bằng các ngươi hãy theo ta về, chỉ là không thể nói mình là thân nhân của ta. Chỉ cần nói các ngươi trên đường đã cứu ta, là tới Bình Thành nương nhờ nhà họ hàng!”

“Lão thái thái, phải nói người thân nào? Nếu không tồn tại người này, người khác cũng sẽ hoài nghi!” Trên mặt Âu Dương Noãn mang một tia sầu lo.

Hạ lão thái thái tâm niệm vừa chuyển liền đã có chủ ý: “Đến lúc đó hai người cứ nói mình là tỷ muội, đến Bình Thành nương nhờ thiếu phu nhân nhà họ Vương bên thành đông. Nói nàng là cô cô của hai người, bọn họ muốn tra cũng tra không đến, nhà kia nửa năm trước đã chuyển đi rồi. Hơn nữa thiếu phu nhân nhà họ vốn đến từ kinh đô, chúng ta lại che dấu tốt một chút, sẽ không khiến cho người ngoài nghi hoặc!”

Âu Dương Noãn không nghĩ tới Hạ lão thái thái này lại suy nghĩ chu đáo như vậy. Nàng không khỏi có chút cảm động, nhìn Lâm Nguyên Hinh, đã thấy đối phương nước mắt vòng quanh: “Bà bà, cảm ơn ngài!”

Hạ lão thái thái cầm lấy tay Lâm Nguyên Hinh, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ đáng thương, nhà cao cửa rộng chưa chắc đã tốt….Lần này, làm khổ ngươi rồi!”

Xe ngựa đi tiếp một ngày đường, mãi đến nửa đêm mới đến Bình Thành. Hạ quản gia tự mình lái xe đến cửa Hạ phủ. 

Kiến trúc Hạ gia không lớn nhưng khắp nơi đều rất tỉ mỉ. Khắp nơi giăng đầy đèn đuốc, xuyên qua như chức, hết thảy các hành lang đều là các vầng sáng mỏng manh long lanh.

Hạ quản gia đi lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau một nhóm mama nha đầu ra mở cửa. 

Người đứng đầu chính là Đại phu nhân Hạ gia Mao thị. Vẻ mặt nàng kinh sợ đứng ở cửa nghênh đón Hạ lão thái thái. 

Khi nhìn thấy Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Noãn đã đổi sang y phục hoa lệ thì không khỏi kinh ngạc. 

Nhưng sự kinh ngạc này cũng chỉ chợt lóe mà thôi, tròng mắt dừng trên người Âu Dương Noãn: “Lão thái thái không phải xuất môn lễ Phật sao? Như thế nào lại đem ngọc nữ bên cạnh Quan Âm mang về đây? Ai nha, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy a!” 

Mao thị chậc chậc lấy làm kỳ lạ, sắc mặt Hạ lão thái thái trầm xuống: “Ta đã dạy ngươi như thế nào? Đứng ở cửa nói chuyện, đây là đạo tiếp khách sao?”

Mao thị sửng sốt, lập tức lấy lại phản ứng, cười nói: “Cũng do ta quá vui mừng thôi! Người đâu, mau mời các vị vào trong!”

Một đường đi qua dẫn tới vô số ánh mắt tò mò, kinh diễm nhìn Âu Dương Noãn. Nàng lại không hề chớp mắt, một đường nâng Lâm Nguyên Hinh vào phòng khách. 

Vào trong, Hạ lão thái thái phân phó Đại phu nhân Mao thị cho người thu dọn Bích tuyền uyển để khách nhân ở.

Mao thị sửng sốt, Bích tuyền uyển là biệt viện có phong cảnh đẹp nhất. Trong phủ có không ít người từng xin Lão thái thái nhưng không thành công. Sao đột nhiên lại cho hai nữ tử lai lịch không rõ này vào ở?

Thế nhưng Mao thị vẫn cười phân phó người đi quét dọn, lại ngầm bất động thanh sắc nhìn mấy người Âu Dương Noãn chằm chằm. 

Khi nhìn đến Âu Dương Tước thì Mao thị cười nói: “Vị tiểu công tử này, công tử ở lại Bích tuyền uyển cũng không tiện a!”

Hạ lão phu nhân gật gật đầu: "Thu dọn Tàng khắc lâu bên cạnh Bích tuyền uyển thu dọn một chút, để vị công tử này ở lại!”

“Vâng!” 

Hạ lão thái thái lại đối với người ngoài tốt vậy sao? Trong lòng Mao thị hoài nghi, nhưng lại lo ngại nhiều người nên không dám hỏi.

Hạ lão thái thái như nhìn thấu tâm tư Mão thị, lạnh giọng nói: “Ba vị này là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không có bọn họ hôm nay ta cũng không còn mạng mà về đây! Cho nên bọn họ là khách quý của ta. Truyền lệnh xuống dưới, ngày thường bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy. Nếu ai dám bất kính với bọn họ, lập tức đuổi ra khỏi phủ!”

Trong lòng Mao thị rùng mình, trên mặt gượng cười nói: “Không cần lão thái thái phân phó, đó là lẽ tự nhiên a!” 

Nói xong không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi mới xoay người đi sắp xếp.

Thấy một màn như vậy, Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh không hẹn mà cùng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Hạ lão thái thái phân riêng hai nha đầu nhất đẳng, bốn nha đầu nhị đẳng, tám nha đầu tam đẳng đến Bích tuyền uyển chiếu cố Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh.

Hai nha đầu nhất đẳng Lý Ngọc cùng Mai Hương là người bên cạnh lão thái thái. Mặt mày sáng sủa, trên người chỉ mặc y phục nha hoàn đơn giản thuần khiết, trên đầu chỉ có một cây trâm khảm ngọc châu trắng noãn.

Nha đầu Như Lan là người đại phu nhân Mao thị phái tới, trên đầu là trâm có nhiều bông hoa nhỏ. Trên khuyên tai khảm hai viên trân châu, một lớn một nhỏ. 

Các nha đầu khác cũng đều khéo léo, sạch sẽ. Trên đầu là trâm mạ vàng hình thức hao hao nhau. Tay áo, cổ áo cùng viền áo đều thêu đa dạng, thứ tự nhất, nhị, tam đẳng khác nhau.

Âu Dương Noãn chỉ nhìn lướt qua hai nha đầu nhất đẳng liền đối với lão thái thái cùng Đại phu nhân Mao thị Hạ gia có một chút nhận thức. Có nhiều chủ tử, liền có nhiều nha đầu, lời này đối với nơi này là nói thì đúng là như vậy.

Ngày đầu tiên đến, Như Lan liền làm một số chuyện không lớn không nhỏ. Nàng là nha đầu chủ tử Hạ phủ phái đến, đánh giá mấy người Âu Dương Noãn từ bên ngoài đến, lại không quen biết Hạ lão thái thái nên có lòng muốn trước mặt bọn họ lập uy.

Như Lan nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, nhìn thấy nàng đang luyện chữ. Muốn nói đôi ba câu nhưng nhìn thoáng qua bộ dáng trầm tĩnh kia, có chút khiếp đảm vô cớ nên chỉ đành nói với Hồng Ngọc: “Tỷ tỷ, ta còn có chuyện không thể rời tay. Phiền ngươi đến phòng bên cạnh phòng Tiêu phu nhân mang một chén nước đến đây!”

Như Lan nói Tiêu phu nhân, chính là Lâm Nguyên Hinh. Nàng đang có thai nên liền nói phu gia họ Tiêu.

Hồng Ngọc mỉm cười, nói: “Được!”

Trong phòng trà, một bên bếp trà là nước dùng để pha trà, lại để thêm mấy ngăn tủ dựa vào tường dùng để đựng lá trà cùng dụng cụ pha trà. Đây là nơi chuyên cung cấp trà nước cho chủ tử các viện.

Bọn nha đầu cùng mama trừ phi là có việc, nếu không sẽ không dễ dàng được vào đây. 

Hồng Ngọc vừa mới đi vào liền nhìn thấy một nha đầu cao lớn khỏe mạnh đang đổ nước từ một cái thùng nhỏ vào thùng chứa nước trong phòng, nói: “Trong này là nước trong ngọc tuyền trên núi, dùng để pha trà. Như Lan tỷ tỷ nói, nước trà này rất quý giá. Trăm ngàn lần đừng để một giọt rơi ra ngoài. Ngươi trăm ngàn lần hãy cẩn thận một chút!” Nói xong liền bước đi.

Hồng Ngọc nhìn đối phương, lại nhìn nước bên trong cơ hồ đã chạm đến miệng thùng, sắc mặt không khỏi trầm xuống. 

Nàng sao không nhìn ra đối phương đang cố ý làm khó mình? Nói cái gì mà đừng để rơi một giọt, nước đầy như vậy, không tràn ra mới lạ.

Lửa giận trong lòng Hồng Ngọc hơi hơi nhóm lên, ngẩng đầu nhìn thấy Như Lan đang đứng bên ngoài nhìn mình, còn đắc ý cong khóe môi lên. 

Trong lòng Hồng Ngọc lại càng bất mãn, muốn đi qua lý luận nhưng nàng nghĩ nghĩ liền hiểu được dụng ý của Như Lan.

Nếu nàng làm không được theo yêu cầu của Như Lan thì nàng ta sẽ khinh thường mình. Nói nàng không hiểu quy củ, đến lúc đó sẽ liên lụy chủ tử mất mặt.

Nghĩ đến đây, Hồng Ngọc cười lạnh một tiếng, đến bên cạnh tìm một cái muỗng nhỏ, sau đó cố hết sức lấy nước trong thùng đổ vào ấm nhỏ.

Như Lan nhìn tình hình, không khỏi lắp bắp kinh hãi, liền bước vào nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Hồng Ngọc buông ấm trà, mỉm cười nhìn Như Lan: “Nếu nước này ở quý phủ trân quý như vậy liền không thể lãng phí. Chủ tử chúng ta chỉ muốn ngâm vài chén trà, không cần lấy nhiều nước như vậy!” 

Nàng đem ấm trà đặt trên bếp lò: “Chừng này là đủ rồi!”  

Nói xong lại phảng phất vô tình nói: “Chỉ là nước trên núi nào có trân quý như vậy đâu? Lúc tiểu thư chúng ta ở kinh đô, chỉ dùng tuyết trên hoa mai để ẩm trà. Tiểu thư nói nước trên núi vị quá nặng, nếu dùng để ẩm trà sẽ không còn giữ được hương vị vốn có của lá trà. Cho nên nước đó tốt nhất là dùng để mài mực thôi!”

Mặt Như Lan một mảng trắng mảng đỏ, lại không thể phản bác. Trong lòng thật sự không tin, nước suối trên núi chính là nước pha trà tốt nhất. 

Bình thường chỉ có Hạ lão phu nhân mới có đãi ngộ này, ngay cả đại phu nhân cũng chỉ dùng nước bình thường. 

Nha đầu Hồng Ngọc kia khẩu khí cũng thật lớn, sợ chỉ là khoác lác mà thôi. 

Nghĩ như vậy, trong ánh mắt Như Lan lộ ra thần sắc hèn mọn, xem thường.

Không riêng gì Như Lan nghĩ như vậy, mỗi một nha đầu được phái đến đây đều nghĩ như vậy. 

Mới đầu bọn họ đều nghĩ Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh bất quá chỉ là ngẫu nhiên cứ Hạ lão thái thái mới có vận khí tốt như vậy. 

Thậm chí có người còn nói các nàng không biết là từ đâu đến, giả mạo thiên kim quan gia mà thôi. 

Tuy rằng Hạ lão phu nhân đã nghiêm lệnh nhưng bọn họ cũng không thật sự để trong lòng.