Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 156: Thế tử giai nhân đêm khuya gặp gỡ (2)

“A Diệp!” Bên ngoài có người đang gọi hắn. Mặc dù nghe thấy nhưng hắn cũng không quan tâm. Chỉ là thanh âm kia nhất quyết không buông tha, lại kêu: “A Diệp!”

Tiếu Thiên Diệp nhíu mày, híp mắt lại thì thấy một nha đầu quen mắt đang chống nạnh đứng ngay trước mặt.

Trên đời này người có thể khiến hắn nhớ đến không nhiều lắm. Người trước mắt này cũng là gần đây hắn mới biết, là thị nữ theo hầu bên cạnh Âu Dương Noãn. 

Người bên cạnh Âu Dương Noãn, hắn với nha đầu này có ấn tượng cũng không ngoài ý do vì nàng ta đi theo chủ tử mà hắn ghét nhất. 

Rốt cục cũng tìm được người rồi. Xương Bồ cười nói: “Ngươi là A Diệp a! Tiểu thư nhà chúng ta muốn ngươi làm một việc!”

Tiếu Thiên Diệp nhíu mày, Âu Dương Noãn? Chẳng lẽ nàng đã biết mình nguỵ trang? Không có khả năng a, hắn sau khi cải trang đã lượn qua Tần vương phủ hai vòng, ngay cả phụ thân hắn còn không nhận ra, hắn không tin Âu Dương Noãn có thể! Cho nên hắn lạnh lùng nhìn Xương Bồ, ung dung đứng lên, cúi đầu nói: “Biểu tiểu thư có gì phân phó?”

“Đêm qua gió lớn, trước cửa Mộng vũ lâu đều là lá rụng cùng bụi bặm. Người của tiểu thư nhiều việc, nha đầu trong viện không đủ. Thật sự là việc bất ngờ nên tiểu thư nhà chúng ta đã nói với quản gia, hắn nói phân ngươi qua hỗ trợ. Cho nên muốn ngươi qua đó quét dọn sạch sẽ đường vào Mộng vũ lâu!”

Bảo hắn đi quét rác? Hắn đang nghe nhầm sao? Hay là Âu Dương Noãn bị điên? Hắn, Tiếu Thiên Diệp đường đường là Tần vương thế tử thế nhưng lại bị người ta bảo đi quét dọn! Còn không chờ hắn cự tuyệt, một cái chổi đã được nhét vào tay hắn. Tiếu Thiên Diệp khó tin nhìn cái chổi.

Xương Bồ cười hắc hắc: “Vất vả cho ngươi rồi!” Nói xong thoắt cái liền không thấy người đâu nữa.

Tiếu Thiên Diệp cười lạnh, quản gia phân công là phải đi? Hắn cầm cái chổi chậm rãi đi đến cửa Mộng vũ lâu. Hắn cố sức nhẹ nhàng từng bước, duỗi thân, lấy thân thể của mình làm trung tâm, như là trước đây luyện kiếm xoay chuyển cái chổi. Lá rụng trên đất bắt đầu bị lốc xoáy cuốn vào. Như là đứa nhỏ bướng bỉnh đột nhiên không còn gai góc, ngoan ngoãn từng chút từng chút tụ thành một đống. Toàn bộ động tác của hắn giống như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Giống như là múa kiếm, trên mặt ngay cả nửa giọt mồ hôi cũng không có, dễ dàng dọn sạch cả con đường.

Mộng vũ lâu, trên cửa sổ lầu hai. Âu Dương Noãn mỉm cười nhìn một màn này.

Xương Bồ tò mò hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người này có chút cổ quái a! Chúng ta có nên bẩm lên Lão thái quân hay không?”

Âu Dương Noãn nói: “Chỉ sợ chúng ta còn chưa có đi, hắn không biết đã chạy đi nơi nào, ai lại ở đó chờ ngươi đi báo!”

Tần vương Thế tử trà trộn vào đây là vì cái gì? Đây thật sự là một vấn đề nên cân nhắc! Âu Dương Noãn nhìn Tiếu Thiên Diệp đang nghiêm mặt quét sạch lá rụng, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chẳng lẽ cứ để mặc hắn ở lại nội viện như vậy?” Xương Bồ mở to mắt nhìn Âu Dương Noãn.

“Hắn tuy rằng tâm địa độc ác nhưng cũng không phải loại người kê minh cẩu đạo. Không cần quá khẩn trương. Có lẽ…” 

(Kê minh cẩu đạo: Bắt chước tiếng gà gáy rồi giả làm chó để ăn vụng)

Tiếu Thiên Diệp tâm tư quỷ dị khó lường, người ngoài khó có thể hiểu hết được. Âu Dương Noãn không khỏi thở dài nói: “Nếu hắn muốn gây chuyện, chúng ta liền tiếp hắn tốt đến nỗi hắn không nghĩ tới mới thôi!”

“Vâng, tiểu thư!” 

......

“A Diệp, mau tỉa cây trong hoa viên một chút! Mấy cái cây này mọc dài quá rồi!”

“A Diệp, đi sửa cái lồng chim!”

“A Diệp, nước tưới hoa hôm nay chưa có. Hoa mẫu đơn này là thứ Lão thái quân yêu thích nhất, làm cây chết ngươi lấy cái gì để đền hả?”

“A Diệp, nước trong thùng hết rồi, ngươi nhanh đi lấy đi!”

“A Diệp, hai cái hũ này biểu tiểu thư muốn chuyển đến nhà kho….”

Khoé miệng Tiếu Thiên Diệp ngưng một tia cười lạnh, cả đời này hắn chưa từng phải nghe người khác ra lệnh làm việc! Ngay cả phụ vương muốn hắn nạp phi, cũng là thương lượng.

Hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, vẫn hưởng thụ mọi người khúm núm sùng kính cùng e ngại. Vì sao bây giờ lại có thể tuỳ ý nha đầu của Âu Dương Noãn sai này sai nọ, bắt hắn quét dọn, sửa nhà, chăm sóc ngựa…Những việc này không phải Trấn quốc Hầu phủ đều có người chuyên phụ trách sao? Còn hắn chỉ là tên làm vườn sao lại bị sai đi làm?

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần thì trong mắt mọi người hắn đã biến thành một phó dịch chăm chỉ chịu khó được coi trọng. Thậm chí có mấy người còn dám vỗ vỗ vai hắn, hoàn toàn là bộ dáng huynh đệ tốt, khen ngợi: "Hôm nay vất vả a! Không nghĩ biểu tiểu thư lại coi trọng ngươi như vậy. Tương lai nhất định được thăng chức a!"

Bất tri bất giác hắn đã trở thành hạ nhân mặc Âu Dương Noãn sai khiến.

Mộng vũ lâu

Qua giờ ngọ Âu Dương Noãn mới tỉnh, nàng nằm trên nhuyễn tháp đọc sách.

“Tiểu thư tỉnh rồi sao?” Hồng Ngọc ở ngoài cửa hỏi.

“Vào đi, ta dậy rồi!” Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc cầm cái khay bước vào.

Hồng Ngọc mở chung trà, mỉm cười nói: “Phòng bếp mang đến trà mứt táo vàng, dưỡng vị ấm người. Nhân lúc còn nóng, Đại tiểu thư mau dùng đi!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, Hồng Ngọc nhìn thoáng qua bên cạnh, kỳ quái hỏi: “Nha đầu Xương Bồ kia chạy đi đâu rồi? Hôm nay cũng không thấy bóng dáng!”

“Ta bảo nàng ta đi làm mấy việc rồi!” Âu Dương Noãn cười cười, trong ánh mắt dường như có chút thâm ý.

“Tiểu thư, có phải người chán ghét tên nô tài A Diệp kia không? Nếu thực như vậy, nô tỳ có thể bẩm báo với quản gia đuổi hắn ra ngoài!” Hồng Ngọc nhớ tới Đại tiểu thư thường xuyên sai Xương Bồ đi nói với quản gia phân phó công việc cho A Diệp thì không khỏi thật lòng nói.

Âu Dương Noãn nghe vậy thì sửng sốt, lát sau liền cười tươi nói: “Không, là ta cảm thấy hắn rất chịu khó lại nghe lời!”

“Tiểu thư, chắc ngài không biết, bảo hắn đi cắt cỏ hắn liền nhổ hết đám hoa lan quý báu. Bảo hắn đi tưới cây hắn lại tưới chết một chậu mẫu đơn. Bảo hắn đi sửa chuồng ngựa kết quả hắn làm rơi mái ngói dọa ngựa của Đại thiếu gia sợ hãi. Còn nữa, bảo hắn đi lấy nước, ngay cả cái thùng bị lủng cũng không biết, cả đường đi làm mất không biết bao nhiêu là nước…..Sao có thể chọn người tay chân vụng về như vậy làm phó dịch? Hắn giống như là các quý công tử, tâm cao khí ngạo, tình tình còn tệ hơn, bị quản gia nói hai câu liền đen mặt. Thật sự không biết có phải Hầu phủ cố tình đưa tới phó dịch như vậy hay không?” Hồng Ngọc hiển nhiên rất khinh thường A Diệp này.

Âu Dương Noãn nhướng mày, nghe Hồng Ngọc đang kể chiến tích vĩ đại của A Diệp, trên mặt thủy chung vẫn mang theo nụ cười.

Hồng Ngọc càng nói càng tức giận, Âu Dương Noãn lại gật đầu cười nói: “Kỳ thật làm phó dịch so với làm công tử khó hơn nhiều. Điều này, ta nghĩ từ nay về sau hắn sẽ lĩnh ngộ được sâu sắc!”

“Tiểu thư đang nói gì vậy?” Hồng Ngọc nghe mà có chút không hiểu.

Âu Dương Noãn cười nói: "Ta nói, quen tay hay việc. Các ngươi sai hắn làm việc chính là đang giúp hắn mau chóng làm tốt bổn phận của một phó dịch. Hắn hẳn là cảm tạ các ngươi mới đúng!”

Hồng Ngọc chấp nhận gật gật đầu

"Tiểu thư nói phải. Nô tỳ dựa theo phân phó của tiểu thư nói với quản gia, mọi người trong phủ này có việc gì không làm được có thể phân cho hắn, để hắn hảo hảo rèn luyện!” Xương Bồ vừa vặn đi từ bên ngoài vào, tươi cười đến là sáng lạn khiến mắt to mày rậm càng thêm vẻ đáng yêu, “Tiểu thư, lời của người nô tỳ đã chuyển đến quản gia!”

“Tiểu thư lúc này có chuyện gì đâu?” Hồng Ngọc tò mò hỏi.

Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc, khẽ cười. Hồng Ngọc thật sự rất tò mò, nhưng lúc này Lê Hương lại tiến vào bẩm báo có Lâm Nguyên Hinh đến thăm nên chỉ có thể nhịn xuống, cười đi ra ngoài đón.

Lâm Nguyên Hinh rất nhanh đã ôm một bàn cờ tiến vào, tươi cười như nắng khiến người xung quanh cảm thấy trước mắt liền sáng ngời: “Noãn Nhi, chúng ta chơi cờ đi!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, phân phó Hồng Ngọc thu dọn bàn, sau đó đặt bàn cờ xuống.

Lâm Nguyên Hinh rất thích chơi cờ, chỉ là trình độ không cao. Chơi cờ với ai đều bị bỏ rơi, ngay cả Lâm Chi Nhiễm vừa thấy muội muội ôm bàn cờ liền đều phải trốn. Chỉ có Âu Dương Noãn là kiên nhẫn như vậy, đánh cờ với Lâm Nguyên Hinh cả mấy canh giờ, mới ngồi xuống liền đã đến giờ ngọ.

Âu Dương Noãn tuy rằng kỳ nghệ xuất chúng, nhưng không biết vì sao mỗi lần chơi cờ với Lâm Nguyên Hinh ba ván nàng ta có thể thắng một. Lúc đầu Lâm Nguyên Hinh nghĩ rằng Âu Dương Noãn cố ý nhường mình nhưng lại không thể nhìn ra được bất cứ manh mối nào nên liền cao hứng nghĩ rằng kỳ nghệ của mình đã tăng lên.

Bên cạnh bày trà mật cùng điểm tâm màu đẹp mắt, vẻ mặt Lâm Nguyên Hinh vui mừng, một bên chơi cờ một bên lấy điểm tâm yêu thích ăn. Mỗi nước cờ là một miếng điểm tâm. Bât tri bất giác một bàn điểm tâm đã hết.

Âu Dương Noãn tiếp từng bước từng bước, Lâm Nguyên Hinh nhìn liền cảm thấy không ổn. Một tay chống cằm suy tư, một tay khua loạn xạ mấy con cờ chưa đánh trong hũ, nửa ngày cũng không đánh.

Âu Dương Noãn nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Hinh biểu tỷ không biết Hoàng trưởng tôn thích nhất là nữ tử tinh tế thon thả sao? Nếu tỷ cứ tiếp tục ăn nhiều, lúc xuất giá mập ra thì phải làm sao?”

“A…” Lâm Nguyên Hinh đột nhiên ngẩng đầu, tay cũng lập tức thu về, “Thật vậy sao?”

Tươi cười trên môi Âu Dương Noãn sâu: “Tất nhiên!”

“Vậy giờ phải làm sao?”

Âu Dương Noãn lại hạ một nước cờ, mới cười nói: "Vậy thì nhịn đi, nhịn đến khi tỷ xuất giá mới thôi!”

“A! Không phải còn mấy tháng nữa sao? Như vậy ta sẽ bị đói chết a!” Lâm Nguyên Hinh vừa nói, một bên nhìn thoáng qua nước cờ vừa hạ, lập tức kêu lên: “Noãn Nhi, muội thật giảo hoạt a! Nước này sao có thể đi như vậy? Không được, lại lần nữa, lại lần nữa…”

Lâm Nguyên Hinh một bên ồn ào, một bên liền xoa xoa cả bàn cờ: “Lúc nãy ta chỉ lo nói chuyện nên đã quên chơi cờ. Ván này không tính!”

“Biểu tỷ, lạc kỳ không hối hận a!”

“Ta mới không phải, đây là do muội cố ý phân tâm ta!”

“Binh bất yếm trá! Chỉ cần đạt được mục đích, dùng thủ đoạn thì có sao?” Âu Dương Noãn mỉm cười, “Cho dù có đánh mười ván nữa, hôm nay tỷ cũng đừng mong thắng được ta!”

(Binh bất yếm trá: Khi chiến tranh thì không ngại dùng mưu kế lừa dối)

“Không đâu! Ta nhất định có thể thắng!” Lâm Nguyên Hinh nghiêm túc, “Chúng ta lại một ván!”

Phòng phó dịch.

Quản gia mở cửa nhìn thoáng qua Tiếu Thiên Diệp, mặt không chút thay đổi nói: “A Diệp, quét dọn phòng phó dịch, thuận tiện dọn luôn nhà xí. Xong việc thì lau sàn nhà luôn!”

Tiếu Thiên Diệp: …

Một lát sau, trong phòng lại tĩnh mịch như cũ.

“Ta chịu đủ rồi!” Tiếu Thiên Diệp nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

Hắn chịu hết nổi rồi! Đường đường là một Tần vương thế tử, dựa vào cái gì mà bắt hắn phải trải qua cuộc sống ti tiện này?