Trung Khuyển

Chương 4

Lần này tôi trở lại, là muốn hỏi rõ chuyện này.

Không phải tôi nhiều chuyện, mà chuyện này liên quan đến sự phát triển của tộc chó sau này.

Mặt người thân chó, mặt chó thân người, nếu có thể biến thành người còn làm chó làm gì?.

Trở lại thôn XX, đã hai ba giờ sáng, là lúc trong thôn yên tĩnh nhất.

Tôi nhẹ chân đi tới trước cửa nhà chủ nhân, dừng dừng, đột nhiên trong đầu lóe sáng, lộn trở lại cửa sau nhà ông lão sát vách

Cũng may tường sau nhà ông lão không cao, tôi tới lui ba bốn lần, lấy hòn đá làm đệm, dùng sức nhảy lên.

Lúc chân chạm đất, cái chân bị thương co rút đau đớn. Tôi cắn răng nhịn đau, trong lòng đầy kích động đi tới cửa sau tối om.

Chân trước đưa lên, cửa không có đóng!

Trong lòng tôi mừng thầm, thực sự là trời cũng giúp tôi.

Không dám gây ra tiếng động lớn, cho nên cửa mở ra khe nhỏ tôi liền lách vào.

Dựa vào trực giác, tôi không chút do dự trực tiếp lên lầu hai.

Cầu thang nhà ông lão là loại ván gỗ của vài chục năm trước, lúc này trong đêm tối, chỉ có thể thấy hình dạng sức mẻ mơ hồ của nó, nhưng cái này cũng không cản trở tâm trạng hưng phấn tiếp tục thăm dò của tôi.

Tôi nhảy trên bậc thang, nhẹ nhàng như muốn bay lên. Đương nhiên, đây chỉ là tự cảm nhận. Bạn nghĩ xem, bạn là một con người, một ngày nọ đột nhiên phát hiện bạn còn có thể biến thành một con chó, bạn có thể không kinh ngạc xúc động sao?

Không thể. Cho nên, tôi cũng không có thể. Tôi chỉ là một con chó phàm tục.

Nhưng mà tôi đã quên một câu châm ngôn của người xưa, là vui quá hóa buồn.


Ngay sau khi tôi đẩy cánh cửa phòng ngủ của ông lão ra, tôi cuối cùng cũng biết thứ gì đang hấp dẫn mình.

Bởi vì lúc tôi ngẩng đầu một cái, liền đụng vào Đại Yến đang muốn đi ra ngoài.

Một giây phút kia, trong lòng tôi chỉ có hai chữ: Tôi thao.

“Cậu tới đây làm cái gì?” Trong mắt Đại Yến lóe ánh sáng lạnh lùng, hỏi tôi.

Tôi bước về phía trước, áp dụng lời kịch vạn năng: “Cậu làm gì tôi làm đó.”

Quả nhiên trung khuyển nghe xong liền run bộ lông trắng, thu lại sự lạnh lùng trong mắt, trong giọng nói mang theo một chút do dự, “Cậu… Đều biết?”

Trong lòng tôi vui vẻ, giống như sau lời này của đối phương chính là chân tướng, Vì vậy tôi kềm chế cảm xúc dâng trào mãnh liệt mênh mông, giả vờ thâm trầm: “Cậu cứ nói đi.”

Trung khuyển quả nhiên mắc lừa. Bởi vì nó lập tức thở dài.

Thở dài chính là dấu hiệu sẽ nói ra hết! Con bà nó thật đúng là ông trời cũng giúp tôi, mọi chuyện tôi làm thật không uổng phí. Tôi mở to hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm nó, chờ nó nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe.

Ai ngờ nó lại quay đầu liếm lông chó của mình, sau đó lại thở dài.

Tôi thầm cảm thấy không ổn, quả nhiên một giây tiếp theo chợt nghe nó nói rằng: “Biết thì biết đi, vốn cũng không có gì, đây đều là mệnh của bọn họ.” Sau đó nhấc chân muốn chạy.

Tôi chớp mắt, sau đó nhịn không được không ngừng run rẩy: Má nó tôi biết cái gì!!! Tôi biết cái đếch gì!! Cái gì gọi là đều là mệnh của bọn họ!!! Ngao!! Mệnh của bọn họ là được lên báo sao!!!!

Vịt đến miệng mà còn để bay đi, muốn bao nhiêu nghẹn khuất có bấy nhiêu nghẹn khuất.

Ngay lúc tôi đang đau buồn tuyệt vọng, lại thấy Đại Yến quay đầu, nhẹ giọng bổ sung một câu, “Được rồi, lần này cậu tới cũng là vì cái thứ kia đi? Không ít yêu quỷ thần quái tam giới đang tìm nó, thay vì để cho người khác cướp đi, không bằng tặng cho cậu.” Nói xong dừng một chút, quyết định thấp giọng nói: “Đang ở bên trong căn phòng kia, xem xong phải lạy ba cái, mới được đi ra.”


Cái gì?

Tôi nghe không hiểu ngu si mà nhìn nó, mà nó chỉ sâu xa nhìn tôi cười cười, xoay người không nói một lời.

Chog đến khi nó biến mất ở góc cầu thang, tôi còn chưa lấy lại tinh thần. Cứ, cứ như vậy xong rồi? Cứ dễ dàng như vậy đã xong rồi?

Mặc dù đối với chuyện mặt người thân chó tôi còn chưa hiểu ra sao, nhưng dầu gì cũng không phải một chút thu hoạch cũng không có, cũng không uổng phí chuyến này.

Tôi ổn định thân thể,  gần như tôn thờ đi tới nơi Đại Yến nói, dựa theo hướng dẫn của nó mở chốt, lấy được…ờm, một quyển … Sách cổ.

Đi đến bên cửa sổ nương theo ánh trăng nhìn nhìn, chỉ thấy bên trên viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Ta muốn thành tiên.

Tôi lập tức không bình tĩnh, chân chó run đến không đứng được.

Tôi vừa hoảng sợ vừa đắc ý mở sách ra, nhìn thuyết minh rõ ràng bên trong, tim tôi thùng thùng thùng thùng đập vô cùng mạnh mẽ.

Vì vậy, con đường tu luyện của tôi cứ như thế mà bắt đầu.

Giữa trưa ngày thứ hai, Đại Yến liền đi vào nhà của ông lão, nói là tới đón tôi quay về nhà chủ nhân.

Tôi tức giận mà lắc đầu chó một cái, thẳng thắn trả lời: Không đi.

Đại Yến vòng quanh tôi một vòng, thở dài nói: “Như vậy đi, cậu theo tôi trở lại, tôi dạy cho cậu đường tắt tu luyện.”

Lòng tôi dao động: Đã biết cậu không đơn giản như vậy. Nhưng nét mặt vẫn nghiêm nghiêm túc túc, tôi nhìn vào mắt của nó, hỏi: “Lai lịch của cậu rốt cuộc là gì?”

Đại Yến cười, nó nha thế mà lại cười ra dáng vẻ vân đạm phong khinh của người, nó nói: “Cậu chớ xía vào, nghe lời là được. Cậu ở lại nơi này cũng không có gì hay, nhỡ đâu có đội điều tra gì đó, nói không chừng cậu sẽ được lên báo. Nhà chủ nhân thanh tịnh, cửa lại có tôi coi chừng, chỉ cần cậu không gây họa, thời gian có rất nhiều, cơ hội cũng rất nhiều.”

Tôi vừa nghe cảm thấy rất có lý, có cố chấp cũng không ổn. Ai bảo mục tiêu lớn nhất của tôi bây giờ là tu thành hình người chứ.

Nghĩ vậy, tôi liền nhịn không được hỏi nó: “Vậy cậu có thể biến thành người không?”.

Đại Yến sửng sốt, sâu xa liếc nhìn tôi, “Cái này chờ đến ngày cậu tu thành, tự nhiên sẽ biết.”

Tôi không hỏi thêm nữa, liều mạng mà nghiên cứu quyển sách kia, mỗi ngày vừa mở mắt chuyện đầu tiên làm là giải phóng một lần, thời gian còn lại toàn bộ dùng để niệm kinh tu thân dưỡng tính, chờ đến buổi tối, liền đặt quyển sách dưới đầu, vì để cho tiên duyên lúc nào cũng vây quanh tôi.

Hỏi tôi có khổ hay không, thật ra công bằng mà nói, thật sự mẹ nó không phải cho chó làm mà, không thể ăn thịt, miệng không thể nói lời xấu xa, cả ngày ngoài việc ngồi chính là nằm, tỉnh ngủ liền phải ngồi, quả thực heo cũng không bằng.