Chương 13: Ghen tuông.
Khi Lars ôm Cammy vào nhà, dì Lan - một người hầu trong nhà đang lau bình hoa trợn tròn mắt, bà chỉ vào Lars mặc áo ngủ, "Cậu... Cậu là ai? Sao lại ôm cô chủ nhà chúng tôi? Mau buông xuống!"
Cammy thật sự muốn vùi mặt vào ngực Lars, hình tượng trong nhà của cô luôn là ngoan ngoãn, đã bao giờ gần gũi với con trai như thế này.
Lars bị ảnh hưởng bởi mùi tỏa ra khi Cammy đến kì động dục, tai không nghe, mắt không chớp đi thẳng, còn hỏi: "Thuốc ức chế ở đâu?"
"Phòng em."
Có câu trả lời, Lars sải bước nhanh hơn, nào ngờ dì Lan vọt lên, đưa tay cản đường họ, Cammy vội giải thích, "Dì ạ, anh ấy đã cứu cháu. Giờ cháu không đi được."
Dì Lan thấy cô được ôm nhưng hơi thở lại bất ổn, tóc mai hơi bết vào, liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra liền tránh sang một bên.
Đến phòng, Lars đặt Cammy lên giường, tìm thuốc ức chế dưới sự chỉ dẫn của Cammy. Lần thứ hai tiêm cho Cammy, anh đã biết không thể trực tiếp xắn tay áo, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi nút thắt trước ngực Cammy, sau đó, kéo cổ áo xuống, để cánh tay lộ ra, tiêm vào.
Đợi tiêm xong, Lars mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảnh tượng Cammy hết ôm rồi hôn anh lần trước còn rành rành trước mắt, anh cũng không muốn lặp lại chuyện đó. Ban đầu anh chỉ chú ý đến chuyện tiêm, giờ bình tĩnh lại, mới phát hiện cảnh tượng hiện tại mập mờ đến mức nào.
Trong áo Cammy chỉ có áo bra, cổ áo bị anh kéo lệch xuống cánh tay, lộ ra hơn nửa bộ ngực bên trái được bao trong chiếc bra xanh nhạt, bộ ngực thẳng mà tròn mẩy, nhũ thịt căng đầy áo ngực, thoạt trông rất chặt, anh không nhìn được bên trong áo, nhưng nhũ thịt lộ ra lại đập vào mắt, trắng đến chói mắt, nhẵn nhụi làm người ta muốn vươn tay chạm vào, thậm chí, còn muốn cởi bra xuống, để xem hình dạng hoàn chỉnh của nó, anh nhớ cảm giác từng vuốt ve trên đó, rất mềm... Anh nhắm mắt, áp chế suy nghĩ không trong sáng trong lòng, buộc mình nghĩ đến việc khác, ngoài miệng vẫn căn dặn: "Cammy, kéo lại áo đi."
Cammy đang nhìn trần nhà, được anh nhắc, mới nhìn thấy mình bị lộ hàng, xấu hổ vội vã kéo quần áo, lại phát hiện cổ áo bị tay anh đè lên, "L...Lars, anh buông tay..."
Một tay Lars kéo cổ áo cô, tay kia thì đè bông vải, nếu muốn bỏ tay xuống, vậy sẽ làm rơi bông vải. Anh trợn mắt nhìn lỗ kim còn ứa máu dưới bông vải, không thể hất tay ra, lại nhắm mắt, đổi cách khác, "Em trùm chăn lên!"
Cammy lại kéo chăn, lại phát hiện không kéo được, vì Lars đè lên chăn.
"Chăn... bị anh đè rồi..."
"Chăn bên kia!"
"À." Cammy cũng bị choáng, chỉ biết đến cái chăn bị anh đè.
Lars mở mắt ra, đập vào mắt chỉ có cánh tay nhỏ của cô, rốt cuộc cũng hài lòng.
Đợi nhiệt triều trong cơ thể lui hoàn toàn, Cammy thoải mái nằm trên giường, trong đầu lại nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, "Lars, anh bị lộ thân phận rồi sao? Làm gì bây giờ?" Đều là vì cứu cô T_T.
Lars cầm bông lau cánh tay cô, kéo quần áo lên giúp cô, "Không sao, thời cơ cũng đến rồi, cho anh mượn di động."
À, anh cũng có nói về để mượn di động của cô. Cô sờ vào túi, di động không có trên người, quay sang nhìn bàn, di động ở trên bàn. "Trên bàn học đấy ạ. "
Lars đi qua cầm điện thoại gọi một dãy số, cô liền nằm trên giường nhìn Lars một tay vịn lên lưng ghế xoay, một tay cầm máy gọi điện. Cô nghe được vài câu liền từ bỏ, bởi vì... không hiểu gì cả, ngoại trừ từ "cha" mở đầu... Cô đoán đây chắc là tiếng của Khuyển tộc.
Cuộc điện thoại kéo dài năm phút, sau đó anh lại bấm phím gọi cho người khác, lúc này, anh nói bằng tiếng người, cô có thể nghe hiểu. Anh nói: "Giờ tôi đang ở Hồ tộc, không bị thương... Chờ." Sau đó anh đi tới phía cô, đưa di động cho cô, bảo: "Nói địa chỉ nhà em."
Tuy rằng Cammy không nghe hiểu được, nhưng anh nói gì thì nghe nấy, trực tiếp báo địa chỉ nhà mình, nghe đối phương nói tiếng "Cảm ơn" xong, cô liền đưa điện thoại cho Lars, thấy anh còn nói hai câu mới tắt máy.
Trong lời của anh không có từ nào khiến cô có thể nhờ đó mà suy đoán anh phải làm gì, đang ngẩn người, chợt nghe anh nói: "Cammy, em đi cùng tôi đi."
"A..." Hai mắt khôi phục tiêu cự, Cammy nhìn anh, xác định anh đang nói chuyện với mình, "Vâng."
Anh ngồi bên cạnh giường, ngón tay cái và ngón trỏ cầm di động lật nghiêng miết nhẹ vỏ điện thoại, ánh mắt lại nhìn cô, hỏi lại: "Vâng? Không hỏi xem tại sao?"
Cammy nhìn bàn tay đang nghịch điện thoại của anh, não lúc này cũng không kịp suy nghĩ điều gì, nhỏ giọng đáp: "Anh nói gì cũng được..." Đi cùng anh, nghe qua mới thấy lãng mạn đến nhường nào.
"Là con gái, không nên nhanh chóng đồng ý đi cùng con trai dễ dàng như thế." Lars răn dạy cô.
0.0 nếu là người khác, chắc chắn cô sẽ từ chối, nhưng, đối tượng là anh, mà cô thì không muốn từ chối anh, lỡ cô từ chối, anh xoay người bỏ đi luôn thì phải làm sao.
Lars nhìn vẻ mặt cô, quyết định chấm dứt không nói đến vấn đề này nữa. "Em định giải thích với cha mẹ thế nào?"
Giải thích chuyện gì cơ? À, cô đi cùng một người con trai, phải giải thích.
!!!
Cô bật phắt dậy, chăn chảy xuống, cổ áo chưa được kéo chỉnh tề hình thành một chữ V, lộ ra khe rãnh rất sâu, quyến rũ hơn cả khi bị lộ hẳn.
"Thế nào, tìm được lý do chưa?" Lars đứng lên, kéo chăn, lấy tay che khuất phần cổ cô, cản trở cảnh xuân lộ ra lần nữa.
Cammy im lặng, không có lý do cũng phải tìm cho bằng được lí do!
"Em xin... đến nhà bạn ở mấy ngày!" Vài giây sau, cô nghĩ ra một cái cớ, nói xong còn nhìn anh, đợi anh nhận xét, giống như... học sinh chờ giáo viên khen ngợi.
Anh ngẫm về sự khả quan của lí do đó, rồi trả lời cô: "Được, đến khi mọi chuyện bình ổn sẽ đưa em quay về, giờ, em đưa quần áo của anh trai em cho tôi."
Cammy định xuống giường đi lấy, lại bị anh đè xuống, "Chỉnh xong quần áo đã."
"À." Cô vừa kéo áo vừa xuống giường, cầm quần áo giấu trong tủ đưa cho Lars.
Lars cởi áo ngủ xuống, mặc tây trang màu đen có số lượng không nhiều trong tủ quần áo của anh trai cô. Không ngờ lại khá vừa vặn. Quả nhiên, dáng anh đẹp, mặc gì cũng đẹp.
Anh đứng ở cửa phòng tắm, hai tay thả bên người, không có động tác dư thừa gì, ánh đèn mờ nhạt trong phòng tắm hắt lên người anh, y như minh tinh trên ảnh chụp.
"Chúng ta đi thôi." Lars đến cạnh cửa, chờ cô.
"Nhanh như vậy ư?"
"Xe đã tới rồi."
Cô còn chưa kịp thu dọn hành lý, vội kéo ngăn kéo cầm ví tiền của mình, nhanh chóng bước đến chỗ anh.
Hai người đi ra ngoài, Lars mới nói nguyên nhân anh bảo cô đi cùng.
"Hiện giờ Lang tộc và Sài tộc đều đang tìm tôi, thậm chí còn treo cả giải thưởng. Sáng nay chúng ta đụng phải tài xế Hồ tộc, anh ta đã phát hiện thân phận của tôi nên báo cho người của Lang tộc, dẫn chúng cùng tới tìm em, chứng tỏ nhà em đã không còn an toàn nữa."
Cô nghe thấy, bắt đầu lo cho cha mẹ mình, Lars như biết cô nghĩ gì, nói tiếp: "Tôi sẽ bảo người của mình chú ý nơi này nhiều hơn, em không cần lo cho cha mẹ mình, vì đám người kia mới chỉ gặp được em, lại thấy tôi cứu em, cho nên mục tiêu của chúng chỉ có em thôi."
Hai người đi đến phòng khách, dì Lan vẫn đứng đó, thấy Cammy không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến bộ quần áo Lars mới thay, trông rất quen quen, não chợt không kịp phản ứng.
Cammy nói với bà bằng khẩu hình: "Cháu ra ngoài một chút."
Dì Lan gật đầu.
Hai người ra cửa lớn, đứng tại chỗ đợi xe, Lars còn chưa nói hết, "Giờ, chắc chắn ba kẻ đó còn đang quan sát ở gần đây, đợi xe đến chúng ta cùng lên xe, chúng thấy em đã đi cùng tôi, chắc chắn sẽ báo lên cấp trên, sẽ không chú ý đến nhà của em nữa." Bởi vì đang ở bên ngoài, nên khi anh nói chuyện miệng kề sát vào tai cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận hơi thở anh thổi qua tai, lỗ tai cô dần dần nóng rực, đỏ au.
"Vâng." Bảo vệ an ninh quanh nhà cô khá tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Rất nhanh xe đã đến, Lars mở cửa xe để cô lên trước rồi lập tức ngồi vào.
Mới ngồi vào chỗ của mình, người ngồi ở ghế phụ kích động nhìn Lars, gọi một tiếng, "Tướng quân!"
Lars bảo với anh ta mình không sao, sau đó, anh ta nhìn sang Cammy, "Đây là?"
"Ân nhân cứu mạng." Lars giải thích đơn giản.
"Cảm ơn, cảm ơn em." Anh ta kích động muốn bắt tay Cammy, cô bèn duỗi tay để anh ta cầm. Lại nghe anh ta khen: "Vừa xinh vừa tốt bụng. Cô gái xinh xắn hiền lành, xin phép cho tôi hôn em nhé." Nói rồi anh ta rất nhanh đã cúi người hôn lên mu bàn tay Cammy.
Cammy bị hành động đó dọa đến, muốn hất tay ra, anh ta lại không bỏ, Lars đột ngột gọi tên anh ta: "Al". Lúc này anh ta mới chịu buông tay, để bàn tay Cammy tự do.
Al đúng là nhiệt tình thái quá! Cô thầm nghĩ, đỏ mặt dùng tay áo chà lên nơi vừa bị Al hôn, bất an nhìn Lars, phát hiện vẻ mặt anh dường như không quá vui, phải làm gì đây?
Không đợi cô nghĩ ra cách, Al đã lấy một tờ danh thiếp đặt trong quần áo ra, đưa cho cô bằng hai tay, bắt đầu tự giới thiệu: "Anh là người Khuyển tộc, hiện đang kinh doanh ở Hồ tộc..."
Al dường như rất hứng thú với Cammy, trên đường đi nói liến thoắng không ngừng, kể về mình, cũng hỏi Cammy, vì lễ phép, cô không thể không trả lời, ngay cả địa chỉ nhà cũng bị hỏi đến, mà Lars thì cứ cầm điện thoại của cô tra gì đó.
Khi xe sắp chạy ra khỏi Hồ tộc thì Al xuống xe, bên trong xe chỉ còn hai người và tài xế, yên tĩnh không ít.
Cammy thấy tài xế nhìn chăm chăm đường đi phía trước, thầm kéo áo Lars, "Em không biết anh ấy sẽ hôn." Cô nói với giọng nhỏ xíu.
"Ừ, tôi biết." Lars thờ ơ đáp, ánh mắt lại nhìn đến bàn tay đỏ lên vì chà lau của cô. Thật ra vừa rồi, vào lúc Al cúi người, anh muốn đưa tay cản, lại chọn rút động tác lại, nhìn anh ta hôn lên mu bàn tay Cammy.
Lễ nghi hôn tay mà thôi, không phải anh chưa từng thấy, sao phải cản? Nhưng giờ thấy Cammy chà lau tay đến đỏ bừng, anh hơi hối hận vì vừa rồi đã không ngăn lại.
"Đừng chà nữa, tróc da đấy."
"Anh đừng nóng giận..." Cammy nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin.
"Ừ, tôi không giận."
Không đúng, anh có tức giận sao? Lars nghĩ lại.