Trung Khuyển Nam Thần

Chương 26-1: Ngược cặn bã (1)

Edit: Tư Không

Khương Chấn Hải vừa nhìn thấy cô xuất hiện, lo lắng suốt một đêm lúc này trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng, ông vội vàng đi tới trước mặt Bạch
Hiểu Y đem cô từ trên xuống dưới nhìn một chút, sau khi xác định cô
không sao ông mới mở miệng quở trách: ""Hiểu Y con ngày hôm qua chạy đi
đâu? Con muốn bố lo lắng đến chết có đúng không?""

Bạch Hiểu Y liếc mắt nhìn Bạch Phượng Kiều, đón lấy ánh mắt sắc như dao
của bà, liền vội vàng mang vẻ mặt áy náy nhìn Khương Chấn Hải nói:
""Ngày hôm qua trong lòng không thoải mái, con đi tìm bạn tâm sự.""

Trong lòng Bạch Hiểu Y tại sao không thoải mái Khương Chấn Hải cũng rõ
ràng, tất nhiên cũng cảm thấy đau lòng, ngược lại cũng không hỏi nhiều
nữa, chỉ xoa đầu cô nói: ""Sau này cũng đừng làm như vậy nữa.""

Bạch Hiểu Y tự nhiên ngoan ngoãn gật đầu.

Bên này Khương Chấn Hải vừa mới dứt lời, Khương Nghiên Kỳ liền khóc đi
tới, bên trong đôi mắt to lấp lánh nước, nghẹn ngào nhìn về cô nói:
""Xin lỗi chị Hiểu Y, ngày hôm qua là em không đúng, hi vọng chị Hiểu Y
đại nhân đại lượng không muốn cùng em so đo, em biết em sai rồi, sau này em không dám nữa.""

Vừa nói vừa đưa tay qua muốn nắm tay cô, Bạch Hiểu Y vội vàng né tránh.

Kỳ thực động cơ Khương Nghiên Kỳ ngày hôm qua cô đại khái cũng đoán được một ít, nếu như hãm hại cô thành công, hình tượng Bạch Hiểu Y liền
xuống dốc không phanh, nếu như không thành công, thì cô ta khóc một hồi, làm ra vẻ đáng thương, mọi người thông cảm cô ta tuổi còn nhỏ, cũng sẽ
không cùng cô ta tính toán.

Có điều Khương Nghiên Kỳ cho rằng Lâm Thục Phương đem cô ta xem là bảo
bối, toàn bộ người thế giới cũng đều xem cô ta là bảo bối sao?

Nếu phạm lỗi lầm, nhỏ hai giọt nước mắt thì có thể giải quyết, như vậy
trên thế giới này cũng không tồn tại cảnh sát, hơn nữa nghĩ đến phẩm
hạnh người này, Bạch Hiểu Y thực sự không tài nào thuyết phục bản thân
hạ thủ lưu tình với cô ta.

Vì vậy thái độ Bạch Hiểu Y vô cùng cứng rắn: ""Thời điểm lần trước cô ở
trong cửa hàng trộm đồ còn đổ tội lên người tôi, cô cam đoan không có
lần sau, khi đó tôi hoàn toàn tin tưởng cô sẽ không tái phạm, nhưng kết
quả thì.. Lần này lại trực tiếp hãm hại tôi trộm đồ của người khác, tôi
thật không có nhiều độ lượng lại tha thứ cô lần nữa.""

Khương Nghiên Kỳ nghe cô nói những lời này, theo bản năng lùi về sau một bước, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, nước mắt trong mắt ào ạt rớt
xuống, nhìn qua rất đáng thương.

Lâm Thục Phương ngồi một bên vẫn không nói gì thấy tình huống như vậy
liền không nhịn được chen miệng nói: ""Hiểu Y, cháu tha thứ cho con bé

một lần đi, con bé tốt xấu gì cũng là em gái cháu, con bé không hiểu
chuyện, cháu cũng không hiểu chuyện luôn sao? Mọi người đều là người một nhà, cần gì phải như vậy?""

Bạch Hiểu Y lạnh lùng liếc bà một cái, trào phúng nở nụ cười: ""Người
một nhà? Ôi chao thì ra đây là thái độ bà nội cùng Khương Nghiên Kỳ đối
xử với người một nhà.. Một người ích kỷ bất công, một người không từ thủ đoạn nào.""

Lâm Thục Phương bị cô chặn một cái, trên mặt không nén được giận, lập
tức lạnh lùng nói: ""Hiểu Y, ta chính là bà nội cháu, có ai nói chuyện
với người lớn như cháu sao?""

Bạch Hiểu Y cũng không nhìn bà nữa, hít sâu một hơi nhìn Bạch Phượng
Kiều cùng Khương Chấn Hải nói: ""Bố mẹ, từ nhỏ đến lớn con đều là đứa
trẻ hiểu chuyện nghe lời, nhưng không có nghĩa mọi chuyện con đều phải
nhường nhịn, con cũng có giới hạn của con, mà lần này, rất rõ ràng,
Khương Nghiên Kỳ đã chạm đến giới hạn ấy, rất xin lỗi, con thật không có cách nào cùng người lần lượt hãm hại mình ở chung dưới mái hiên, ở
trong nhà này có cô ta không có con, có con không có cô ta.""

Trong bóng tối Bạch Phượng Kiều liếc mắt nhìn cô tán thưởng, lúc này mới thu lại ánh mắt ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: ""Hiểu Y là
con gái của tôi, vì vậy chuyện này tôi đứng về phía con bé.""

Ý ở ngoài lời chính là bà cũng dứt khoát sẽ không cho phép Khương Nghiên Kỳ ở lại trong nhà này.

Thái độ Bạch Phương Kiều cứng rắn như vậy, xem ra khi cô không ở nhà bà
đã cùng Lâm Thục Phương hai người trở mặt, như vậy cũng tốt, ở kiếp này, không cùng Lâm Thục Phương qua lại, đối với gia đình chỉ có lợi mà
không có hại, đã như vậy, cái này cũng phải xem thái độ của Khương Chấn
Hải rồi.

Lâm Thục Phương cùng Khương Nghiên Kỳ hiển nhiên không nghĩ tới Bạch
Hiểu Y tuyệt tình như vậy, Khương Nghiên Kỳ lúc này liền nhào vào lòng
Lâm Thục Phương khóc lóc, thút tha thút thít nói: “Bà nội, chị Hiểu Y
tại sao lại đối xử với con như vậy? Con đã xin lỗi, tại sao chị ấy không thể tha thứ cho con?""

Lâm Thục Phương vừa vỗ lưng cô ta an ủi, vừa trừng Bạch Hiểu Y tức giận
nói: ""Hiểu Y làm sao cháu độc ác như vậy? Con bé là em gái cháu đấy!”
Lại nhìn về Khương Chấn Hải nói: ""A Hải, con thế nào cũng không trách
móc nó? Có ai đem em gái mình đuổi ra khỏi nhà sao?""

Khương Chấn Hải nhìn mặt mọi người làm khó xử, thái độ Bạch Phượng Kiều
đã rất rõ ràng, nhưng Lâm Thục Phương bên này.. Một bên là con gái và
vợ ông, một bên là mẹ ông, Khương Chấn Hải do dự hồi lâu mới thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: ""Mẹ, làm như tối hôm qua con nói cho mẹ đi, mẹ
mang theo Nghiên Kỳ về nhà! Nghiên Kỳ muốn học bổ túc ở bên kia cũng có
thể học bổ túc, huống chi con bé học bổ túc ở chổ này cũng có nhiều
phiền toái, tụi con bận rộn cũng không chú ý đến con bé.""

Lâm Thục Phương nghe nói như vậy liền sững sờ, vẻ mặt bà ta không dám

tin nhìn Khương Chấn Hải: ""A Hải.. con.. con vậy mà đuổi mẹ đi?"" Gương mặt Lâm Thục Phương đè nén đến đỏ bừng: ""Tôi là mẹ của anh! Anh cưới
vợ về liền quên mẹ đúng không? Vậy mà đuổi tôi đi? Anh có lương tâm hay
không hả?""

Khương Chấn Hải tỏ vẻ khó xử, nhưng từ đầu đến cuối không có mở miệng.

Lâm Thục Phương nhìn dáng vẻ Khương Chấn Hải, dễ nhận thấy ông cũng đứng về phía Bạch Hiểu Y, Lâm Thục Phương quả thật vừa tức vừa giận, nhưng
bà ta cũng không phải người ngu, bà ta biết hôm nay cùng bọn họ trở mặt
đối với bà cũng không có lợi, tạm thời thu lại tức giận nói: ""Được, các con không ưa Nghiên Kỳ, chờ con bé nhập học mẹ liền để con bé ở lại
trường, nhưng mà, mẹ là mẹ con, các con phụng dưỡng mẹ là nghĩa vụ, mẹ ở lại đây là đạo lý hiển nhiên, các con không có đạo lý đuổi mẹ đi!""

Một bên nói một bên còn đưa mắt hung ác nhìn Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều.

Lâm Thục Phương tính tình vô lại Bạch Hiểu Y đã từng thấy ở kiếp trước,
bà ta bắt đầu giở trò e rằng không có ai là đối thủ của bà ta, Bạch Hiểu Y nhìn vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên của bà ta, lập tức có chút nhức đầu.

Khương Chấn Hải rõ ràng cũng bị làm cho bối rối, ông liếc mắt nhìn một
chút trên người Lâm Thục Phương đang không chịu bỏ qua, lại nhìn trên
mặt Bạch Phượng Kiều một chút hiển nhiên cũng chẳng muốn thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía Bạch Hiểu Y, trong giọng nói
tràn đầy bất đắc dĩ: ""Hiểu Y à, con xem một chút..""

Bạch Hiểu Y cũng hiểu tâm tình Khương Chấn Hải, chỉ là, đời này cô tuyệt đối sẽ không bị lòng dễ mềm của bố làm hỏng chuyện, cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói: ""Bà nội muốn ở lại cũng được, bất quá giống như trước
đây đến cùng chú Ba, chú Tư bàn bạc một chút, xem phí sinh hoạt của bà
nội giải quyết như thế nào.""

Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, chân mày lập tức liền nhăn lại, bà ta
híp mắt dữ tợn nhìn về Bạch Hiểu Y: ""Cháu nói lời này có ý gì?""

Vẻ mặt Bạch Hiểu Y như đây là chuyện đương nhiên: ""Chú ba chú tư cũng
là con bà nội không phải sao? Bố phụng dưỡng bà là nghĩa vụ, lẽ nào chú
ba chú tư sẽ không làm?""

Bạch Phượng Kiều sau khi nghe xong cũng gật gù: ""Lời này của Hiểu Y nói đúng, nếu đều là con của mẹ, vậy đều có phần phụng dưỡng mẹ.""

Lâm Thục Phương nghe hai người con một lời mẹ một lời, liền tức giận đến gương mặt đỏ bừng, ánh mắt bà ta hung hăng trừng trên mặt hai người,
giọng nói cũng tức đến run: ""Gia đình thằng ba thằng tư các con không
phải không biết, kinh tế các con khá hơn một chút, các con đảm đương
nhiều thêm một ít thì có làm sao?""

Bạch Hiểu Y gật gù: ""Tốt, điều kiện nhà chúng ta tốt hơn một chút,
đương nhiên có thể đảm đương nhiều hơn một ít, cháu xem như vậy đi, nhà
chúng ta đưa ra một nửa sinh phí sinh hoạt, còn lại một nửa thì do chú
ba và chú tư chia đều, bà nội cảm thấy như vậy thế nào? Đều là con của
bà nội, nhà chúng ta làm như vậy đã đủ nhượng bộ, lẽ nào bà nội muốn chú ba chú tư khi cưới vợ liền quên bà? Một chút hiếu thuận đều không có
sao?""

""Cháu.."" Lâm Thục Phương quả thật bị chọc đến tức chết rồi, con trai
thứ ba và thứ tư tình hình gia đình so với gia đình Bạch Hiểu Y kém hơn
rất nhiều, nếu muốn bọn họ đưa ra phí sinh hoạt, đó là tuyệt đối không
thể.

Phải biết đời sống thu nhập của sông Hoài cao hơn trấn nhỏ kia rất
nhiều, dù cho hai nhà đảm nhiệm chung một nửa phí sinh hoạt của bà ta
bọn họ cũng chống đỡ không nỗi, đến lúc đó bọn họ khẳng định khiến bà ta đi về nhà, dù sao bà ta ở lại còn có thể trong coi cái quầy bán đồ lặt
vặt, kiếm ít tiền.

""Lời Hiểu Y nói rất có đạo lý, chờ sau đó con gọi điện thoại bàn bạc
với chú ba và chú tư, xem giải quyết vấn đề sinh hoạt phí như thế nào."" Bạch Phượng Kiều nói xong lời này lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía
Khương Chấn Hải: ""Ông cảm thấy xử lý như vậy được không?""

Khương Chấn Hải liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thục Phương, cuối cùng đành chịu thở dài: ""Như vậy cũng tốt.""