Edit: Tô Huyền Ann
Bạch Phượng Kiều nhìn thấy Tần Uyên đầu tiên, mặc dù tình huống lúc
này có chút ít hỗn loạn, nhưng vẫn hỏi một tiếng: “Tiểu Uyên tới rồi à.”
Ánh mắt Tần Uyên nhìn Bạch Hiểu Y nhưng thấy cô chạm phải ánh mắt
anh liền lập tức cúi đầu xuống. Tần Uyên khẽ thở dài một cái, lúc này
mới chào hỏi Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải, anh không biết bà nội
của Bạch Hiểu Y, trái lại cũng lễ phép kêu một tiếng “Bà” xong, Tần Uyên mới hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Những lời này là Tần Uyên hỏi Trương Văn Văn, Trương Văn Văn còn
chưa kịp trả lời, Khương Nghiên Kỳ liền giống như học sinh tích cực phát biểu trên lớp, lập tức lặp lại lời nói vừa nãy một lần.
Kỳ thật phát sinh loại chuyện như vậy Trương Văn Văn cũng có chút
không được tự nhiên, dù sao Bạch Hiểu Y là bạn của Tần Uyên, cô ta cũng
không muốn chuyện này ầm ĩ lên sẽ rất khó coi, lúc này liền cười nói:“Cũng không có chuyện gì, nếu đã tìm thấy di động rồi thì cho qua đi.”
Tần Uyên một chút cũng không tin Y Nhi của anh sẽ ăn trộm, ánh mắt
anh trầm xuống, “Lúc tới cậu để điện thoại di động ở chỗ nào?”
”Minh... Mình để điện thoại trong áo khoác, lúc vào nhà cởi áo khoác để ở trong phòng khách.”
Tần Uyên gật đầu, lại nói: “Hôm nay, đã có ai đi qua phòng khách?”
Có lẽ khí chất lãnh đạo trên người Tần Uyên quá mạnh mẽ, anh đột nhiên hỏi, mọi người cũng không cảm thấy quá đột ngột.
Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải liếc mắt nhìn nhau nói: “Dì và chú con đang ngủ bù, cũng không biết rõ.”
Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn mặt Khương Nghiên Kỳ, “Vừa nãy sau khi
Văn Văn cởi áo khoác xuống chúng tôi liền vào trong phòng tôi tán gẫu
một lúc. Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ở lại phòng khách ăn dưa hấu.”
Khương Nghiên Kỳ bị điểm tên vội vàng giải thích: “Em ăn dưa hấu
trong chốc lát liền trở về phòng, em không biết gì hết, vừa mới biết
không thấy điện thoại của chị Văn Văn đâu, em còn tìm giúp mà.”
Ánh mắt Tần Uyên quét qua di động của Trương Văn Văn một lát, đột
nhiên vươn tay ra, Trương Văn Văn ý thức được anh muốn làm cái gì, vội
vàng đưa điện thoại di động qua. Tần Uyên cầm di động quan sát vài lần,
lại nói với Trương Văn Văn và Bạch Hiểu Y: “Vừa nãy hai người có ăn dưa hấu không?”
Hai người lắc đầu, Tần Uyên liền nhíu mày dùng ngón tay chỉ ở trên
điện thoại di động. Trương Văn Văn ghé sát vào nhìn, vừa nhìn liền kinh
ngạc thốt lên: “Hôm nay rõ ràng mình chưa ăn dưa hấu, tại sao có thể
dính nước dưa hấu?” Dường như nghĩ tới điều gì, lập tức vẻ mặt ý tứ sâu
xa nhìn lại Khương Nghiên Kỳ.
Khương Nghiên Kỳ thấy thế, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, mà lúc này, Bạch Hiểu Y đã phục hồi tinh thần lại, lúc này ánh mắt lạnh
lùng nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Sau khi Trương Văn Văn đến liền để áo khoác ở phòng khách, mà toàn bộ quá trình tôi đều ở cùng chị ấy, không
thể nào trộm di động đi trước mắt chị ấy.”
Lúc này Trương Văn Văn cũng phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Đúng
vậy, từ đầu đến cuối Hiểu Y đều ở cùng mình, không có cơ hội lấy di
động.”
Bạch Hiểu Y lại bổ sung một câu, “Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ăn
dưa hấu ở phòng khách, mà trên điện thoại di động kia lại không may còn
dính lại chút nước dưa hấu...”
Nghe nói vậy, Lâm Thục Phương cuống lên, bà ta vội vàng đến bên cạnh Khương Nghiên Kỳ lôi cô ta vào trong ngực che chở, “Cô cậu nói lời này
là có ý gì? Chỉ vì trên điện thoại dính nước dưa hấu liền do Nghiên Kỳ
lấy sao? Con mắt nào của cô cậu nhìn thấy?”
Bạch Hiểu Y tiến một bước tới gần Khương Nghiên Kỳ, ánh mắt lạnh
lùng chăm chú nhìn mặt cô ta, “Đầu tiên, khi đó tôi và Trương Văn Văn
đến phòng tôi nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn một mình Khương
Nghiên Kỳ. Tiếp theo, nếu như tôi lấy điện thoại của Trương Văn Văn, tôi sẽ không đưa di động ra cho chị ấy gọi, từ đó tự bại lộ mình. Cuối
cùng, chuyện Khương Nghiên Kỳ ăn trộm cũng không phải là lần đầu tiên,
lần trước chẳng phải đã ăn trộm túi sách trong cửa hàng người ta sao?”
”Cô...” Lâm Thục Phương bị cô chặn họng, trong nháy mắt khuôn mặt
sung huyết đỏ bừng, “Ở đây còn có người ngoài, cô nói chuyện này để làm
gì?” (giở mặt nên thay đổi xưng hô liên tục mọi người không cần thắc mắc nhé)
Trước mặt nhiều người như vậy bị người khác vạch trần, cho dù Khương Nghiên Kỳ có tố chất khá hơn nữa, lúc này cũng không ngừng căng thẳng.
Thân thể nhỏ bé của cô ta co rúm lại, mặt trắng bệch vừa nhìn Bạch Hiểu Y vừa nhìn Tần Uyên. Nhất là Bạch Hiểu nói ra chuyện cô ta ăn cắp trong
cửa hàng, đón lấy ánh mắt thâm thúy của Tần Uyên, trong lòng Khương
Nghiên Kỳ liền muốn tự tử. Lập tức liền cắn chặt môi, nước mắt lộp độp
rơi xuống.
Dù sao cũng liên quan đến chuyện nhà người khác, Tần Uyên cũng không nên đứng vây xem, liền nói với mọi người: “Tìm thấy điện thoại rồi,
bọn con có việc phải đi trước, cáo từ.” Nói xong liền đưa Trương Văn Văn rời đi.
Mà Bạch Phượng Kiều chứng kiến toàn bộ việc này, sắc mặt còn khó coi hơn cả khó coi. Ánh mắt bà lạnh buốt nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, giọng
điệu uy nghiêm nói với cô ta: “Nghiên Kỳ, con nói thật đi, chuyện này
là con làm đúng không?”
Hiện tại Khương Nghiên Kỳ vừa tức vừa giận lại không thể làm gì, vết nước dưa hấu dính trên điện thoại và cả lời nói của Bạch Hiểu Y đã đủ
để chứng minh cô ta là tình nghi, cô ta có ngụy biện nữa cũng vô ích.
Cô ta muốn lúc này trực tiếp phất tay áo rời đi, không phải nhìn
thấy mấy người này nữa, nhưng nếu muốn ở lại thành phố lớn thì không thể không ỷ lại hết thảy vào nhà họ Bạch. Cô ta đành phải tạm thời đè xuống sự phẫn nộ và không cam lòng xuống trong trong, cúi đầu xuống, giọng
nói bé vo ve như ruồi: “Con chỉ muốn đùa với chị Hiểu Y một chút.”
”Đùa giỡn?” Bạch Hiểu Y cười lạnh, “Nếu cô đùa giỡn trong nhà thì
thôi, nếu như hôm nay chuyện này phát sinh ở bên ngoài, người ta sẽ nhìn tôi thế nào?! Còn nhỏ tuổi đã biết hãm hại người khác, đến lúc trưởng
thành sẽ ra sao?!”
Nghĩ tới vừa rồi gây ra loại chuyện như vậy trước mặt người ngoài
Bạch Phượng Kiều cũng tức giận, còn phải đòi công bằng cho Hiểu Y, con
gái bảo bối bà nuôi nấng lại bị người khác hãm hại như thế, chỉ cần ai
làm mẹ nhìn thấy thì đều khó chịu.
Nhưng đứng trên lập trường của bà, Bạch Phượng Kiều cũng không nên
nói gì với Khương Nghiên Kỳ, dứt khoát nhìn Khương Chấn Hải nói: “Ông
nói đi, chuyện này giải quyết thế nào bây giờ?!”
Trong lòng Khương Chấn Hải cũng không phải là không tức giận, Hiểu Y là con gái của ông, ông nâng niu che chở trong lòng bàn tay lớn lên, mà Khương Nghiên Kỳ... Khương Chấn Hải nhìn thoáng qua Khương Nghiên Kỳ,“Nghiên Kỳ, sao cháu lại hồ đồ như thế?!”
Khương Nghiên Kỳ lại không lên tiếng, chỉ khóc thút tha thút thít.
Lâm Thục Phương chứng kiến thật sự là đau lòng không dứt, lúc này liền
cau mày nói: “Nghiên Kỳ chẳng qua chỉ là đứa trẻ...”
”Trẻ con cái gì mà trẻ con!” Bạch Phượng Kiều quả thực giận không
nhịn được, lập tức không khống chế nổi, “Con bé 18 tuổi rồi mà còn trẻ
con gì nữa? Lần trước lấy trộm con bé đã bảo đảm thế nào, mà giờ chưa
bao lâu sau? Huống chi Hiểu Y còn là chị họ của nó, có hãm hại chị họ
như thế không? Chuyện này là phát sinh ở trong nhà, nếu phát sinh ở bên
ngoài, Hiểu Y làm sao còn mặt mũi nhìn người ta?!!”
Giọng Bạch Phượng Kiều không tốt lắm, Lâm Thục Phương bị bà khiển
trách một trận không nể mặt như thế, trên mặt cũng không nén giận nổi,
dù gì bà ta cũng là bề trên của bà có được không?
”Từ nhỏ Nghiên Kỳ không có cha mẹ, con bé không giống Hiểu Y, từ nhỏ đến thích dùng lớn núi vàng hay núi bạc thì dùng, còn có các con thương yêu.” Nói đến đây, Lâm Thục Phương lau nước mắt, nước mắt rưng rưng nói: “Con bé chẳng qua chỉ là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ
dạy bảo, sao mà biết được? Sao các con không nhẫn nại với con bé một
chút, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, đáng để các con nói con bé như vậy
không?”
”Bà nội, theo như bà nói, nếu có một ngày Nghiên Kỳ giết người,
chúng ta cũng có thể vô điều kiện tha thứ cho con bé đúng không? Cũng
bởi vì con bé không có cha mẹ, con bé đáng thương, giết người cũng không phạm pháp đúng không?!”
”Cô...” Lâm Thục Phương bị cô làm cho tức giận đến thiếu chút nữa
không thở nổi, lúc này sắc mặt độc ác nói với cô: “Trên cõi đời này sao lại có người độc ác như vậy?!” (những cái câu này mình không biết nên kêu “cô” hay kêu “mày” luôn ý, nên cứ để “cô” cho nhẹ nhàng nhé!)
”Cháu nhẫn tâm?” Bạch Hiểu Y cũng nở nụ cười, “Con bé đổ oan cháu
ăn trộm, cháu nói lại nó hai câu thì bị gọi là nhẫn tâm?!”
Bạch Hiểu Y đối với sự bất công của Lâm Thục Phương thật sự là không còn gì để nói, cô tức giận cũng chỉ khổ bản thân mình, dứt khoát điều
chỉnh hô hấp, làm mình bình tĩnh một chút mới nói: “Được, cháu nói cái
gì cũng sai, cháu không nói gì nữa là được chứ gì?”
Lại nhìn bố mẹ, bỏ lại một câu: “Con đi làm việc của con, bố mẹ xử
lí chuyện này đi.” Nói xong liền trực tiếp đi vào phòng, trở tay đóng
cửa lại.
Cô và Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng ngang hàng, việc xử lý cô ta,
cũng không phải do cô định đoạt, dứt khoát giao cho bọn họ. Bạch Hiểu Y
không biết cha mẹ sẽ xử lý việc này ra sao, chẳng qua Khương Nghiên Kỳ
dạy mãi không sửa, bây giờ lại hãm hại cô, làm Bạch Phượng Kiều và
Khương Chấn Hải rất bất mãn. Bố cô ngược lại vô cùng khó xử, dù sao
Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương cũng là người thân của ông, nhưng mẹ cô ngược lại dám cam đoan, sẽ bỏ qua chuyện này.