Trung Khuyển Nam Thần

Chương 22-3: Kiếp trước (3)

Edit: Tư Không

Beta: Tô Huyền Ann

Trong phòng vắng vẻ hoàn toàn yên tĩnh, không có người trả lời anh. Cô
không quay về, cô hoàn toàn biến mất, cô đời này sẽ không bao giờ xuất
hiện quấy rối anh nữa.

Cứ như vậy ngồi ở chân tường không biết bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên kéo suy nghĩ của anh về, anh từ từ ngẩng mặt lên giữa
hai tay, khuôn mặt không chút cảm xúc lau nước mắt, mặt vô cảm nhận điện thoại.

Là thư ký gọi điện thoại tới, hắn nói anh biết, công ty bên Mỹ đã chuẩn
bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường qua thương lượng với
bọn họ.

Anh hít sâu một hơi, dùng thời gian anh bình tĩnh, lạnh nhạt, lý trí lên tiếng nói cho hắn: ""Nghĩ biện pháp kéo dài thêm một chút thời gian,
tôi có chút việc nhà cần xử lý.""

Thư ký đầu bên kia trầm mặc một lát, sớm thành thói quen anh xử lý công
việc như vậy, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ ngắn gọn đáp trả một chữ:
""Được.”

Tần Uyên cúp điện thoại, từ dưới đất đứng lên, trên mặt anh đã khôi phục sự bình tĩnh, mặt mày sắc bén, môi mỏng hơi nhếch, ở trên mặt anh không nhìn thấy lộ ra tâm tình nào. Anh là tổng giám đốc Tần cao cao tại
thượng, anh là người nắm giữ tập đoàn lớn, anh là Tần Uyên người làm
toàn bộ Internet đế quốc chấn động, vừa rồi mất khống chế, điên cuồng,
người cực kỳ bi thương không một chút quan hệ nào tới anh. (TK: chỉ muốn chửi một câu mẹ nó)

Anh thay đổi quần áo, không thèm để ý trong phòng khắp nơi bừa bộn, mang theo cơ trí và bình tĩnh thuộc về mình rời khỏi nơi này.

Anh đưa thi thể Bạch Hiểu Y mang về sông Hoài, anh không nói một lời
chấp nhận cha vợ và mẹ vợ ra sức chất vấn, anh giải quyết việc chung sắp xếp hậu sự cô, bình tĩnh đến mức độ tàn nhẫn.

An táng cô xong, giúp cô gác đêm, liên tục trông coi đến ngày thứ bảy
cuối cùng, anh lập tức lái xe trở lại thành phố Bắc Kinh, sau đó mua vé
máy bay bay đến nước Mỹ.

Sắp xếp lấp đầy hành trình, liên tiếp mấy ngày giống như đi đánh trận,
mở hội nghị, nghiên cứu và thảo luận, tranh luận giá cả với công ty đối
phương. Bắt đầu từ ngày an táng cô anh chưa từng nghỉ ngơi qua, cho đến

khi hai bên ký hợp đồng xong, anh mới có cơ hội nghỉ ngơi.

Có vẻ hết thảy đều bình tĩnh, anh lại bận rộn như thường ngày.

Anh ngủ lại khách sạn, khi đó sắc trời đã muộn lắm rồi, anh đi vào
phòng, không mở đèn, trực tiếp đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ nhìn ra
ngoài.

Đêm nay bầu trời không có sao, một mảnh đen ngòm, đặt bầu trời xa xa trên mặt đất, hiện ra vẻ nặng nề vô cùng.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới cô đã từng nói một câu, cô hỏi anh: ""Bầu trời nước ngoài nhìn có đẹp hay không?""

Nhớ tới lời này, anh mím môi cười cười, lấy điện thoại ra tìm tên
""Vợ"", anh trực tiếp nhấn nút gọi, rất nhanh đầu bên kia điện thoại
vang lên giọng nữ lạnh lùng: ""Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời
không liên lạc được.""

Nhưng anh cũng không hề để ý, vẫn như cũ tự nhiên đáp lời đầu dây bên
kia điện thoại nói: ""Bạch Hiểu Y, bầu trời nước ngoài cũng không đẹp
đâu.""

Sau khi cúp điện thoại, anh trầm mặc một hồi, dường như nghĩ tới điều
gì, anh bỗng nhiên thoải mái nở nụ cười, lập tức gọi điện thoại cho thư
ký.

""Giúp tôi mua vé máy bay về sông Hoài, ngay bây giờ.""

Thời điểm trở lại sông Hoài đã là giữa trưa, sau khi xuống máy bay anh liền trực tiếp lái xe đến mộ cô.

Bia mộ mới lập rõ ràng sạch sẽ hơn so vói các bia mộ khác, trước bia mộ
còn đặt máy cái vòng hoa mới tinh, anh đi tới trước bia mộ ngồi xổm
xuống, nhìn tấm hình dán trên bia mộ cười rực rỡ.

Không kìm lòng được vươn tay ra vuốt ve mặt cô, anh giương môi cười
cười, luôn yêu thích sạch sẽ như anh giờ phút này không kiêng dè gì dửng dưng ngồi xuống mộ bia cô. Trên tay anh cầm một túi đồ ăn vặt, đó là
bánh hạt dẻ anh mua cho cô, bánh hạt dẻ cô thích ăn nhất.

Anh lấy hai miếng bánh đặt trước mộ cô, tự mình cầm một miếng nếm thử,
lại lấy bên trong túi ra một bình rượu nhỏ, trực tiếp vặn nắp bình ra,

một hơi trút hết xuống đất. Cái này anh mua của một ông lão, ông ấy nói
rượu này rất ngon, hiệu quả rất nhanh.

""Bạch Hiểu Y, anh phát hiện, anh cho rằng mình rất lợi hại, anh từng
thử qua, nhưng không làm được, không làm được sống tốt, không làm được
xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

""Vừa nghĩ Y Nhi không ở đây, cũng sẽ không bao giờ vui vẻ xuất hiện ở
trước mặt anh, lồng ngực anh như bị ai khoan mấy lỗ. Thật ra từ nhỏ anh
đã không sợ đau, nhưng là thật kỳ quái, tại sao lần này, anh đau đến
không chịu được.”

Anh đưa tay xoa nhẹ hai gò má cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng: ""Anh cho rằng anh sẽ không yêu em như vậy, anh cho rằng chuyện này đối với anh
không bị ảnh hưởng gì, dù sao, trước đây anh không có quan tâm tới em,
nhưng..""

Anh đột nhiên nặng nề ho khan vài cái, từ trong miệng tràn ra một ngụm
máu lớn, anh thản nhiên như không lau máu tươi đi: ""Nhưng anh phát
hiện, thời điểm anh quyết tâm muốn đi theo em anh cảm thấy người mình
nhẹ nhõm, cuối cùng anh thật sự có thể từ bỏ tất cả.""

Đôi mắt ngày càng mờ, anh gần như không thấy rõ hình dạng tấm hình trên
bia mộ, ngón tay nâng trên mặt cô vô lực trượt xuống, anh tựa gò má vào
bia mộ, dựa vào vị trí mặt cô, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra, anh đã không còn sức mà lau đi.

Chậm rãi mơ hồ nhìn xuống tấm hình, anh động đậy khóe miệng, thật lâu mới phun ra một câu: ""Chờ anh..""

Tần Uyên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện anh vậy mà lại ngủ
quên trên sô pha khi đang hút thuốc trong phòng, anh xoa trán ngồi dậy,
theo tiềm thức thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra chỉ là một giấc mơ.

Thực ra anh hiện tại cũng không cách nào nhận định đây đến tột cùng có
phải giấc mơ hay không, bởi vì cảnh tượng trong mơ đều chân thật đến
đáng sợ, anh có thể cảm nhận được cảm giác đau thấu tim gan khi biết
Bạch Hiểu Y chết, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng không còn cách nào khác cùng cô đi chết.

Đây chính là kiếp trước của anh và cô sao?

Hóa ra cô nói không sai, bản thân mình chưa từng trân trọng cô, chưa
từng lưu tâm đến tình cảm cô, đều cho rằng cô ầm ĩ với anh, chưa từng
thật sự đối với tốt với cô.

Chẳng trách cô hết hi vọng đối với anh, chẳng trách khi đối diện với mình cô lại sợ hãi như vậy.

Anh xoa cái trán đau nhức, chợt phát hiện cho dù một đời trước hay là
đời này chính mình thật là ngu xuẩn, đúng vậy, ngu xuẩn, ngu xuẩn.

Cho đến khi mất đi mới rõ ràng tình cảm của chính mình.

May mắn, trời cao cho anh một cơ hội, cô còn sống, mà anh vẫn còn sống khỏe mạnh (*THA: nguyên văn là “khỏe re” @@ nhưng nghe như thần kinh thô ý), tất cả vẫn còn cơ hội cứu vãn, anh vẫn kịp đền bù tất cả những gì thiếu nợ cô.