Editor: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)
Bạch Hiểu Y lắc đầu, “Không có mà...”
“...” Ánh mắt Tần Uyên nhìn vào số hoa hồng sau lưng cô, “Tại sao lại lấy hoa anh tặng em đi bán?”
Bạch Hiểu Y vẻ mặt đương nhiên, “Nếu là tặng tôi, tất nhiên là tôi muốn làm gì thì làm không đúng sao?”
Ánh mắt Tần Uyên nguy hiểm híp lại, Bạch Hiểu Y theo bản năng nuốt
nước miếng, lại lui về phía sau một bước. Hai người giằng co trong chốc
lát, hồi lâu sau cuối cùng Tần Uyên thỏa hiệp thở dài, xoa mắt, “Thôi
được, làm gì thì làm, em vui là được.”
”Ừm.”
“...”
”Không có việc gì nữa thì tôi đi bán hoa tiếp nhé.”
“...”
Quả nhiên cô không nói hai lời, trực tiếp xoay người sang chỗ khác,
nhảy lên xe, sau đó bắt đầu hét to, “Bán hoa đây, hoa hồng tươi đây, mua một tặng một đây. Chàng trai này, anh mua một bông tặng cho em gái bên
cạnh đi!”
Tần Uyên: “...”
Kinh nghiệm tặng quà lần hai thất bại. Tần Uyên cảm thấy, tin người khác còn không bằng tin bản thân.
Cho nên ngày đó anh trở về cho hết đống sách vào trong kho, cũng
không tin tưởng câu chữ của cái gì thánh kinh tình yêu gì đó nữa... toàn là đồ bỏ đi. (nguyên văn là “chó má” ạ =.=)
Hoa hồng tiêu thụ tốt ngoài dự liệu của Bạch Hiểu Y. Cô còn tưởng
rằng tối thiểu phải một tháng mới có thể bán hết chỗ hoa này, ngược lại
không nghĩ tới còn chưa tới đêm thất tịch mà đã hết sạch hoa. Không chỉ
như thế, cô còn lời ra được hơn ba vạn, cho dù là trả phí hỗ trợ cho vài nhân viên phục vụ thì vẫn còn thừa gần ba vạn.
Cho nên ngày hôm sau khi bán hết hoa hồng, Bạch Hiểu Y chuẩn bị cho
Tần Uyên mười sáu vạn tiền vốn cộng thêm một vạn tiền lời, cầm đi trả
lại cho anh.
Một đời này, cô không muốn có khúc mắc gì với anh, không cần anh làm gì, càng không cần muốn tiền của anh.
Mặc dù chỉ làm thêm hè ở chỗ này, nhưng Tần Uyên là người tài giỏi
như thế, lúc nào cũng sẽ được đối đãi đặc biệt, cho nên công ty trang bị cho anh một phòng đơn để làm việc.
Bạch Hiểu Y dựa theo chỉ dẫn của nữ tiếp tân đến phòng làm việc của Tần Uyên, điều chỉnh lại hô hấp mới gõ cửa.
Bên trong rất nhanh truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh, “Vào đi.”
Bạch Hiểu Y đẩy cửa đi vào, đã thấy anh vùi đầu trước máy vi tính,
ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chỉ ngh trong phòng làm việc trống
trải vang lên tiếng gõ phím lạch cạch. (Anh hùng bàn phím theo nghĩa đen)
Cô đứng trong phòng làm việc một lúc, anh cũng không ngẩng đầu lên
một cái. Bạch Hiểu Y biết rõ thói quen của anh khi làm việc sẽ quên hết
mọi thứ, cũng không nói gì, trực tiếp đặt thẻ lên bàn, đẩy đến cạnh anh.
Cuối cùng động tác của cô hấp dẫn sự chú ý của Tần Uyên. Ánh mắt anh nhìn lướt qua tấm thẻ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại đây. Khi thấy
người tới là cô, anh gần như là theo bản năng đưa dời tay khỏi bàn phím, mắt sáng loe lóe, cả người đều mất tự nhiên.
Anh há hốc mồm, lại không biết nói gì. Ánh mắt hết nhìn cô lại nhìn
tấm thẻ trên bàn, sau khi bớt bối rối, anh rốt cuộc tìm được đề tài.
”Cái này... Có ý gì?”
”Đây là tiền anh mua hoa hồng, tôi bán hết chỗ hoa hồng kia, lời được một ít, cả vốn lẫn lãi đều ở trong thẻ.”
Cô xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn ngoài ý định của anh. Vốn là lúc
thấy cô, trong nội tâm anh còn mong đợi, nhưng vừa nghe cô nói, anh như
bị người giội một chậu nước, ngọn lửa mong đợi kia đã bị dập tắt.
Anh đặt hay tay lên bàn, theo bản năng nắm chặt, ánh mắt dời khỏi
người cô, bởi vì mất mát, giọng nói của anh cũng có vài phần lạnh nhạt,“Nếu đã tặng cho em, thì hoa hay là tiền thì em cứ nhận lấy, không cần
trả cho anh.”
”Được rồi, tôi thấy chúng ta không cần thiếu nợ nhau, tiền này tôi
đưa anh, anh muốn làm gì tùy anh, không dùng tặng tôi gì đó nữa là
được.”
Câu nói “Tôi thấy chúng ta không cần thiếu nợ nhau” đâm vào lòng Tần Uyên. Anh cau mày, vứt bỏ anh nhanh như vậy đấy, hoàn toàn ngăn cách
anh khỏi thế giới của cô.
Mắt thấy cô sẽ xoay người rời đi, cỗ tức giận trong lòng anh bốc lên đầu, giọng nói cũng bén nhọn vài phân, “Em có tin anh sẽ ném nó đi
không?”
Bạch Hiểu Y không cho là đúng nhún vai, “Tôi đã nói rồi, đây là của anh, làm gì tùy anh.”
Nói xong lời này cũng không đợi anh trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Bạch Hiểu Y bán hoa hồng lãi được một khoản tiền, nói muốn mời bạn
tốt đi ăn, cuối cùng trả hết nợ cho Tần Uyên cô chỉ thấy bản thân nhẹ
nhõm không ít. Vội vàng gọi điện cho bạn tốt, mời cô ấy đi ăn kem ly.
Hai người hẹn địa điểm xong, lúc Bạch Hiểu Y tới, Dương Tĩnh đã đến
trước. Dương Tĩnh vừa thấy cô liền trêu ghẹo nói: “Đại gia của mình,
hôm nay sẽ để cậu tốn kém rồi.”
Bạch Hiểu Y sảng khoái phất tay, “Không có gì, hôm nay ăn nhiều vào.”
Dương Tĩnh cũng không khách khí với cô, vừa gọi vài ly kem, vừa tám chuyện bát quái, “Đúng rồi, cậu và hoàng tử dương cầm (piano) ra sao
rồi?”
Bạch Hiểu Y không thích lườm cô ấy một cái, “Đang yên đang lành lại nhắc tới anh ta làm gì?”
Dương Tĩnh nhếch miệng, “Làm bộ làm tịch, đã đi ăn cùng nhau mấy lần rồi còn gì?”
Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc đầu, “Nói ra rất dài dòng, nhưng mà mình
mời anh ta đi ăn chỉ đơn giản là muốn trả ân tình mình nợ anh ta thôi,
không hơn, cậu đừng nghĩ lung tung.”
”Mình nói bạn học Bạch Hiểu Y này, không phải là cậu vẫn không quên nổi cái anh hàng xóm của cậu đấy nhé?”
Bạch Hiểu Y không thích liếc cô một cái, “Con mắt nào của cậu thấy mình không quên nổi anh ấy?”
”Nếu như cậu đã quên anh ấy, gặp được nam sinh như Nghiêm Tiêu Cảnh sẽ không thể nào không động lòng nhé...”
Trong lòng Bạch Hiểu Y trừng mắt, cô rất muốn nói cho cô ấy biết,
nếu như cô còn là thiếu nữ, có lẽ sẽ động lòng với hoàng tử cổ tích như
Nghiêm Tiêu Cảnh. Nhưng hết lần này tới lần khác, linh hồn cô đã là một
bà cô đã kết hôn, cái gì thẩm mỹ tự nhiên sẽ không giống thiếu nữ.
”Mình thấy mình và anh ta không hợp chút nào.”
”Cái gì không thích hợp chứ? Cậu chưa từng ở cùng anh ta, cứ thử một lần đi! Dù sao nói chuyện yêu đương, không nhất định phải kết hôn với
anh ta, nói chuyện kết hôn vẫn là quá sớm.”
Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cái, trong lòng cảm thán,
quả nhiên phụ nữ trung niên đã kết hôn khác hẳn thiếu nữ thanh xuân.
Dương Tĩnh thấy cô thật lâu không đáp một tiếng. Nghĩ việc này dù
sao cũng là chuyện của Bạch Hiểu Y, mình quá nhiệt tình sẽ làm cô ấy bị
áp lực, liền không tiếp tục đề tài này nữa.
Cuối cùng cô ấy cũng dừng lại câu chuyện ngược lại làm Bạch Hiểu Y
thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ muốn tán gẫu về việc ở phố cổ Phong Kiều, di
động của cô đột nhiên rung lên, Bạch Hiểu Y cầm lên thấy đó là một tin
nhắn.
Nhưng lúc cô đọc nội dung tin nhắn lại ngạc nhiên muốn rớt cả hàm.
”Trân trọng gửi tới khách hàng số 139****2201, ngày 2/8/2006 đã nạp
thành công 170000 đồng. Số dư trong tài khoản còn lại 170021.7 đồng.”
Bạch Hiểu Y: “!!!!!!!!!!!!”
Dương Tĩnh nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Bạch Hiểu Y thì cũng kinh ngạc,
liền châu đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn cũng bị hù dọa vội vàng che
miệng lại, thật lâu mới ngạc nhiên hô lên: “Cậu... Trúng thưởng sao? 17 vạn đó!!! Đời này cậu không cần phải lo thiếu tiền đâu.”
Bạch Hiểu Y vừa nhìn mấy chữ kia cũng biết chuyện gì xảy ra, cô mà
trúng thưởng, rõ ràng chính là bị tảng đá từ trên trời rớt xuống đập một cái.
Vừa nãy không phải cô đã nói rõ ràng với Tần Uyên rồi sao? Cô không
muốn nợ anh ân tình, nói anh đừng có tiêu tiền vì cô nữa.
Bây giờ anh lại làm gì đây? Cho rằng chuyển tiền vào tài khoản của cô thì cô không thể làm gì sao?
Bạch Hiểu Y thật đúng là không hiểu nổi, đến cuối cùng thì Tần Uyên muốn dây dưa với cô tới khi nào?
Cô chỉ muốn sống cuộc sống khá giả của mình, không muốn oán hận anh, chỉ muốn không liên can đến anh đến cuối đời này. Hết lần này tới lần
khác, cô buông tay anh, anh lại cứ muốn dùng tận hết thảy biện pháp trói buộc cô cùng một chỗ với anh. Sự bá đạo ngang ngược của anh làm cô phản cảm đến cực điểm.
Anh cảm thấy có thể hoàn toàn khống chế cô sao? Anh cảm thấy cuộc đời
này cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh sao? Anh cảm thấy cuộc đời này cô nhất định phải dây dưa không ngừng với anh sao? Anh dựa vào cái
gì mà tự tin như thế?
Bạch Hiểu Y thật đúng là càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.
Thẻ di động có 17 vạn đối với cô lại như một củ khoai lang nóng bỏng
tay.
Sau khi ăn kem cùng bạn tốt, Bạch Hiểu Y lại đến phòng làm việc của
Tần Uyên lần nữa. Lần này cô không gõ cửa nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Giờ phút này người trong công ty đã gần về hết, mà Tần Uyên vẫn còn
ngồi ở trước bàn bận rộn. Cô vào đột ngột, anh theo bản năng ngẩng đầu
nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh chợt lóe lên vẻ kỳ quái nhưng cũng rất mau cúi đầu, giọng nói lãnh đạm hỏi: “Sao lại tới đây?”
Bạch Hiểu Y ném thẻ điện thoại cho anh, “Đây là chuyện gì? Không phải tôi đã nói anh đừng tiêu tiền gì đó cho tôi rồi mà?”
Anh không ngẩng đầu, ngón tay thon dài như cũ bay múa trên bàn phím, “Anh tặng gì cho em đến bây giờ cũng chưa hề có lý lại nhận lại.”
A, nhìn một chút, nhìn một chút bộ dáng đương nhiên kia của anh,
nhìn một chút dáng vẻ “anh đây là đại gia, anh đây nói cái gì thì phải
là cái đó” kìa.
Anh tặng gì cô phải nhận cái đó, anh không chấp nhận ạm cưỡng bách
cô tiếp nhận. Cô phản kháng anh liền nghĩ cách làm cô tiếp nhận.
Đời trước, cô yêu anh như vậy, nhưng cũng chưa từng cưỡng bách qua
anh tiếp nhận tình yêu của cô. Cô chỉ là lặng yên gửi gắm, lặng yên chờ
đợi, lặng yên bị anh tổn thương, lặng yên thống khổ khó chịu, lặng yên
hiểu ra tất cả, lặng yên hết hy vọng rời đi.
Vì cái gì đời này cô đã buông tay anh rồi, anh lại nhất định phải
cưỡng bách cô tiếp nhận những gì anh tặng. Tại sao phải cưỡng bách cô
dây dưa không ngừng với anh?!
”Tần Uyên, anh biết không? Loại người như anh thực sự làm tôi chán
ghét vô cùng, anh cảm thấy anh cưỡng bách cho tôi này nọ có thể làm tôi
vui vẻ phải không? Anh sai rồi, tôi không vui, một chút cũng không vui.
Chỉ cần vừa nghĩ tới muốn ở gần anh, mỗi tế bào toàn thân tôi đều chán
ghét. Tôi hy vọng anh biết, mặc kệ anh có hao tổn tâm cơ ra sao, ngang
ngược bá đạo như thế nào, cả đời này tôi và anh tuyệt đối không thể nào
có bất kỳ liên quan gì! Không cần tặng con vịt, cũng không cần tặng hoa, hiện giờ đều không có ý nghĩa gì cả!”
Hai tay Tần Uyên vốn bay múa trên bàn phím liền dừng lại. Anh im
ngồi đó, cả người cứng ngắc giống như một khối băng thép, hai tròng mắt
rét lạnh làm người không nhìn thấy đáy, gương mặt không chút thay đổi
làm người ta không đoán nổi đến cuối cùng anh đang suy nghĩ cái gì. Anh
chỉ nhàn nhạt nhìn sang, từng chữ từng câu hỏi: “Cuộc đời này tuyết đối không thể có bất kỳ liên quan gì với anh, em nói thật sao?”