Tạ Phi Thiên từ cục cảnh sát trở về, trời đã tối rồi, trường học hôm nay là có tiết học vào buổi tối, khi bước vào lớp Tạ Phi Thiên chào hỏi một tiếng,
Lớp 12 (6) lúc này, cả lớp ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú từ trên xuống dưới.
Tạ Phi Thiên nhìn trên người mình một chút, ngoại trừ trên cánh tay phải quấn vài vòng băng gạc, thì chả có chổ nào là khác lạ? Thấp thỏm trong lòng hắn trở lại chổ mình ngồi xuống, thấp giọng hỏi tên Béo: "Các ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy?"
Tên Béo nhưng không trả lời hắn, trái lại còn hỏi: "Ngươi sao lại về nhanh vậy? Xử lý như thế nào?"
"Cái gì xử lý như thế nào?" Tạ Phi Thiên nghi ngờ.
"Cục cảnh sát đó?" Tên Béo một bên liết nhìn giáo viên toán, một bên nhỏ giọng nói.
"Há, là việc này sao? Còn đang lấy khẩu cung đây."
"Còn đang lấy khẩu cung sao ngươi có thể trở về? Cảnh sát cục trưởng là cha nuôi ngươi à?" Tên Béo vẻ mặt kì lạ hỏi.
"Đi, ổng là ông nội ngươi ă!" Tạ Phi Thiên không cam tâm chưỡi lại một câu, ngươi nói cái gì vậy hả?
"Không phải là dòng họ của ngươi, ngươi làm sao vừa vô liền đi ra?" Tên Béo nhìn từ trên xuống dưới Tạ Phi Thiên khuôn mặt không tin tưởng.
"Ai nói ta bị bắt vào? Ngươi mới bị bắt đấy mập mạp chết bầm? Ta chỉ là hổ trợ điều tra vụ án làm nhân chứng thôi." Tạ Phi Thiên tức giận, mình làm kiện rất anh hùng quang vinh vậy mà thành bị phạm tội bị bắt, đúng là miệng đời aa?
"Ngươi không phải là bởi vì đối với chủ nhiệm Lan Hinh dê xồm hϊế͙p͙ ɖâʍ mà bị bắt?"
"Ai nói ta hϊế͙p͙ ɖâʍ? Ta hôm nay bắt được tên trộm dữ liệu máy tính trường mình, cảnh sát để cho ta cùng đi làm nhân chứng đây?"
"má ơi! Hỏng rồi!" Tên Béo đột nhiên vỗ đùi la làng.
"Viên hạo, ngươi bị làm sao đó? Xin mời em kia nghiêm túc, ngươi không cần học các bạn còn muốn học đấy." giáo viên dạy toán đã bị kinh động, quay đầu mắng một tràng.
Đợi một thoáng, thấy thầy giáo tiếp tục viết bảng, Tạ Phi Thiên hỏi: "Cái gì hỏng rồi?"
"Anh em, ta nói cái này ngươi cũng đừng quất ta nha?" Tên Béo mang theo giọng sợ sệt nói.
"Đến cùng là chuyện gì?"
"Mẹ ngươi đến rồi."
"mẹ ta làm sao tới trường học hả? Hiện tại đang ở đâu?"
"Mọi người đều nói ngươi là đối với chủ nhiệm dê xồm hϊế͙p͙ ɖâʍ nên bị cảnh sát bắt đi, vì lẽ đó ta liền gọi điện thoại cho mẹ ngươi, hiện tại mẹ ngươi đang chờ trước phòng chủ nhiệm để xin cô tha lỗi cho ngươi đó."
"À? Tên Béo, ngươi lần này chơi chết ta rồi." Tạ Phi Thiên thực sự là muồn khóc."sao ngươi không gọi hỏi ta trước rồi mới báo cho mẹ ta?"
"Ta có gọi? Nhưng là ngươi tắt máy, ta còn tưởng rằng điện thoại di động ngươi bị cảnh sát thu rồi." Tên Béo cũng biết lúc này hắn cho Tạ Phi Thiên đâm đầu vô thùng rác rồi, vẻ mặt sợ xệt ăn năng hốt cải.
Tạ Phi Thiên lấy ra điện thoại di động của mình mình, không, chính mình khi đó sợ bị mẹ gọi nên đã khóa máy a, nhắn cái tin nhắn cho mẹ liền khóa máy, sau đó liền không nhớ tới. Nghĩ đến mẹ nhìn thấy Lan Hinh lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, Tạ Phi Thiên ngồi không yên, không được, mình phải chạy qua coi thử.
Lên bàn giáo viên xin nghỉ, mới vừa trở lại phòng học không được 3 phút Tạ Phi Thiên lại bỏ đi, đương nhiên lại gây ra trong lớp xôm xao không biết có chuyện gì. Đáng tiếc đang trong giờ học, bằng không nhào tới đem tên béo trói lại hỏi cung rồi.
Lan Hinh cùng Tạ Phi Thiên tách nhau ra đi khi tới cổng, trực tiếp hướng về phòng của mình bước đến, ngẫm lại cả ngày hôm nay những chuyện xảy ra, Lan Hinh cảm giác như mình đang nằm mơ ý, mà cái này mộng nhưng có một cái nam chính ngôn tình, cái kia chính là nam học sinh cao to đẹp trai phía dưới còn lớn như vậy, nhưng thành tích học tập hắn quá dốt. Nếu như thành tích của hắn tốt một chút, chờ hắn đậu đại học tốt nghiệp, không chừng còn có thể... Cắt, ta làm sao có thể nghĩ như vậy trời? Hắn đang là học sinh của chính mình, chính mình còn lớn hơn hắn tới sáu bảy tuổi? Lan Hinh vì suy nghĩ của mình cảm thấy hơi buồn, nhưng khóe miệng không tự chủ lộ ra một nụ cười.
Còn chưa tới cửa, rất xa đã thấy một bác gái tóc dài, thật giống có chuyện gì gấp gáp cứ đi tới đi lui.
Đèn đường khá là tối tăm, Lan Hinh không nhận ra là ai, thế nhưng đang đợi mình đoán thử là ai Lan Hinh đi nhanh tới.
Người phụ nữ kia nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Lan Hinh, liền xông về phía Lan Hinh nắm lấy hai tay nàng: "Lan chủ nhiệm, ta van cầu ngươi, xem nhà chúng ta chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau, cho hắn một cơ hội tha cho hắn đi? Van cầu ngươi, Lan chủ nhiệm."
Bác gái lời nói kích động, âm thanh nghẹn ngào, làm Lan Hinh sợ hết hồn. Dựa vào ánh đèn lờ mờ, rốt cục thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ đầy nét đẹp của phụ nữ việt nhưng quá nhìu nếp hằng của thời gian sương gió khổ cực."Bác là mẹ của... Tạ phi Thiên?"
Mẹ của Tạ Phi Thiên, Lan Hinh có gặp vài lần, đều là vì Tạ Phi Thiên gây lỗi bị mời phụ huynh lên mắng vốn. Nhưng mà ̀ lúc này người phụ nữ kia quá kích động, vẫn là khiến Lan Hinh không dám xác định đúng hay không.
"đúng đúng, chính là cái này bất hiếu, hắn từ nhỏ đã không có ba dạy dỗ, lớn lên liền không dạy được hắn, bình thường liền rình hàng xóm sát vách thay đồ tắm rữa, hắn đứng quay tay cả ngày, đêm đến thì thức tới sáng xem phim nóng, ta đã chưỡi đánh nó rồi, vậy mà hôm nay hắn làm tới bước này, đúng là nghịch tử đến cô giáo mà nó cũng dám hϊế͙p͙?
Tên nghịch tử này, quay về ta nhất định đập hắn một trận. Nhưng là, xem ở ta cô nhi quả mẫu sống khổ cực với nhau,cô liền rút đơn kiện này được không, cô giáo muốn bao nhiêu ta sẽ bồi thường, ta đều đáp ứng cô giáo, hắn dù sao còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, nếu như vậy bị ngồi tù, đời nó sẽ tiêu a." Lan Hinh phát hiện cơ hội để nói đều không có liền một chuỗi tin tức sự kiện nhập vào đầu chưa kịp tiếp thu, sững người lun rồi.
"bác gái, ngươi là hiểu lầm rồi, hắn không có gì để có thể tha thứ hết..." Lan Hinh thật vất vả lúc mẹ Tạ Phi Thiên lao nước mắt chen được vô một câu.
Ai biết Tạ Xuân Yến nghe được câu này lại sợ hãi hơn, khóc thút thít nói: "Lan chủ nhiệm, ta biết xảy ra việc này, đối với một người phụ nữ là rất khó tiếp nhận, nếu như cô giáo đồng ý, ta nhất định kêu hắn đối với ngươi chiệu trách nhiệm, để hắn cả đời đối tốt với ngươi..."
"Làm cái gì đây nha? lan Hinh ah, xảy ra chuyện gì?" Sát vách thầy giáo Mã nghe ồn, mở cửa đi ra hỏi.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, phụ huynh học sinh của ta có chút hiểu lầm ta đi giải thích một chút là được rồi ạ." Lan Hinh lôi kéo Tạ Xuân Yến hướng về phòng của mình đi vào trong, mở cửa, bật đèn, vừa định lấy cho Tạ Xuân Yến ly nước, Tạ Xuân Yến lại kéo nàng không tha.
"Lan chủ nhiệm, ta xin ngươi, lại cho hắn cơ hội đi, ta nhất định sẽ bắt nó chiệu trách nhiệm với cô, để hắn cả đời sống tốt với cô, vì cô làm trâu làm ngựa, ngươi tạm tha cho nó lần này chứ?" Tạ Xuân Yến thấy Lan Hinh vẫn không chịu, liền tưởng nàng vẫn không tha thứ cho Tạ Phi Thiên, vì vậy càng là cuống lên."Nếu không, ta tại đây quỳ xuống cho cô giáo vái lạy..."
"Ai nha, bác gái, đừng có làm như vậy, ta nói, ngươi nhất định là đang hiểu lầm, hắn không cần phải chịu trách nhiệm với ta mà, thật sự, ta còn phải cảm ơn hắn đây, hắn hôm nay thật để cho ta thay đổi cách nhìn về hắn." Lan Hinh liền kéo tay Tạ Xuân Yến không để cho nàng quỳ xuống.
Lôi được Tạ Xuân Yến ngồi lên ghế, nhưng là vừa để xuống, nàng lại đứng lên.
"không, trách nhiệm này nhất định phải chịu, tiểu tử thúi này, dĩ nhiên làm như vậy ta thật sự quá khổ sở."
"Mẹ, đang làm cái gì vậy?" Tạ Phi Thiên đi vào, nhìn thấy mẹ đang theo lôi lôi kéo kéo Lan Hinh, làm hắn sững sờ rồi.
"Tiểu tử thúi, ngươi còn dám tới, mặt của ta cũng bị ngươi làm cho mất hết, mau tới đây quỳ xuống xin lỗi!" Tạ Xuân Yến quay đầu nhìn thấy Tạ Phi Thiên, chỉ vào mặt hắn mắng liên hồi.
----- cho ta cầu Kim Phiếu a ------