Trung Học Mỹ Nữ

Chương 70: Đánh Dấu chủ quyền

Con mẹ nó!" Lý Giang tức giận rống lên, liền muốn nhảy tới chổ Tạ Phi Thiên cho hắn một trận, nhưng phía sao lại bị Lục Vĩ kéo tay lại.
"Giang ca, cô chủ nhiệm đến rồi." Lục Vĩ nhìn về phía cửa ra vào chép miệng.


"Con mẹ nó, ta sẽ không tha cho hắn đâu, dám cướp người trong tay ta." Lý Giang giận dữ mắng, không cam lòng nhưng vẫn phải ngồi xuống.


"Tạ Phi Thiên, các ngươi đang làm gì vậy?" Lan Hinh mặt lạnh như sương, ánh mắt thẳng trừng vào chổ Tạ Phi Thiên cùng Sở Á Nam, hình ảnh trước mắt, lại làm cho nàng nhớ tới lần nàng gặp Sở Á Nam trong tiệm đồ nội y và người đàn ông bị Sở Á Nam giấu đi.


Nghe được Lan Hinh nổi giận quát mắng, lại nhìn thấy nàng ánh mắt trừng trừng giận tái đi, Tạ Phi Thiên đã đoán được nàng là đang nhớ tới chuyện trong cửa hàng nội y, hốt hoảng liếc nhìn xuống mình cùng Sở Á Nam, cũng còn hên vê lờ, ngoại trừ hai tay nàng còn nắm trên cánh tay hắn, thân thể cũng không có đặc biệt tiếp xúc nào.


"Cô giáo, Sở Á Nam nàng ta..."
"Ta là tới đây xem rõ thực hư Tạ Phi Thiên là thần thánh phương nào, dựa vào cái gì hắn có thể thi được hạng nhất toàn trường?" Sở Á Nam tiếp lời nhanh nhẹn nói.


"Thôi được rồi, cũng sắp vào tiết, ngươi nên về lớp của mình đi?" Nghe được lời giải thích này, Lan Hinh sắc mặt cùng hơi hơi dịu đi một chút.
Sở Á Nam hướng về Tạ Phi Thiên chu cái mỏ, xong quay đầu liền muốn bước ra khỏi lớp rời đi.


"Cô giáo, hai người bọn họ có quan hệ tình cảm với nhau, Sở Á Nam nàng vừa vào lớp này liền ôm Tạ Phi Thiên đấy" Lý Giang âm thanh vang vọng toàn bộ phòng học.
Cả lớp tất cả mọi người đều im lặng yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhắm ngay vào Lan Hinh, muốn xem một chút nàng có phản ứng như thế nào.


"Lý Giang, thằng chó này, tuần trước vụ án nhìn lén nhà vệ sinh, ngươi đừng tưởng rằng không ai biết thủ phạm nha, con mẹ cưng, thích chơi hả!" Sở Á Nam trợn mắt lên giận dữ nhìn Lý Giang bộ dáng hung dữ, không hổ là bậc đàn chị, thần thái kia, cứ như nếu không có cô giáo nàng đã bay tới để Lý Giang vài đấm.


"Được rồi dừng tại đây, đừng ồn ào nữa! Sở Á Nam, ngươi về lớp các ngươi đi." Lan Hinh lại tỏ ra bình thường không tiếp tục truy cứu nữa, khoát khoát tay cho Sở Á Nam về lớp.


Nhìn Sở Á Nam đi xa, Lan Hinh mới đưa ánh mắt thu hồi lại, lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp, mãi đến khi cả lớp học đều sợ hãi cúi đầu, nàng mới đưa ánh mắt nhìn ở chổ Âu Dương Yên còn đang nức nở.
"Âu Dương Yên, ngươi làm sao vậy?"


"Thưa cô, ta không thi được, trong lòng không thoải mái, xin lỗi cô!" Âu Dương Yên liết mắt nhìn Tạ Phi Thiên một cái, đáp.
"Các bạn học, tin tưởng các ngươi cũng đã biết rồi, lớp chúng ta Tạ Phi Thiên, cuộc thi cuối kì này xếp hạng nhất toàn trường.


Đây là chuyện tốt, xác thực là đáng để lớp ăn mừng.
Nhưng mà, tất cả mọi người cũng biết, thêm hai ngày nữa công bố danh sách cấm thi, một số bạn ở đây phải rời xa chúng ta, bước ra ngoài xã hội.


Cùng trường cùng lớp ba năm, ta hi vọng các ngươi đều có thể quý trọng phần tình cảm này mãi mãi là bạn của nhau, chứ không phải gà cùng nhà lại đá nhau, gây xích mít, thị phi, chỉ sợ thiên hạ không loạn sao." Nói đến đây Lan Hinh dời ánh mắt vào Lý Giang.


"Lý Giang, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?"


"Im lặng, thế nhưng, ta cũng phải nhắc nhở một vài bạn trong lớp chúng ta, không thể chỉ vì vài lần thành tích tốt, liền kiêu ngạo tự mãn, không coi ai ra gì hết, càng không thể ở thời khắc mấu chốt gần thi đại học này, mà vì yêu đương nhăn nhít để hoang phế sự nghiệp.


Còn như ở trong mấy tháng này, có ai muốn yêu quá chịu không nổi, xin mời tới chổ ta xin phép, ngươi nghe được không? Tạ Phi Thiên?"


"Ha ha..." Cả lớp cười ồ sảng khoái, không nghĩ tới "Tuyệt diệt tiểu sư thái" lạnh băng ngày nào, ngày hôm nay cũng tỏ ra vui vẻ hài hước, muốn có người yêu tới chổ nàng xin phép báo cáo, ha ha.


Cả lớp một trận cười, chỉ có Tạ Phi Thiên một người hiểu rõ, Lan Hinh đó là từ vụ ăn cơm trưa mà nói xin phép nàng để làm người yêu mình.
Nghĩ đến hết tiết phải tìm Lan Hinh giải thích sao về chuyện của Sở Á Nam, Tạ Phi Thiên liền cảm thấy một trận đau đầu.


"Tại đây cười vang trong, chỉ có Tạ Phi Vũ tâm lý nắm chắc, Lan Hinh đó là kiếm hắn ăn cơm buổi trưa lúc làm bảo đảm nói chuyện đây. Nghĩ đến khóa sau còn không biết muốn làm sao hướng về Lan Hinh giải thích Sở Á Nam chuyện, Tạ Phi Vũ liền cảm thấy một trận đau đầu.


"..chạy ngay đi, trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn, không còn ai cạnh bên em ngày mai, tạm biệt một tương lai, ngang trời.." tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên trong lớp.
Nguy rồi, quên tắt âm thanh. Tạ Phi Thiên lấy điện thoại di động ra, vốn định tắt máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.


Người gọi đến chính là Triệu Tử Tình, nàng chưa từng gọi cho mình bao giờ, ngày hôm nay gọi tới, nhất định có việc quan trọng.
Nghĩ tới đây, Tạ Phi Thiên cúi đầu, nhấn nút nhận cuộc gọi. "Này, Tử Tình tỷ tỷ, là ta đây."


"Phi Thiên, có người đến nhà ngươi gây sự này, về nhanh đi" trong điện thoại truyền đến âm thanh đầy hoảng sợ lo lắng của Triệu Tử Tình.
"Cái gì? Gây sự, Ta về ngay." Tạ Phi Thiên sợ hết hồn.
Cúp điện thoại, đứng dậy nhanh chóng xông ra ngoài."Cô giáo, nhà ta có chuyện gấp rồi, ta chạy về xem một chút."


"Này, Tạ Phi Thiên, ngươi..." Lan Hinh quay lại hét lớn, nhưng mà Tạ Phi Thiên đã phóng đi ra ngoài không thèm quay đầu lại.
"Hừ!" Lan hinh tức giận tay đang cầm sách tức giận ném lên bàn.
"Tiết này tự học đi!"


Lan Hinh buồn bực trong lòng không chịu nổi, hồi nảy thấy Sở Á Nam cùng Tạ Phi Thiên đứng gần cùng nhau, trong lòng liền nổi lên cục mụn nhọt to đùng,
nhưng nghĩ tới nếu nàng mà tỏ ra ghen tuông, sẽ bị người ta nhìn ra, vậy thì càng lúng túng hơn rồi, cho nên mới cố nén giận không có phát tác ra.


Nhưng mà vừa định dạy dỗ tên nhóc này một chút, thì trong lớp hắn lại ngang nhiên nghe điện thoại, đã vậy còn bỏ đi khỏi tiết của mình, trong mắt hắn còn có mình không khi chứ?
....


Còn Tạ Phi Thiên lòng hắn như lửa đốt lao nhanh ra khỏi trường học, chận ngang một chiếc taxi, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh về nhà.


Tài xế lái xe rất là buồn bực mọa nó, ngày hôm nay sao lại kì lạ tốc độ nhanh như vậy cần tý đèn đỏ để hắn giảm lại ga chứ thằng khách này hối quá nguy hiểm mà lại chả hề gặp đèn đỏ, Có hai lần rõ ràng nhìn thấy còn hai giây nhảy sang đèn đỏ lại đứng im xanh luôn rồi, rất quái lạ.


....
Rất xa xa, Tạ Phi Thiên liền thấy năm, sáu tên thanh niên lêu lõng tay cầm gậy côn, còn cười nói vui vẻ bước từ cửa hàng nhà hắn đi ra ngoài đường.


Mẹ hắn Tạ Xuân Yến đuổi theo ra ngoài, chỉ vào đám người kia mắng gì đó, Triệu Tử Tình từ trong cửa tiệm chạy theo ra, đỡ lấy Tạ Xuân Yến đang lão đảo.


Nhìn thấy mấy tên thanh niên côn đồ kia, một đoàn lửa giận xông lên tới não Tạ Phi Thiên. Nhà này của hàng nhỏ chính là toàn bộ gia sản của nhà hắn, bây giờ lại bị đám này đập phá quán, còn để mẹ ta khóc như thế kia, "cuộc đời này ai đụng tới ta cũng không sau, nhưng đụng tới mẹ ta ta diệt cả tộc nhà ngươi."


Mẹ nó lũ chó! Tạ Phi Thiên trong miệng mắng chửi, vội vã kêu tài xế đỗ xe, xe vẫn còn chưa dừng hẳn, hắn đã kéo cửa xe nhảy xuống.
Lúc này, mấy tên kia năm, sáu người thanh niên đã đi ra đường đi được một đoạn khá xa, Tạ Phi Thiên mắt nhìn đã không thể đuổi theo kịp.


"Các ngươi là một đám lưu manh vô học, có đúng không lại chạy tới chổ một bà già đáng tuổi mẹ để đập phá, các ngươi lẽ nào đều là lang sinh cẩu nuôi sao? Ta nguyền rủa các ngươi đi đường bị xe tung!" Tạ Xuân Yến một bên lau nước mắt, một bên chỉ vào đám người kia mắng, nhưng mà đổi lấy tiếng chửi mắng, mấy người kia chỉ hung hăng tiếng cười, sắc bén tiếng huýt gió cùng vui đùa, như chọc tức người ta.


Tạ Phi Thiên trong lòng hơi động, nhanh chóng ra lệnh khống chế ô tô Điện Tử, mắt hắn nhìn thấy chiếc xe bán tải nhỏ kia đang chạy tới, tốc độ càng lúc càng nhanh nhanh, từ trước mặt hắn vượt qua, Tạ Phi Thiên khóe miệng nhếp lên một nụ cười gằng.


Chiếc xe đột nhiên tăng max tốc độ, sau đó, liền xiêu xiêu vẹo vẹo tông thẳng lên lề đường chổ đám thanh niên kia. "Ầm" chiếc xe tông vào lề đường phóng tới người đám thanh niên, bọn hắn liền bị tông một phát, xong bọn họ còn bị đè bẹp dưới chiếc xe.


Tạ Xuân Yến sững sờ nhìn tới vụ tai nạn này, há hốc mồm, cả nửa ngày nói không ra lời.
Tạ Phi Thiên bước nhanh tới, đỡ cánh tay Tạ Xuân Yến.
. "Mẹ, ngươi không có làm sao đấy chứ?"


"Phi Thiên, ta chỉ là nói, nói mà thôi, bọn họ làm sao lại bị xe tông thật rồi?" Tạ Xuân Yến quay đầu lại, khuôn mặt sợ hãi cùng tự trách mình.
"Ngươi nói thử xem, bọn họ bị ta nguyền rủa mới bị vậy thật hả?"