– Đẹp quá anh nhỉ! Đườngvào thung lũng cứ ngỡ rộng lớn lắm, ai ngờ nó lại nhỏ hẹp như vậy. Vĩ Khang cười:
– Anh muốn dẫn em đi theo đường mòn, để em có cảm giác em đang là người du mục, len lỏi trên lưng chiến mã, đi tìm nguồn nước, nơi thảo nguyên mênh mông. Phía dưới kia là thung lũng của tình yêu đấy. San Trúc chép miệng:
– Ấn tượng nhớ đời cho em. Không có anh, chắc cả đời em không bao giờ được lên Đà Lạt. San Trúc đi trong rừng hoa đại ngàn của Đà Lạt. Người ta trồng hoa hồng nhung, hồng trắng và những khu vườn lai ghép hồng vàng, hồng xanh. Dưới ánh nắng vàng, những nụ hồng rung rinh khoe sắc hương. Những cặp tình nhân ngồi dưới các gốc cây, tảng đá, họ ôm nhau, vai kề vai và họ chỉ biết có nhau, bởi đây là nơi thiên đường của tình yêu. San Trúc khẽ mơ màng. Không lấy Khang, liệu cô có được ngày đặt chân lên vùng đất Cao nguyên này không nhỉ? Trúc dự tính trong đầu. Vào thác Cam Ly, cô nhất định phải tìm riêng cho mình ít cây thảo dược. Cô không nói cho Vĩ Khang nghe, vì biết anh sẽ không đồng ý. Nhớ đến những ánh mắt hồi sang nay, người ta dành cho Trúc, cô vẫn thấy gia hết người. Vĩ Khang vẫn chiều theo ý Trúc. Trở lại khu chuồng ngựa. Anh dạy cô cưỡi ngựa. Suốt một giờ đồng hồ, cả hai mệt phờ vì chú ngựa khá bướng bỉnh. Cuối cùng thì San Trúc cũng tự mình cưỡi được ngựa, cho ngựa phi những bước đều đặn khoan thai trên đồng cỏ. Giá như không vướng bận toan lo đời thường, Trúc sẽ ở lại mảnh đất này, sống cuộc sống của người du mục. Sáng cưỡi ngựa vào 152 rừng tìm cây thuốc, chiều trở về pha chế thuốc để trị bệnh cho người dân. Vâng! Một ước mơ bình thường đơn giản vậy đó, song Trúc hiêu, cô khó mà đạt được. Buổi tối, bà Mười dọn lên bàn những món ăn nóng hổi thơm phức. San Trúc hít hà.
– Dì Mười khéo tay ghê. Cháu vụng khoảng làm bếp lắm. Từ mai, dì dạy cháu cách nấu nướng nhé. Cô chủ nên tận hưởng tuần nghỉ cho thoải mái. Muốn học nấu ăn, cô chủ đâu phải học ai xa. Bà chủ nhà mình dạy tôi tất cả đấy. Dù nấu ngon cỡ nào, nhưng sống trong một gia đình, cần phải biết sở thích, khẩu vị của các thành viên trong nhà mình, cô ạ. San Trúc cười hiền:
– Cháu cũng nghĩ mẹ chồng cháu rất giỏi nấu ăn. Cháu muốn tự mình biết nấu vài món mẹ cháu thích nhất, coi như cháu lấy lòng bà mẹ chồng vậy mà dì. Hồi ở nhà, nhà cháu nghèo, quanh năm chỉ ăn những con cá biển nhỏ xíu, con tép dạt mà bạn chài người ta loại ra, bán lại cho hàng xóm. Hết kho thì nấu canh chua. Dì Mười biết không? Canh chua của người nghèo đon giản vô cùng. Một nắm lá vang mọc trên rẫy, hay vài trái khế, nắm lá me chua, thả vô nồi nước, sôi lên thả cá vào, nêm nếm là xong. Hôm đầu tiên cháu vào Sài Gòn, ở chung mấy nhỏ bạn, tụi bạn phân công cháu đi chợ mua đồ nấu canh chua. Cháu mua khế và cà chua về, khiến tụi bạn cứ tròn mắt. Sau này, mẹ nhỏ bạn cháu mới chỉ cho cháu cách nấu vài món ăn của người Nam bộ. Bà Mười cười chảy nước mắt. Bữa cơm nhờ vậy rất vui và ấm cúng. Hai vợ chồng trở lên phòng khách uống trà. Vĩ Khang có điện thoại San Trúc nhẹ giọng:
– Anh nghe đi. Em không mưốn anh bị bạn bè trách.
– Nhưng mà..... - Biết đâu ở công ty có chuyện gì đó và người ta gọi cho anh. Em lên phòng trước. Cô thản nhiên trở lên lầu Vĩ Khang ra phía trước hiên, anh gằn nhỏ:
– Gợi anh có chuyện gì không Kim? Thiên Kim lè nhè:
– Em..... muốn gặp anh. – Này, em uống rượu hả?
– Buồn quá mà anh. Em đã trốn lên đây để cố quên anh, sao anh còn đưa người ta đến. Trái tim em nhỏ lắm, nó không chịu đựng được nỗi đau này. Anh Khang! Anh đến với em nhé.
– Nghe anh, đừng uống rượu nữa. Em ngủ đi. Ngày mai anh Trúc tới thăm em.
– Anh nói sao?Anh dẫn vợ anh tới thăm em à? Anh muốn em đau đớn thêm, anh mới vui lòng hả dạ sao?
– Anh không có ý đó.
– Em đang ở quán rượu cách nhà anh vài căn thôi. Anh không đến thì em sẽ tới thăm anh. Như thế tốt hơn. Em rất muốn gặp San Trúc, muốn hỏi nó xem, bằng cách nào nó có được anh? Vĩ Khang nghe Thiên Kim nói thế, anh vừa tiếc vừa chán nán. Anh không có gì để che giấu vợ anh cả. Nhưng, anh muốn Trúc hạnh phúc hồn nhiên. Cô lấy anh, căn bản vì hoàn cảnh o ép, thúc đẩy cô. Thiên Kim học chung Trúc, nhưng Kim là người thủ đoạn được nuông chiều, cô ta luôn muốn gì được nấy. Mẹ anh vì chút tình cảm trong quan hệ làm ăn, bà ngỡ Kim chơi thân Vân Khánh, em gái anh chững chạc, ngăn nắp, nên bà ngỡ Kim được như Khánh, nên bà thuận miệng hứa hẹn. Từ khi mẹ anh nói thẳng quan điểm của gia đình anh, Thiên Kim vừa quê vừa tức. Cô hầu như không đến nhà anh nữa. Khang tưởng đã trút đi gánh nặng, cho tới hôm đám cưới, thái độ của Kim khiến mọi người ngạc nhiên. Ba mẹ anh càng không thích em gái anh chơi thân Kim nữa. Bây giờ, ma quỷ xui khiến gì tự dưng sao cô ta lên Đà Lạt chơi. Lại còn muốn gặp anh nữa ư? Vĩ Khang nhìn đồng hồ. Anh phải gặp Kim và yêu cầu cô ta đừng làm phiền anh. Hãy để San Trúc vui vẻ! Vĩ Khang nói khi bước chân vào phòng riêng của hai vợ chồng:
– Anh có việc, ra ngoài chừng nửa tiếng. Em mệt, hãy ngủ trước đi nhé. San Trúc mỉm cười:
– Dạ. Nhưng em sẽ không ngủ trước anh. Em coi tivi và chờ anh về. Vĩ Khang nheo mắt:
– Phải em vừa nghĩ được lịch trình cho ngày mai không? – Em đâu cần phải lên lịch. Thích đi đâu, làm gì, em đều hứng bất tử, là OK thôi. Bởi vậy mới gặp xui xẻo đó. Vĩ Khang cúi xuống hôn lên môi vợ. Lần này Trúc không né tránh. Cô đón nhận như một lẽ tự nhiên trong đời sống. Rời môi vợ Vĩ Khang hết muốn ra ngoài. Dù chưa thể hòa nhập vào nhau, nhưng rõ ràng Trúc đang dành cho anh những tình cảm sâu sắc, trọn vẹn.
– Để anh đi. Muốn ăn gì thêm, chút anh mua cho em? San Trúc lắc đầu:
– Trái cây, dì Mười chất đầy nhóc tủ lạnh. Em không có thói quen ăn khuya. Anh đừng lo gì hết. Em thích ngắm sao trời một mình nữa kìa. Nhưng khi Vĩ Khang ra khỏi nhà, San Trúc không sao coi nổi tivi. Cô chạy xuống nhà, tìm bà Mười. Bà đang dọn dẹp phòng khách. San Trúc kêu lên:
– Dì làm hoài vậy sao? Tối rồi, dì nên nghĩ tay, coi tivi cho khỏe. Chuyện dọn dẹp, mai dì hẵng làm. Bà Mười cười hiền lành:
– Quen tay dọn dẹp rồi cô ơi. Giờ này đi nằm cũng không ngủ được, nên tôi muốn lau lại phòng khách. Cả năm, ông bà, cô cậu chủ mới ghé vài ngày. Tôi lủi thủi ra vô một mình, cũng buồn, không tìm việc làm tôi chịu không nổi. San Trúc cười nhẹ:
– Dì ngồi đây, cháu hỏi chút việc. Bà Mười dè dặt:
– Cô hỏi chuyện gì thế? Nếu là chuyện gia đình bà chủ, tôi không rành lắm đâu. San Trúc nói như tâm sự:
– Dì đừng kêu cháu bằng "cô chủ" nữa nhé, cháu không quen và cũng không thích đâu. Cháu xuất thân từ gia đình nghèo, được ba má chồng thương mà cho cháu thành vợ chồng với anh Khang. Cháu không biết gia đình ảnh giàu có cỡ nào, nhưng cháu không muốn ăn không ngồi rồi, sai khiến người làm. Ba mẹ cháu giờ này ở quê, chắc gì đã được miếng cơm no. Cực hơn cả dì nữa đó. Bà Mười chậm rãi:
– – Cô nói thì tôi biết tấm lòng cô rộng lượng, nhưng ở đâu quen đó cô ạ. Mọi việc làm đều phải tuân theo quy tắc do chủ vạch ra. Muốn chén cơm còn trên tay, thì phải rang mà gìn giữ từng chút. Bạn bè cậu Hai, cô Ba nhiều lắm, ông bà chủ có phước nên sanh con hiếu thuận. Bây giờ cậu chủ lấy được người nết na hiền thục như cô, quả là tốt cho người ăn kẻ ở trong nhà như tụi tôi. Chớ như cái cô gì bạn cô Bạ.... thì tôi sợ chết khiếp. San Trúc cau mặt:
– Bạn cô Ba? Tại sao dì phải sợ. Cô ta là người trên này hả dì? Bà Mười ngần ngừ:
– Nói cô bỏ quá cho, tôi không dám nói xấu chủ nhà. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cổ, tôi lại thấy bực bội trong long. San Trúc cười nhẹ:
– Cháu và dì đồng giai cấp, dì nói cháu nghe thử, lỡ mai mốt cháu gặp cô ấy, cháu biết mà tránh. Bà Mười nói:
– Cô đâu cần phải tránh cô ta, vì cô ta là bạn của cô Ba. San Trúc le lưỡi:
– Dì quên câu"giặc bên Ngô, không bằng bà cô nhà chồng" à? Dù Vân Khánh rất mến cháu, nhưng "tránh voi, đâu xấu mặt người" hả dì. Bà Mười chậm rãi:
– Cổ học Y khoa, thích cậu chủ lắm. Mấy năm trước, mỗi lần gia đình bà chủ lên đây, lần nào cô ta cũng đi theo. Cô Ba không bao giờ sai vặt tôi. Nhưng cô ta thì gập đâu sai đó, tính nết kênh kiệu, khinh người lắm. Năm ngoái, tôi nghe nói bà chủ tính cưới cô ta về làm dâu, tuy bà không mấy vừa lòng cổ. Nhưng bà nói:
– “Cô ta có học, dạy từ từ theo nề nếp nhà mình, nó phải nghe thôi". Sau đó, tối thấy cậu chủ phản đối bà và cậu bỏ về Sài Gòn luôn, Tôi vẫn nghĩ, cậu chủ sẽ không thể không nghe lời bà. Và bây giờ, gặp cô, tôi mới thật sự mừng cho cậu Hai. San Trúc bâng khuâng:
– Cô ta phải tên Kim không dì? Bà Mười kêu nhỏ:
– – Cô Hai biết cô Kim à? San Trúc nhẹ tênh:
– Cháu và Kim là bạn học.
– Vậy cô cũng là bạn cô Khánh à?
– Dạ, Kim học chung cháu ở đại học Y, cùng khoa luôn dì ạ. Bà Mười ngạc nhiên:
– Nghĩa là bà chủ vẫn chọn được con dâu theo ý nguyện của bà? Ông bà chủ thích con gái học Y khoa lắm. Hồi đó, cô Ba không đủ điểm đậu, phải qua học kinh doanh.
– Thiên Kim chắc thân với gia đình chồng cháu lắm hả?
– Không, chỉ với cô Ba thôi. Cậu chủ không có thích cô ta đâu. Tôi đoan chắc đó. Mà cô ơi! Cô Kim là người háo thắng, cổ yêu cậu Hai nhiều lắm đó, sao cổ dễ dàng thua cô vậy?
– Thật ra tận ngày cưới, cháu mới biết Kim từng yêu anh Khang. Bình thường cháu và Kim không chơi với nhau bởi cuộc sống của cháu không cho phép cháu giao lưu với Kim nhiều. Chuyện cháu lấy chồng cũng bất ngờ do hoàn cảnh tạo nên, vì thế cháu và Kim biết rõ về nhau, thì anh Khang đã là chồng cháu. Bà Mười gật đầu:
– Vây cũng tốt cho cả cô và cậu Hai. Lấy nhằm người vợ như cổ, chắc chắn cậu Hai bị cổ quay suốt ngày. San Trúc quên mau thời gian, Vĩ Khang ra ngoài làm gì, cô không quan tâm. Nhưng bà Mười chợt nhớ:
– Hồi nãy cậu chủ ra ngoài, sao cô không đi luôn cho vui? San Trúc cười:
– Suốt ngày nay đi nhong cháu đã khá mệt mỏi, cháu không thích đi theo chồng khi anh ấy cần có những mối quan tâm riêng tư. Ảnh nói đi gặp bạn bè, chắc sắp về tới. Bà Mười nhăn trán:
– – Cậu chủ đâu có hạn ở trên này? Chẳng lẽ cuộc gọi điện hồi chiều của cô ta gọi thật? San Trúc ngạc nhiên:
– Dì muốn nói tới ai vậy?
– Thì cô Kim chứ ai.
– Thiên Kim gọi điện cho anh Khang à? Dì có lầm không?
– Giọng của cổ, tôi làm sao quên chứ. Hơn nữa hồi sớm ngoài chợ, tôi đã ngờ ngợ khi bất chợt nhìn thấy cổ chạy xe qua tôi. Lúc đó tôi nghĩ người giống người thôi. Bây giờ tôi chắc chắn tôi không nhìn lầm thật. San Trúc ngẩn ngơ. Nói như dì Mười thì Khang ra ngoài có hẹn với Kim à? San Trúc không tự tìm được câu trả lời. Cô cũng không ngờ rằng, lúc ấy Khang đang cùng ngồi trong quán với Thiên Kim. Khi anh tới, Thiên Kim đã uống khá nhiều rượu. Anh nhẹ giọng bảo Kim:
– Để anh đưa em về nhé. Thiên Kim lảo đảo:
– Về nhà ư? Em sợ sự vắng vẻ, lạnh lùng trong căn nhà to lớn ấy lắm. Em không về đâu Anh Khang, uống với em nhé.
– Em bậy rồi. Con gái, ai lại uống nhiều rượu như thế chứ. Nghe lời anh, về nhà đi Kim.
– Em không có say. Dù em rất muốn say để quên được anh, nhưng em đâu quên nổi anh. Càng uống em càng thấy anh hiện hữu trước mặt em, thật gần...Anh Khang, uống đi anh... uống... Vĩ Khang ngán ngẩn, khi Thiên Kim đang nói, thì cô đã buông rơi chiếc ly xuống bàn. Cô cũng gục theo ly rượu. Vĩ Khang vẫy người lễ tân:
– Anh cho tôi tính tiền rượu của cô ấy.
– Dạ, hai chai là một triệu sáu trăm bốn chục ngàn. Hồi nãy, tôi không muốn đưa chai thứ hai, nhưng cổ quậy quá, bà chủ của tôi đành phải chiều ý cô ta. Cô này dám buồn vì thất tình quá. Vĩ Khang im lặng đếm tiền đưa cho anh tiếp tân:
– – Số tiền dư, tôi "boa" anh luôn, khỏi thối lại. Phiền anh kêu giúp tôi chiếc tắc xi. Một lúc sau, tắc xi đến. Vất vả lắm, Vĩ Khang mới dìu được Thiên Kim ra xe. Anh nói nơi cần đến và mở cửa ngồi lên băng ghế sau. Vĩ Khang nhìn về phía nhà của anh. Đèn vẫn sáng trên lầu và San Trúc chắc đang chờ anh về. Nuốt tiếng thở dài vào lòng, Khang mong tắc xi mau chạy tới nhà Thiên Kim. Nhấn chuong cổng và chờ khá lâu, Khang mới nghe tiếng dép lẹp xẹp đi ra. Ô sắt nhỏ được mở lên kèm theo câu hỏi:
– Ai đó? Khang nhận ra giọng đàn ông đùng đục. Anh từ tốn:
– Cô Kim say rượu, tôi phải đưa cổ về đây. Chú mau mở cửa, tôi đưa cổ vào. Thật nhanh, cánh cổng được kéo qua một bên. Khang cố gắng dìu Thiên Kim qua cổng. Liền đó, tiếng phụ nữ vang lên:
– Chuyện gì vậy ông?
– Cô chủ đi chơi về. Bà mau phụ cậu ấy đưa cô chủ lên phòng đi. Tối nào cũng thể này, mệt quá. Người đàn bà kêu lên khi ánh đèn hắt vô mặt Khang.
– Là cậu hả, cậu Khang? Khang chậm rãi:
– Dì Sen, phụ tôi một bên nhé. Bà Sen bất mãn:
– Chậc! Lên đây ba hôm rồi, tối nào cổ cũng say li bì kiểu này. Khi say, cô khóc lóc gọi tên cậu hoài. Giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy cậu Khang? Vĩ Khang lầm lì:
– Sáng mai cô ấy tỉnh, dì hỏi thử cổ coi sao, chứ tôi đầu liên quan gì tới Kim. Bà Sen soi mói:
– – Cậu không liên quan đến cổ, vậy sao cậu cũng có mặt tại Đà Lạt, bây giờ còn đưa cổ về nhà nữa? Vĩ Khang nói:
– Tôi lên Đà Lạt cùng với vợ tôi, Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật. Tôi nhận được điện thoại của cô Kim, cổ kêu tôi đến quán. Khi tôi đến, cổ đã say bất biết, tôi đành phải đưa cô ta về. Dì nên thông báo cho ba mẹ cổ biết, kẻo xảy ra chuyện gì đó, vợ chồng dì sẽ bị cha mẹ Kim trách mắng, thêm tội nữa. Bà Sen thở dài:
– Cô chủ ra nông nổi này, do thất tình cậu đấy. Bây giờ cậu đã đến đây, cậu hãy vị tình ông bà chủ tôi, khuyên cổ ít lời. Chứ chúng tôi khuyên hoài, cổ đâu chịu nghe. Con gái mà say xỉn, tai họa xảy ra, không ai lường trước được cậu ạ. Vĩ Khang im lặng. Bà Sen bỏ đi thật nhanh khỏi phòng Thiên Kim. Vĩ Khang đặt Kim lên giường tháo giày cho cô, anh lấy mền đắp lên người Kim, rồi quay ra. Ngay khi đó Thiên Kim gồng mình lên để ói. Vĩ Khang vội kéo cô ra mép giường, để cô nghiêng người qua một bên. Không tìm được thứ gì có thể đựng tạm được chất bẩn do Kim ọe ra. Khang mở cửa toilet. May sao có chiếc thao nhỏ. Anh vội lấy ra, đặt dưới nền nhà. Chưa kịp tránh, thì Thiên Kim gồng mình. Lần này cô ói thật, xui cho Khang, anh bị “chất thải” bắn đầy mặt mũi, quần áo, tanh không sao chịu nổi. Là đàn ông và thi thoảng vẫn phải đi nhậu cùng khách để ký những hợp đồng kinh tế, song chưa bao giờ Khang uống say. Anh luôn biết dừng lại, đủ tỉnh táo để trở về nhà để không bị lợi dụng. Kiểu uống quên trời quên đất của Thiên Kim, thật ngốc nghếch. Vĩ Khang bịt mũi chạy vào toa-lét. Anh khổ sở không biết làm sao với bộ đồ kinh dị này. Về nhà, anh trả lời San Trúc thế nào đây? Nói thật ư? Không được. San Trúc sẽ giận anh, buồn trong lòng một mình. Vĩ Khang lau sạch mặt nhưng quần áo thì không thể sạch. Khang đứng một cách khổ sở trên hành lang. Bà Sen trở lên lầu, trên tay bà là khay trà nóng. Bà hỏi Khang:
– Cổ ngủ rồi hả cậu? Vĩ Khang so vai:
– Chắc vậy? Bà vô dọn dẹp phòng cho cổ tôi về đây Bà Sen từ tốn:
– Tôi pha trà nóng, mời cậu dùng một tách. Trời lạnh, cậu uống trà, tôi gọi xe cho cậu về nhé. Vĩ Khang nể bà Sen, hơn nữa mùi tanh từ quần áo anh bốc ra mùi rất khó chịu. Anh muốn súc miệng. Trà nóng và hương lài ướp trong trà sẽ giúp anh quên cảm giác nhộn nhạo ấy. Vĩ Khang nói:
– Tôi ngồi ngoài này được rồi. Cổ ói tùm lum trong phòng, dì giúp cổ đi. Bà Sen than dài:
– Cơ khổ cho tôi chưa. Ngày nào cổ cũng bắt tôi dọn dẹp, giặt giũ mấy thứ đồ dơ đó, tôi ăn cơm hết nổi luôn. Cậu Khang à! Mai cô Kim tỉnh rượu, cậu giúp tôi khuyên cổ, đừng thế này nữa nhé. Ông bà chủ hồi chiều gọi điện thoại lên, nhắn cô Kim về Sài Gòn đi học. Ngày mốt, bắt đầu khai giảng rồi. Bà ta nói một tràng dài, nhưng không nghe Khang ừ hử gì, bà mở cửa phòng đi vô. Vĩ Khang uống xong tách trà. Anh đặt ly xuống và quyết định về nhà mình.
– Ối trời ơi, cậu Khang ơi! Cậu mau vô coi giùm tôi, cô Kim cô ấy nằm một đống, chả cục cựa gì, chân tay thì lạnh ngắt lạnh ngơ à. Vĩ Khang bình thản:
– Dì đừng cuống lên thế, mấy người say rượu thường vậy cả. Dì lo lắng thì lấy dầu gió xoa bóp cho cổ. Một lúc cô ấy nóng lại thôi. Bà Sen vẫn lắc đầu:
– Mọi lần cô ấy cũng say và ói, nhưng không có kiểu nằm bất động như vầy. Cậu làm ơn giúp tôi một lần đi cậu, lỡ cổ có bề gì, vợ chồng tôi làm sao trả lời ông bà chủ. Mười cái mạng già tụi tôi, có băm thành trăm mảnh cũng không thể đền mạng con gái ông bà chủ đâu cậu ơi. Vĩ Khang thấy rõ sự "thương người" không đúng người đúng chỗ của mình, để bây giờ đi không được, ở chẳng xong, thật bực mình. Anh theo chân bà Sen vào phòng. Thiên Kim được bà Sen, đặt nằm lại ngay ngắn, nhưng cái đống "bầy nhầy" cô ói ra, vẫn nằm chình ình dưới nền nhà. Bà Sen hấp tấp:
– Cậu thông cảm tôi sẽ dọn ngay. Vĩ Khang đặt tay lên trán Thiên Kim. Trán cô ta nóng chứ không lạnh như bà Sen nói. Có lẽ Kim trúng gió. Nghĩ vậy, anh định bảo bà Sen lấy dầu đánh cầm cho Kim. Cứ như làn gió, loáng cái bà Sen đã bước khỏi phòng và đóng luôn cửa lại.
– Dì đem dầu lên cạo gió cho cổ.
– Vĩ Khang kêu lên.
– Cậu giúp tôi đi. Dầu có sẵn trên đầu giường cổ đấy. Tính cổ quái lắm, khi tỉnh lại cổ cần ăn ngay, tôi phải lo đồ ăn cho cổ, nếu không cô ấy sẽ đuổi việc tôi cậu ạ. Câu nói chỉ vọng vô âm thanh rất nhỏ. Vĩ Khang giận lắm. Anh bực tức trút dầu lên cổ Kim và xoa thật mạnh. Anh quên mất chuyện cô ta là ai. Và anh chỉ muốn trút cơn giận. Dầu nóng khiến Thiên Kim bị nóng rát đến mức choàng tĩnh. Cô ta la lên:
– Bà làm cái quái gì vậy? Hỡ chút bà đổ dầu lên người tôi là sao. Trời ơi! Mùi đầu nghe ghê quá. Vĩ Khang đay nghiến:
– Thơm và dễ ngửi gấp mười lần cái thứ nước cô ói ra từ trong miệng đấy. Thiên Kim bật dậy:
– Anh Khang! Em không mơ chứ? Vĩ Khang mỉa mai:
– Tôi đây ạ. Cô không hề nằm mơ đâu. Nãy giờ tôi cứ nghĩ cô sẽ chết vì bị rượu đốt. Ai dè mới nghe giọng đàn ông, cô đã tỉnh giấc ngay, cô thật khéo giả vờ. Cô không chết thì tôi về đấy. Thiên Kim nhào tới kéo tay Khang.
– Kìa anh! Em xin lỗi đã làm phiền anh. Đầu của em vẫn đau lắm. Anh đến đây rồi, xin anh đừng về vội. Em có chuyện muốn nói cùng anh.
– Tôi và cô không còn chuyện gì để nói nữa. Cô hãy chấm dứt cái trò say sưa rượu chè ấy đi. Không ai hoan nghênh cô đâu. Cô là người có học, tương lai cô sáng sủa hơn hàng trăm, hàng nghìn người, tại sao cô phải hành hạ mình chứ.
– Vì em yêu anh. Em không muốn anh thuộc về người khác.
– Tôi không yêu cô. Tôi đã có vợ. Ngoài vợ tôi ra, tôi không thể yêu ai khác. Cô nên dứt bỏ thứ tình cảm đơn phương không có thực ấy, đời thiếu gì đàn ông, 162 họ hơn tôi rất nhiều. Bây giờ tôi phải về. Tôi ra khỏi nhà lâu rồi, San Trúc sẽ không ngủ, nếu tôi chưa về. Thiên Kim chợt vùng lên, ôm rấy Khang:
– Em mặc kệ anh nghĩ về em thế nào. Đau khổ, chán chường, em tìm quên để bỏ lên đây, rốt cuộc ông trời vẫn cho em được gặp anh. Em vẫn không tin vào số mệnh, em luôn cãi lại mẹ em cho rằng, số phận con người là do chính con người tự lèo lái. Bây giờ em lại tin rằng, giữa chúng ta có sự gắn bó, nên ông trời mới xui khiến ta gặp lại nhau. Anh Khang! Anh đừng đối xử với em lạnh lùng như vậy. Qua phút bất ngờ, Vĩ Khàng gở tay Thiên Kim ra, anh trầm giọng:
– Thiên Kim! Muộn rồi, anh phải về. Em cũng nên nghĩ cho khỏe. Chúng ta không thể đi xa hơn tình cảm anh em. Anh hứa đối xử với em như anh đối xử với Vân Khánh, em đồng ý không? Thiên Kim bất mãn:
– Em đã năn nỉ anh, đã hạ thấp danh dự của đứa con gái, lòng tự trọng của em, chỉ để xin anh chút tình thừa. Vậy mà anh không chịu, em hiểu em thua San Trúc thật rồi.Vâng, em hứa không làm phiền anh nữa. Em chỉ muốn anh cho em chút ân huệ nhỏ, anh không từ chối em chứ? Vĩ Khang vô tình:
– Nếu trong khả năng của mình, anh hứa đáp ứng điều kiện của em.
– Anh cho em xin anh..... một nụ hôn, chỉ một lần thôi. Vĩ Khang kêu nhỏ:
– Thiên Kim! Em nghĩ gì vậy hả? Thiên Kim rưng rưng:
– Em biết anh sẽ khinh khi em là đứa con gái vô liêm sỉ. Con gái nhà lành chả ai van xin tình yêu của đàn ông cả. Em đủ tỉnh táo để biết mình nói gì và nghĩ gì. Em yêu anh ngay từ khi em theo Vân Khánh về nhà gíup anh. Suốt thời gian đó, em luôn hy vọng khát khao được anh ngỏ lời yêu, được anh trao tặng những nụ hôn. Năm năm trời, tình cảm em dành cho anh sâu nặng biết bao. Rốt cục anh bỏ rơi em, anh đi lấy vợ. Em tưởng em có thể chết ngay được khi nhận thiệp hồng. Cuộc sống đúng là luôn biết cách trêu ngươi người ta. Hãy cho em một lần được anh ôm trong vòng tay. Em xin anh đó, cho em được một lần hôn anh, để mai này em không phiền bận anh nữa. Vĩ Khang chưa kịp trả lời, Thiên Kim lại nói:
– Anh đừng lo, ở đây ngoài em và anh ra, bí mật này sẽ không có ai biết đâu. Vĩ Khang chạnh lòng. Anh đâu thể dửng cưng trước lời nói của Kim. Là đàn ông, anh có mất mát gì, khi hôn cô nhỉ? Vĩ Khang từ từ nâng mặt Kim lên, anh cảm nhận được toàn thân người con gái run lên trong tay anh. Nhẹ nhàng, Khang đặt nụ hôn lên môi Kim. Thiên Kim như chỉ chờ giây phút đó. Cô siết anh thật chặt, cô hôn anh cuồng nhiệt, mạnh mẽ. Nụ hôn của cô đầy đam mê, nó không như nụ hôn của vợ anh, rụt rè, e lệ. Và thằng đàn ông nào lại không đam mê sự dâng hiến tự nguyện...
– Tôi nhờ cậu ấy đánh gió giùm cô chủ của tôi. Đấy, cô nhìn coi, tôi đâu nói sai. Cánh cửa bật mở, kèm theo tiếng kêu khô khốc:
– Anh Khang..... Vĩ Khang rùng mình, anh bứt khỏi tay Kim. Cánh cửa không đóng lại và hình bong mảnh mai của San Trúc lung linh vụt nhanh trong quầng sáng vàng vọt của ánh đèn. Vĩ Khang gầm lên:
– Tại sao San Trúc biết tôi ở đây hả? Thiên Kim lắc đầu:
– Em làm sao trả lời được. Anh hãy để em đuđi theo, giải thích vđi Trúc.
– Không cần! Tôi cấm cô từ nay không được làm phiền tôi nữa. Vĩ Khang đưa tay chà thặt mạnh lên môi anh, cử chỉ như một làn roi quất vào mặt Kim. Cô gục xuống, khóc nức nở. Vĩ Khang không thèm nhìn thêm Kim một lần, anh chạy thật nhanh xuống nhà, tong luôn bà Sen, khiến bà té nhủi. Khang mặc kệ. Trong đầu anh duy nhất chỉ còn lại một ánh mắt tròn xoe, đau đớn, ngơ ngác của vợ anh. SanTrúc! Đừng nghi ngờ anh, tội nghiệp. Bóng đêm phủ dài trên mặt đường. San Trúc đã như chiếc lá rơi ban đêm, gặp cơn gió phũ phàng cuốn bay chiếc lá vào không gian vần vũ đầy sương gió của Cao nguyên. Bà Mười lắc đầu:
– Cậu khiến tôi thất vọng quá cậu Hai. Vừa mở cửa cho Khang, bà Mười vừa buồn bã trách nhẹ anh. Vĩ Khang hấp tấp:
– Vợ tôi vễ chưa dì? Bà Mười chầm rãi:
– Cô Hai trên phòng. Chắc đang khóc ở trển. Vĩ Khang chạy thật nhanh lên lầu. Trúc không đóng cửa phòng, cũng không hề rơi một giọt nước mắt như lời bà Mười nói. Cô đứng lặng lẽ bên cửa sổ, không quay lại nhìn Khang. Vĩ Khang khựng người, bối rối. Giá như cô khóc, anh có thể dễ dàng tiếp cận cô, xin lỗi cô. Còn bây giờ, cô lặng lẽ, im lìm, bờ vai cô buông xuôi, tay cô vòng trước ngực, cử chỉ của cô gắng sức chịu dựng một áp lực nặng nề. Vĩ Khang định mở lời. San Trúc chợt buông chậm từng câu:
– Anh về rồi à? Có cần phải khẩn trương đối phó với em không? Vĩ Khang kêu lên:
– San Trúc! Sự việc không phải như em em thấy đâu. Anh thề anh không phản bội em. Giọng Trúc nhẹ tênh:
– Em có nói gì đâu, tại sao anh phải thanh minh nhỉ. Em chỉ muốn hỏi anh, anh tới tìm Kim, anh đã giấu em, tại sao anh còn gọi em đến đó? Tại sao lại đối xử với em như vậy? Vĩ Khang phân trần:
– 165 – Anh không có. Anh không hề dối gạt em. Một người bạn gọi anh ra quán rượu, nhưng khi anh tới đó, Thiên Kim đã say mèm. Bên cạnh cô ấy không có ai. Lỡ đến, anh không thể bỏ về, nên đã đưa cổ về nhà. San Trúc nhếch môi:
– Anh vừa nói, Kim say rượu. Em từng thấy hàng trăm lần ba em say rượu. Đã uống say là lăn ra ngủ quên trời đất. Còn cô ta? Say mà hai ngườị.... có thể tình tứ vậy sao? Vĩ Khang khổ sở:
– Anh nói thiệt mà Trúc, Thiên Kim ói mửa văng cả vô người anh. Anh bị bà giúp việc của Kim gạt anh. Và có lẽ, bà ta được Kim nhờ gọi điện cho em tới. Kim đã năn nỉ anh, hôn cô ấy một lần, coi như là ân huệ. Cô năn nỉ quá, anh đã xiêu lòng. Tất cả đều là sự thật em tin hay không tùy em. San Trúc quay mặt lại. Vẻ mặt cô rắn đanh lạnh lẽo:
– Lúc này, ba mẹ nhìn thấy anh, liệu ba mẹ giữ được vẻ điềm tĩnh không anh? Đã thế, về nhà, anh còn tiếc dấu án của Thiên Kim, không nỡ thay đồ ra. Xin lỗi, tối nay em muốn yên tĩnh một mình. San Trúc lách qua người Khang thật nhanh. Cô xuống lầu, mở căn phòng dành cho khách, Trúc bước vô, cô đóng chặt cửa luôn. Vĩ Khang ôm đầu. Trúc không muốn gặp anh lúc này, cô đau lòng và thất vọng. Anh hiểu rõ điều đó qua ánh mắt của cô. Anh giận bản thân mình đã không sáng suốt trước cái bẩy, mà giờ đây anh đoan chắc Thiên Kim đã giăng ra. Trúc đơn giản, thật thà đã đành, còn anh, sao để lọt bẫy của Thiên Kim chứ. Buổi sáng San Trúc ra khỏi nhà rất sớm. Bà Mười thót ruột khi thấy vẻ bơ phờ, rũ rượi của cô. Bà nhẹ giọng hỏi:
– Cô Hai lại đi chạy bộ hả? San Trúc lắc đầu:
– Không dì ạ. Cháu muốn đi một vòng Đà Lạt. Cháu muốn tìm ít cây thuốc trong thiên nhiên ở Cao nguyên. Bà Mười ngán ngại:
– Cô Hai! Xin lỗi cho tật nhiều chuyện của tôi nhé. Đêm qua, tôi thấy cậu Hai ngồi dưới phòng khách hút thuốc gần trắng đêm. Cậu Hai không phản bội cô đâu. Tôi vốn đã linh cảm chuyện cô bị cô Kim phá, nhưng tôi không biết cách ứng phó. Cô đừng giận cậu Hai nữa. San Trúc cười gượng:
– Cháu hiểu vị trí của mình và đã quên chuyện tối qua rồi dì ơi.
– Nếu vậy, cô nên nhờ cậu Hai, có cậu Hai đi cùng sẽ tốt cho cô hơn.
– Dì đừng lo? Hôm qua là tại cháu sơ ý thôi. Cháu vốn thích tự lập, những việc tìm tòi không dễ gì cản ngăn được cháu đâu. Bà Mười vẫn nói:
– Ở đây khác thành phố. Khách du lịch càng nhiều, thì sự phức tạp càng tăng. Cậu Hai sẽ mắng tôi, nếu tôi để cô đi. San Trúc chợt buồn:
– Dì đừng bắt cháu đi chung anh Khang lúc này. Cháu là đứa con gái xuất thân từ cảnh bần hàn, nhưng không vì thế mà cháu đánh mất lòng tự trọng của mình. Khang có hỏi, dì cứ nói dì cản cháu không được. Lúc này ảnh không dám nặng nhẹ dì, dì đừng quá căng thẳng. Dì đóng cửa giùm cháu nhé. Chiếc áo Jeans khoác bên ngoài, bộ đồ mặc khi ra đường, quần Jeans, áo thun màu gạch, nhìn San Trúc có vẻ lanh lẹ, hoạt bát. Bà Mười tạm yên tâm. Người con gái biết chọn trang phục cho phù hợp với công việc, không se sua như Trúc, không dễ gì bị hoàn cảnh đốn gục. Bà dặn thêm:
– Cô cẩn thận nghen. Mùa này vẫn còn những cơn mưa phùng bất chợt, đừng đi sâu vào chân núi nghen cô Hai. Quên nữa, cô cầm theo lọ dầu gió phòng khi bất ứng, có cái mà xoa. San Trúc cười hiền:
– Cám ơn dì, cháu đi đây.
– Nhớ mua đồ ăn và dùng nước sạch nhé. San Trúc nhìn con đường, cô lưỡng lự một chút rồi nhầm hướng khu du lịch thác Cam Ly và đồi thông đi tới. Được một đoạn đường, Trúc sợ Vĩ Khang đuổi theo. Cô bèn kêu xe ôm đi cho lẹ.
– Cô đi đâu thế? – Chú cho cháu vô thác? Bao nhiêu hả chú? Người chạy xe ôm chậm rãi:
– Hai chục ngàn thôi cô. San Trúc cười cười:
– Chú có “nhìn mặt chặt đẹp” cháu không vậy?
– Giá mếm đấy! Gặp mấy người đi cặp, tôi kêu gấp ba cơ đấy, họ không than van gì hết. Thế cô mới lên Đà Lạt lần đầu hả? Sao lại đi một mình? San Trúc nhỏ nhẹ:
– Mấy đứa bạn cháu giờ này còn ngủ nướng ở nhà trọ. Cháu muốn vào thác, sau đó đi dạo trong rừng. Chú ơi! Trong thác có rừng già không chú.
– Trước đây thì có đấy, bây giờ chỉ còn lại những đồi cây, được tỉa chọn để tạo khu du lịch sinh thái. Nhưng cô không nên đi dạo trên đồi thông một mình.
– Sao vậy chú?
– An ninh dạo này không tốt lắm. Khách du lịch nhiều thì tệ nạn xã hội cũng nhiều lên theo. Tốt nhất chỉ nên ngồi ngắm thác ở chỗ đông người, cô ạ.
– Vâng, cháu sẽ nghe lời chú. San Trúc chỉ thuận miệng nói, chứ cô đã có dự tính của riêng mình. Vào thác cô cứ len lỏi theo bờ suối, đi men theo lên cao. Cô quan sát rất kỹ những loại cây cô gặp trên đường, những thứ cây cô nghi ngờ là cây thuốc Nam, cô đều nhổ cho được cả gốc lẫn rễ. Sau đó cho vào bịch xốp. Dọc đường, Trúc gặp một nhóm năm sáu người trạc tuổi cô và Khang, họ đem theo giá vẽ máy chụp hình, họ cũng len lỏi vào rừng như cô. Nhưng họ tìm cảnh đẹp để vẽ, chứ không giống như Trúc, cứ dán mắt tìm kiếm, đào bới cây.
– San Trúc! San Trúc giật mình bởi tiếng gọi. Cô quay đầu nhìn về phía người con trai vừa gọi cô, ánh mắt cô lóe sáng, kinh ngạc, vì thấy nơi hoang vu cao nguyên này, không ngờ cô lại gặp người quen. San Trúc kêu lớn:
– Mạnh Cường! Trúc không lầm chứ? Mạnh Cường chạy về phía Trúc, tâm trạng anh vui đến mức không tìm ra lời diễn tả. Anh ôn tồn:
– Lâu quá không gặp Trúc, giờ suýt chút tôi không nhận ra em. Em đi đâu đấy? San Trúc cười cười giơ chiếc bịch lẫn lộn đất và những cây bị đào bới bầm dập:
– Anh thấy rồi đó. Trúc đang tìm cây thuốc, bổ sung vào bản luận văn sắp tới của mình. Mạnh cường ngẩn ngơ:
– Trúc học Y à? Anh nhớ hồi ở trường, Trúc học toán giỏi nhất, thích trở thành cô giáo kia mà. San Trúc mỉm cười:
– Năm cuối phổ thông, trong một lân đưa mẹ đi khám bệnh, Trúc đã gặp vài bệnh nhân, vì quá nghèo, không có tiền chữa bệnh, phải về nhà chờ chết. Từ đó, Trúc đã nuôi ước mơ được trở thành bác sĩ, tìm những cây thuốc trong dân gian để chữa bệnh cho người nghèo. Trúc đậu đại học Y và cả Đại học Sư phạm. Trúc quyết định vừa học vừa làm, lấy tiền học Y thay bằng học Sư phạm, Trúc được giảm tải gánh nặng học phí trên vai. Còn anh, ngày ấy Trúc nghe Thùy Dương nói, anh đi du học, phải không? Mạnh Cường cười:
– Anh qua Pháp học chuyên ngành hội họa, vừa tốt nghiệp ra truờng. Anh về thăm quê khao khát được khám phá vẻ đẹp cao nguyên của Đà Lạt, nên rủ bạn bè đi du lịch. Trúc hay về nhà không? San Trúc lắc đầu:
– Ít lắm! Có lẽ sau này còn ít hơn. San Trúc chưa kịp trả lời, mắt cô đã bị hai bàn tay thon mềm của ai bịt chặt. Giọng nói đặc âm hưởng miền Trung, mà dẫu pha trộn trong trăm ngàn âm thanh hỗn độn, Trúc vẫn dễ dàng nhân được người đồng hương.
– Đố Trúc, ta là ai? San Trúc cười tươi:
– Thùy Dương, đúng không? Ánh sang mở bừng trước mắt Trúc, cô nhạn ra nét mặt cô bạn làng bên, một thời lội ruộng lội sình cùng cô đến lớp. Thùy Dương chớp mắt:
– Khai mau! Mi đi Đà Lạt với ai? Phải có đức lang quân không? Mạnh Cường kinh ngạc:
– Trúc đã có chồng ư? Thùy Dương chậm rãi:
– Em chưa kể anh nghe về nhóm bạn của em. San Trúc mới lấy chồng khoảng một tuần. Hôm đó em đi Hạ Long cùng anh, nên không được dự đám cưới Trúc. Mạnh Cương thoáng buồn:
– Anh chúc mừng em!
– Cám ơn anh.
– Ảnh đâu, sao em lang thang một mình vậy? Trúc bình thản:
– Tính em xưa nay thích chạy nhảy, giờ này ảnh còn "nướng trên giường, Chờ ảnh, em sợ mình lười biếng mất, nên em trốn đi một mình. Không ngờ, em được gặp lại anh Cường và Thùy Dương ở đây. Em vui quá! Thùy Dương nheo mắt:
– Anh Cường muốn biết, hiện chồngTrúc làm gì kìa.
– À! Ảnh làm giám đốc công ty liên doanh giày da.
– Vốn đầu tư nước ngoài hả? San Trúc cong môi:
– Em không rành lắm. Nhưng em vô đó một lần trước khi cưới, em không thấy người nước ngoài làm việc trong đó.
– Rốt cuộc, em hơn hẳn bạn bè về kinh tế, sự nghiệp và tương lai rồi.
– Em thích nghề Y hơn. San Trúc mỉm cười:
– Anh và Thùy Dương, tới khi nào mời em ăn tiệc đây? Mạnh Cường so vai:
– Chắc phải vài ba năm nữa. San Trúc kêu nhỏ:
– Tiếp tục bắt nô chờ đợi nữa sao, khi hai người đã hoàn tất chương trình học? Thùy Dương cười nhẹ:
– Dương tính học liên thông lên đại học. Anh Cường cũng muốn lấy bằng Cao học, nên tụi mình tiếp tục..... chờ nhau. San Trúc le lưỡi:
– Có chí khí quá. Nhớ là khi cưới, không được quên Trúc đấy.
– Ngu sao lại quên một nhà tài trợ quà cáp hơi bị “ngon” như Trúc nhỉ. Vừa nói tới đó, một người bạn của Cường, cầm máy chụp hình đến trước mặt Trúc. Anh ta cười thật tươi:
– Xin lỗi em, nãy giờ tôi bắt gặp ở em hình ảnh tự nhiên đẹp quá, nên đã chụp em vài tấm mà không xin phép trước. Em cho tôi địa chỉ, để tôi gởi hình làm kỷ niệm. San Trúc khó chịu:
– Anh chụp hình tôi à? Để làm gì vậy? Tôi ở Sài Gòn lận, sáng mai có thể tôi quay về rồi. Tôi ghét ai chụp hình tôi lắm.
– Tôi xin lỗi. Nhìn em lúc đó, bất kỳ người thợ cầm máy nào đều muốn chụp hình em. Nếu hỏi ý em, thì đâu còn cảnh em vô tư, hồn nhiên trước ống kính nữa. Mạnh Cường xen lời:
– San Trúc! Phương là bạn anh, em hãy nể tình đồng hương giữa anh em mình, tha cho cậu ta lần này nhé. Phương mê chụp hình lắm. Bất kỳ cảnh đẹp hay một gương mặt nào tạo cho cậu ấy ấn tượng, là cậu ta chụp hình ngay. Anh nghĩ chắc hình ảnh của em lọt vào ống kính của Phương lúc đó, tuyệt vời lắm đó. San Trúc so vai:
– Em không quen nghe lời ngọt ngào đâu. Anh đừng hòng mất công. Bây giờ em xin phép nhé. Thùy Dương kêu lên:
– Trúc vội vã chuyện gì thế? Lâu ghê mới có dịp gặp nhau. Dương đề nghị tụi mình vô nhà hàng, mừng cuộc hội ngộ nhé. Mạnh Cường cười tươi:
– Thùy Dương nói đúng đó Trúc. Mấy năm rồi còn gì anh còn muốn gặp mặt "sếp lớn", xem hắn mặt mũi thế nào mà lại "rinh" được cô thánh nữ đẹp nhất xóm Đạo quê anh. San Trúc cắn môi:
– Em..... em còn phải tìm cây thuốc. Thùy Dương khoát tay:
– Nếu cần, tụi này hợp sức giúp bạn tìm thuốc trong một vài giờ, sau đó kéo nhau đi ăn. OK đi Trúc. San Trúc nghĩ đấn việc trở về nhà, gặp Khang, cô vẫn không thể quên hình ảnh Thiên Kim và Vĩ Khang. Nuốt tiếng thở dài vào lòng, cô vui vẻ nhận lời mọi người. Một thoáng lưỡng lự của cô không lọt qua mắt Mạnh Cường. Dù rất muốn hỏi, song anh kịp nhớ ra hiện tại giữa hai người. Vĩ Khang quờ tay qua bên cạnh. Trống trơn, anh lơ mơ gọi:
– Trúc ơi! Căn phòng tràn ngập ánh sáng và Trúc thì không có bên anh. Vĩ Khang nhớ lại buổi tối qua. Suốt đêm Trúc đã ngủ dưới căn phòng dành cho khách. Anh không cám trách cô, vì đã vô tình, anh đã hiện trước mắt cô là người đàn ông chẳng chút đàng hoàng gì. Chuyện hôm đám cưới như một vết khứa nhẹ vào tim Trúc, cô đã không tra cứu, không căn vặn. Vậy mà..... Chết tiệt cho sự nhẹ dạ cả tin của anh. Thiên Kim? Bây giờ anh ước gì mình có thể xé được xác cô ta, quăng xuống hồ cho hả giận. Vĩ Khang sắp xếp trong đầu những gì cần nói với vợ. Trúc vốn nhân hậu, cô nhất định tha thứ cho anh. Chậm rãi, Khang xuống nhà. Phòng khách trống trơn, vắng lặng. Khang xuống bếp. Bà Mười đang lui cui xào đồ ăn. Mùi thức ăn bốc hơi thơm phức. Khang nhìn quanh, mong tìm thấy bong dáng San Trúc. Không hề thấy. Anh hỏi bà Dì nấu món gì vậy? Cháu đói bụng quá, ngửi mùi đồ ăn hết đi nổi, dì ơi. Bà Mười cười gượng:
– Là bong xúp-lơ xào thịt nạc, bông thiên lý nấu canh thịt nạt món mà cậu Hai thích ăn đó. Cậu chờ chút, tôi dọn cơm cậu ăn nhé. Vĩ Khang hỏi:
– San Trúc đi đâu, nãy giờ tôi không thấy cô ấy vậy dì? Bà Mười nhìn Khang:
– Cổ ra ngoài từ sang sớm lận cậu. Vĩ Khang kêu lên:
– Lại ra ngoài một mình ư? Sao dì không cản cổ? Một buổi sáng hôm qua, bài học còn in đậm chưa phai, lỡ xảy ra chuyện nữa, tôi phải tìm cổ ở đâu đây. Bà Mười phân bua:
– Tôi có ngăn cổ, nói cô ấy nên đi cùng cậu nhưng cô Hai không chịu. Cô Hai bảo sẽ không có việc gì đáng tiếc xảy ra cho cổ đâu. Tôi làm sao cản được hả cậu? Vĩ Khang hỏi tới:
– Cô Hai có nói cổ đi đâu không dì?
– Dạ, cổ bảo muốn vô thác đi tìm cây thuốc cho bộ sưu tập đề án tốt nghiệp gì đó. Vĩ Khang thiếu điều té ngửa:
– Trời đất Từ đây tới công viên, cô ấy còn không biết đường về nhà. Bây giờ vào tận thác ư? Lỡ xảy ra chuyện thì chết tôi quá. Vợ con gì lạ quá!
Bà Mười thở dài:
– Phải cậu gây chuyện buồn cho mợ không. Hồi sáng, tôi thấy mắt cô Hai sưng mọng à? Cô Hai chắc khóc cả đêm quá. Vĩ Khang cáu:
– Cô ta mà khóc ai chứ. Người gì lúc nào cũng tự ý hành động, bất kể việc lớn bé xảy ra xung quanh, thật là tức. Bà Mười dè dặt:
– Cậu Hai? Hay là để tôi đi kiếm cô Hai. Vĩ Khang ấm ức:
– Không cần đâu. Dì cho tôi ăn miếng cơm. Cổ ra ngoài vui vẻ, tôi phải no bụng rồi hãy tính. Bà Mười im lặng bới cơm ra chén cho Khang chưa được nửa chén, Vĩ Khang đã dằn chén thật mạnh. Bà Mười giật mình, nhìn mâm cơm bà run giọng:
– Cậu Hai! Tôi nấu không vừa miệng cậu phải không cậu? Mặn quá hay là cay ạ? Vĩ Khang chán nản:
– Không phải tại dì. Nghĩ đến San Trúc tôi nuốt cơm không vô. Dì dọn dẹp lại, tôi không ăn nữa. Tôi ra ngoài đây. Bà Mười nói nhỏ:
– Tôi xin lỗi khi nói với cậu chuyện này... Thật ra, tôi thấy cậu nên chấm dứt các cuộc điện thoại với cô Kim. Cô Hai là người nhân từ, biết trước biết sau, cô đã rất đau lòng khi thấy cảnh cậu với cô Kim. Phụ nữ chúng tôi đau đấy nhưng phải nhận nhịn. Cô Hai đang đi hưởng tuần trăng mật với cậu, bị cậu đối xử như thế, cổ không rắn lòng, dễ chết lăm đó. Gặp cô ấy, cậu từ từ khuyên nhủ cổ nhé. Vĩ Khang cau mày:
– Sáng giờ, theo cách dì nói, Thiên Kim gọi điện cho tôi à? Bà Mười gật đầu:
– Cổ gọi đến, tôi nói cậu đã đưa vợ đi ra ngoài. Cổ không tin, còn tìm đến đây nữa. May là cô Hai đi từ sớm. 174 Vĩ Khang gằn mạnh:
– Tôi biết rồi! Thiên Kim tới hoặc có gọi điện, dì cứ đuổi thẳng cho tôi. Con gái gì mà trơ trẽn quá mức. Vĩ Khang bực bội vô cùng. May cho anh đã không có tình cảm với Thiên Kim, vậy mà còn bị cô ta đeo bám cỡ đó. Nếu anh có thái độ vượt trên mức tình anh em, không biết vợ anh còn bị cô ta hằm hè cỡ nào. Bực mình quá!