– Nghỉ đi Trúc ơi! Làm bao nhiêu đây đủ rồi. Thứ bảy nên nghỉ sớm, kiếm chút gì ăn cho đã miệng.
San Trúc vẫn đều tay đảo chảo thuốc:
– Muốn ăn uống, nghỉ ngơi, cũng phải làm xong mẻ thuốc này đã.
Hòng Vân chép miệng:
– Mày làm bao nhiêu cũng không quên được ông Khang đâu. Nghe tao, đừng giận ảnh nữa.
San Trúc khịt mũi:
– Tao đâu dám giận gì ai chứ.
– Xí! Mày qua mặt được ai, chứ đừng hòng qua mặt tao. Giận hờn ngoài mặt, nhưng khi một mình, lại giọt vắn giọt dài. Mày thừa biết tình cảm anh Khang dành cho mày thế nào mà.
– Tao đầu dư nước mắt để khóc chuyện trời ơi đất hỡi.
Hồng Vân bĩu môi:
– Vậy chắc chỉ con Thiên Kim khóc quá?
Buông đôi đũa, San Trúc so vai:
– Nó mà khóc ai, nước mắt cá sấu thì có. Nó luôn muốn người khác phải đau đầu vì nó thôi. Thật ra nó đâu yêu người khác bằng chính bản thân nó.
Hồng Vân cau mày:
– Chuyện nó và Vĩ Khang đến đâu rồi?
San Trúc thản nhiên:
– Mày tìm nó mà hỏi, chứ tao làm sao biết.
– Còn anh Khang, tối ảnh còn hay ra ngoài nữa không?
San Trúc nhếch đôi môi:
– Ra ngoài uống cà phê, chứ đố dám uống một giọt rượu nào vô bụng.
HồngVân ngạc nhiên:
– Khang sợ mày hả?
– Không phải tao mà là ba mẹ chồng tao. Ba mẹ tao tuyên bố, nếu ảnh sa đà rượu chè trai gái, ông bà sẽ từ luôn ảnh, còn lấn cấn với Thiên Kim, mẹ tao sẽ đích thân điều hành công ty.
Hồng Vân ngạc nhiên:
– Căng vậy! Chắc phải có lý do gì khác?
– Tao nghe Vân Khánh nói, ba mẹ Thiên Kim đang phá sản, họ định dung Thiên Kim để mong nhờ gia đình tao trợ giúp vốn.
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Là do ba mẹ Kim đã tung tiền vào các dịch vụ kinh doanh vay lãi nặng.
Nay đường dây đó bị bể, kéo theo họ dính chum luôn. Thiên Kim không bám lấy Khang, nó có nguy cơ khi học xong sẽ không có vốn liếng để làm ăn. Mày cũng biết, nó học cốt để có tấm bằng, sau này mở nhà thuốc không như tao, học để chữa trị bệnh cho mọi người.
Hồng Vần chép miệng:
– Hóa ra nó cũng có nỗi khổ của mình. Rốt cuộc, mày vẫn là đứa cô phước có phần theo cách nói của nhà Phật.
– Thiên Kim đáng thương hơn đáng trách. Nó cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Tao muốn Khang và ba mẹ chồng tao giúp Kim. Vì công bằng mà nói, họ từng là chỗ thâm giao. Nếu tao không vô tình xuất hiện, chắc anh Khang đã lấy Kim cũng nên.
Hồng Vân chậm rãi:
– Cũng chưa chắc đâu. Mày quên là trước khi gặp mày, anh Khang còn người đẹp Quỳnh Hương à? Anh ta sẽ chọn Hương, bởi cô ta có nhiều lợi thế hơn Kim.
– Mày nhắc tao mới nhớ, công nhận Quỳnh Hương đáng nể thật. Chị ta chính là trợ thủ đắc lực của Khang. Thời buổi này công ty nhận được nhiều hợp đồng cũng nhờ vào tài của thư ký đấy.
– Bây giờ Quỳnh Hương còn làm cho anh Khang không?
– Còn. Nhưng Hương đã chọn được người đàn ông của mình, chứ không u mê như Kim. Mỗi người mỗi số phần. Chúa đã dạy tao phải vị tha khoan dung và không tham lam. Bây giờ lòng tao vô cùng thanh thản, tao không ghen hờn Kim nữa. Tao sẽ dồn hết tâm sức vào việc học và những tìm tòi chế biến thuốc, tao không tin là số phận mãi quay lưng với tao.
Hồng Vân cười cười:
– Tại sợ mày và ông Khang chưa qua khỏi kiếp nạn, nếu không bây giờ mày đâu phải làm "thầy thuốc lang băm" bất đắc dĩ này.
San Trúc tủm tỉm:
– Mày thật khéo dùng từ nhỉ! Mày đừng quên, chính những chảo thuốc được chế biến từ dược thảo thiên nhiên này, đã giúp tao chữa được không ít bệnh tật trong nhân gian. Những bệnh mà y học chưa thể dùng tân dược tiên tiến để chữa trị. Tao thấy công việc mình làm tuy cô vẻ "nghèo" một chút, nhưng kết quả rất tốt đó. Từ từ, biết đâu tụi mình tìm ra nhiều cách chừa bệnh từ cây thuốc nam thì sao.
Hồng Vân so vai:
– Nói thế nào, tao vẫn muốn mày và anh Khang chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình bằng tình yêu "lá trúc vàng" của mình. Thôi, tao về!
San Trúc kêu lên:
– Vô duyên! Đang nói chuyện lại đòi về ngang xương.
Hồng Vân khịt mũi:
– Không về, ở lại đây làm kỳ đà à? Cơn gió nào thổi anh đến đây vậy, anh Khang?
Vĩ Khang cười nhẹ:
– Cơn gió hạnh phúc, do mẫu hậu thổi tới, được không Vân?
Hồng Vân đứng dậy:
– Lát nữa, anh chở San Trúc về nghen. Em hô biến đây!
Còn lại hai người, San Trúc im lặng cho hết số thuốc vào lọ. Vĩ Khang mau mắn phụ cô đậy nắp lọ, đóng nút lại.
San Trúc nhẹ giọng:
– Anh đến đây tìm em có chuyện gì à?
Vĩ Khang đề nghị:
– Mẹ bảo anh đón em về nhà. Hôm nay có vài người bà con trong họ nội đến chơi. Hôm đám cưới, họ không ở nhà, nên chưa biết mặt cháu dâu ấy mà.
– Phải về thật sao? Hay là anh dẫn Kim về. Chúng ta đã thống nhất rồi. Em chờ đủ một năm sẽ ly hôn với anh, vì thế nếu ai chưa biết mặt Trúc, tốt nhất là đừng để họ biết mặt luôn.
– Nhưng lệnh ba mẹ, phận làm con, chúng ta đâu thể từ chối. Ba mẹ tính nhân thể hôm nay giới thiệu cậu Kiên nữa. Hai đứa nó yêu nhau hơn hai năm rồi, Vân Khánh khá chững chạc, cũng nên cho con bé lấy chồng. Ba mẹ sợ Kiên thiệt thòi:
– Anh nói chuyện này cho Trúc nghe làm gì?
– Chưa ly hôn, em vẫn phải tham gia mọi công việc của gia đình. Huống hồ Vân Khánh mến em nhất, em đâu thể bỏ mặc, không góp lời tốt cho con bé.
San Trúc bảo:
– Thôi được, vì nể lời ba mẹ, nên em về cùng anh, chứ anh trong lòng em, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.
Vĩ Khang thản nhiên:
– Anh biết thân phận của mình rồi, em không thể cho anh cơ hội phục thiện à? Cho anh biết, anh phải làm sao để được em tha lỗi đây?
San Trúc hất mặt.
– Người có lỗi là Trúc. Chính em đã không biết phận mình, đũa mốc mà chòi mầm son, nên bây giờ em phải gánh lấy hậu quả này, cũng phải.
Vĩ Khang cười nhẹ:
– Nói thật nhé. Nếu anh thích Thiên Kim, quan hệ tình cảm với cổ, anh đâu cần phái tốn công tốn của năn nỉ em. Anh không hề bắt lỗi em chuyện em ra ngoài suốt ngày với mấy người bạn.
San Trúc cong môi:
– Quan hệ trong sáng giữa trời đất, Trúc không dung dăng dung dẻ riêng ai, nên chả có gì phải ngại anh cả.
Vĩ Khang so vai:
– Em độc tài vừa thôi Trúc. Vậy anh nói, việc anh và Kim là do anh đặt ra để thử em, em tin không?
San Trúc nhếch môi:
– Không tin. Vì trước đó, em không hề quen ai ngoài anh. Đám cưới nhanh quá, tự hai người chúng ta đều chưa có sự chuẩn bị, nên em không muốn miễn cưỡng tình cảm của anh. Và anh đã đồngý cho cả hai một thời gian, vì thế em chả có lỗi gì cả.
Chất gọn mọi thứ vào tủ và khóa lại cẩn thận, Trúc khoác giỏ vào vai, cô chậm rãi:
– Bây giờ thì về thôi.
Dọc đường cả hai hầu như im lặng. Người mở cổng cho Trúc là Kiên.
Thấy hai người, Kiên cười cười:
– Rốt cục thì "châu về hợp phố''. Em chúc mừng anh chị.
San Trúc nguýt Kiên:
– Dượng đừng vội lẽo mép để lấy điểm của tôi. Tôi có bao giờ tan đâu mà "hợp". Ba mẹ có nhà không Kiên?
Kiên cười:
– Em đùa cho bớt áp lực ấy mà. Chị Hai! Hồi đầu về nhà anh Hai, tâm trạng chị thế nào?
San Trúc trợn mắt:
– Dượng thật biết đùa nhỉ. Ăn mòn chén đũa, ngồi lủng da ghế nhà người ta như dượng mà hôm nay vẫn được coi là buổi đầu à?
Kiên gãi gãi tóc:
– Với ba mạ, anh chị Hai, thì đúng là em đã thành "thổ địa" trong nhà. Nhưng trước mặt ông chú, bà cô đạo mạo kiaa, em phải đóng vai chàng rể lần đầu ra mắt nhà vợ chứ ạ.
– Vậy thì tôi chịu, không biết cách làm quân sư cho dượng đâu.
Vĩ Khang cười cười:
– Chuyện này, dượng phải tự lo liệu thôi.
Kiên xụ mặt:
– Nói vậy cũng như không.
Vừa lúc đó, Vân Khánh ra tới, cô cười tươi, ôm vai Trúc:
– Em cứ sợ chị không về. Bây giờ thì tốt quá rồi.
Trúc cũng cuời nhẹ:
– Ba mẹ kêu về, chị vẫn là con dâu nhà này, chị đâu thể không về chứ. Sức khỏe của ba hôm nay tốt không Khánh?
Vân Khánh nhỏ nhẹ:
– Dạ, hôm nay ba mới dùng thuốc trợ tim có một lần. Em nghĩ chúng ta nên khuyên ba đi mỗ thôi chị Hai.
San Trúc thở dài:
– Người già lạ lắm, nhiều khi thấy tốn quá nhiều tiền cũng tiếc. Ba đâu nghĩ để chúng ta có cuộc sống sung túc như hôm nay, ba đã phải cực khổ thế nào.
Rầt nhiều người nghèo hơn gia đình chị, nhưng họ không đành lòng nhắm mắt khi con cái đến tuổi trưởng thành. Đằng này, tiền của sẵn trong tủ, ba lại không chịu chữa bệnh. Phải là em và anh Khang năn nỉ ba, chứ sao lại là chị.
– Trong nhà này, ba nể chị nhất đấy. Một lời của chị hơn mười lời nói của tụi em.
San Trúc cố dằn cảm xúc:
– Cám ơn em đã nghĩ tốt cho chị. Chị hứa sẽ nói chuyện với ba một lần xem sao.
Bà Kiều vui ra mặt khi thấy Trúc đi cùng Vĩ Khang vào nhà. Sau khi chào hỏi mọi người trong gia đình, Trúc lẻn xuống bếp, Từ ngày Trúc làm dâu, mỗi khi nhà có khách, Trúc đếu xuống bếp, tự tay làm các món ăn đãi khách. Cô không hề biết trên nhà, nhân vật không được mời lại xuất hiện:
Thiên Kim đi cùng Hoàng Vân đến.
Bà Kiều hơi cau mày:
– Là cháu hả Kim? Còn đây là ai thế?
Thiên Kim nhỏ nhẹ:
Dạ, cháu xin lỗi bác. Cháu tiện đường đi công chuyện về nên ghé thăm hai bác. Đây là Hoàng Vân, bạn học chung khoa cháu và San Trúc. Cháu không biết hai bác có khách.
Bà Kiều lịch sự:
– Đã đến thì hai đứa ngồi chơi nhé. Bác kẹt mấy người bà con của bác trai.
Để bác gọi Vân Khánh.
Thiên Kim cắn môi:
– Bác để tụi cháu tự nhiên như con cái trong nhà.
Ngay khi đó, Vân Khánh và Kiên đi xuống.
Khánh không giấu được ngạc nhiên:
– Ủa, Kim! Mày nói hôm nay mày đi Long An kia mà.
Thiên Kim cười gượng:
– Ba mẹ tao không đi nữa, vì bảo ngày hôm nay ngày kỵ tuổi của mẹ tao.
Dạo này mày bận lắm hả, sao không ghé tao?
Vân Khánh xụ mặt:
– Cuối năm, công ty mọi việc chất đầy lên vai anh Hai tao, để anh làm một mình tao không nỡ, phải phụ ảnh ấy mà. Nhiều hôm đi học về, tao đến công ty ngay, tối tao mệt ngất ngư, vừa ngáp vừa học bài, có thời gian đâu mà đi chơi.
Thiên Kim chép miệng:
– Đúng ra anh Hai mày nên cưới vợ cùng làm kinh tế.
– Ảnh không thích đâu. Như chị Hai cũng tốt vậy. Bạn này học chung mày luôn hả Kim?
– Ừ. Ở trường, tao thân nhất Hoàng Vân đấy.
Vân Khánh chớp mắt:
– Hình như chị Hai tao cũng có người bạn thân tên Vân, phải bạn không?
Hoàng Vân lắc đầu:
– Không phải. Lớp mình có tới ba người tên Vân, hai đứa con gái và một tên đực rựa. Bạn thân của San Trúc là HồngVân. Hôm nay, Trúc có... về không Khánh?
Vân Khánh mỉm cười:
– Chị dâu trưởng, sao có thể vắng mặt được. Chị biết tài nội trợ của chị Hai em chưa? Đảm bảo, nếu chị được thưởng thức một lần, sẽ kết chị em dài dài, vì các món ăn chị ấy nấu trên cả đầu bếp khách sạn năm sao.
Hoàng Vân nháy mắt ra hiệu cho Thiên Kim.
Thiên Kim nhếch môi:
– Mày biết khen người khác từ khi nào vậy Khánh? Bọn nhà quê bất quá cũng chỉ giỏi nấu mấy món dân dã, làm gì mày ca con Trúc dữ vậy?
Vân Khánh điềm đạm:
– Mày quên anh Hai tao đi Kim. Tao không bao giờ muốn giữa tao và mày trở mặt thành thù. Gia đình tao, ai cũng muốn tốt cho mày. Chuyện không thể miễn cưỡng, mày nên hiểu để chấp nhạn. Tao bao giờ cũng là bạn của mày, tao hứa đấy!
Thiên Kim nhếch môi:
– Tao thua San Trúc thật rồi. Cả ở trường và cả ở trong gia đình mày. Tao đã quyết định hết học kỳ này, tao chuyển lên Đà Lạt học tiếp ở Đại học Y khoa Đà Lạt. Dù sao ở trên này, tao vẫn còn người đàn ông thương tao. Tao đã không phải với anh ấy, liên tục làm tổn thương anh ấy và cả anh Hai mày, đã đến lúc tao phải sám hối. Bây giờ tao xin phép.
Vân Khánh nhẹ giọng:
– Mày và chị Vân ở lại dùng cơm với gia đình tao, đừng về vội. Hôm nay, ba mẹ tao làm lễ la mắt cho anh Kiên trước họ hàng.
Thiên Kim rưng rưng:
– Chúc mừng cho mày! Tao không ở lại được. Hẹn mày vào dịp hai người đám cưới, tao nhất định sẽ tặng mày món quà giá tri nhất. Gởi lời xin lỗi của tao tới ba mẹ mày. Anh Kiên! Tụi em về đây.
Tiễn Thiên Kim và Hoàng Vân ra cổng, lòng Vân Khánh chợt xôn xao. Cô hiểu nỗi đau của đứa bạn thân. Đó cũng là nỗi đau chung của người phụ nữ yếu lòng, không tự mình vượt qua được tình yêu đơn phương của mình. Cũng may, sau những lần quậy phá San Trúc và anh Hai, Kim đã đã dần hiểu ra.
Rồi đây, nhất định Kim sẽ tìm đươc một hạnh phúc cho riêng mình.
Bữa cơm gia đình kết thúc trong bầu không khí thân mật và đầm ấm. Bà cô của Khang cứ mãi tấm tắc:
– Phúc đức quá! Họ Hứa nhà mình cuối cùng vẫn có phước cưới được đứa cháu dâu vừa đẹp người lại đẹp nết. Trăm nghe không bằng một thấy. Hôm hai đứa cưới, bà cô không về được, thật ấm ức mãi. Hôm nay thì bà cô vui rồi.
Ông bác cũng nói:
– Khang à! Công việc ổn định, vợ xinh đẹp, hạnh phúc vững rồi, cháu tính khi nào mới cho chúng ta lên chức cao hơn đây.
Vĩ Khang lễ phép:
– Dạ thưa, chúng con đã xin phép ba mẹ con, để vợ con học xong rồi mới tính chuyện.
– Thế à! Còn mấy năm nữa?
– Dạ, hai năm, thưa ông bác.
– Chậc! Tới hai năm kia à. Liệu đến khi ấy, chúng ta còn sống để nhìn mặt cháu nội không. Thời đại này, nhiều cô đi học vẫn có con đó chứ.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Trúc, bà Kiều vội đỡ lời:
– Dạ, cô và cậu thương con cháu nên nôn nóng, chứ cô cậu còn phải sống thật lâu để hưởng phúc chứ ạ. Con dâu của cháu học ngành Y, nên phải kế hoạch từ từ, và vợ chồng cháu đã đồng ý rồi ạ, Bà cô cười nhẹ:
– Ôi! Con vợ thằng Hai đừng có sợ. Là ổng thích có chắt để đi khoe với hàng xóm lấy oai đó thôi, chứ ổng mà bệnh tật gì, khỏe như vâm thế, chưa dễ chết được đâu. Vợ chồng cháu Hai hãy yêu thương bảo ban nhau, trên kính dưới nhường, vợ chồng, chị em thuận hòa, vậy là tốt rồi.
San Trúc cúi đầu:
– Dạ, chúng con xin nghe lời chỉ dạy của ông bà ạ.
– Ừ, ráng đậu cho được cái bằng bác sĩ, để sau này cứu người cháu ạ.
San Trúc hầu chuyện mấy người lớn thêm một lúc nữa mới về phòng.
Vĩ Khang thỡ phào:
– Cám ơn em đã giúp anh.
– Không cần đâu. Vì đây cũng là việc em phải làm.
Vĩ Khang chợt cầm tay Trúc:
– Hồi nãy, Kim có đến đây chào già đình mình.
San Trúc ngơ ngác:
– Sao em không thấy nhỉ? Mà nó tính đi đâu hả anh?
Vĩ Khang châm rãi:
– Thiên Kim đã xin chuyển trường. Cô ấy cùng gia đình về Đà Lạt sống.
– Đúng ý anh còn gì!
Vĩ Khang trầm tĩnh:
– Anh đã xin lỗi và giải thích rất rõ với em rồi. Đời này kiếp này, nếu không có em, anh sẽ ở vậy suốt đời, anh sẽ không bao giờ lấy ai nữa. Anh không muốn trở thành gã đàn ông tham lam, bạc bẽo. Anh đã trồng riêng trong phòng mình một khóm trúc. Mỗi ngày anh muốn được nhìn lá trúc rung rinh trong gió, được nghe lá thì thầm lời nói yêu thương bất tử của cây tre, cây trúc Việt Nam.
San Trúc dài giọng:
– Anh biết nói văn vẻ từ bao giờ thế. Không có em, anh vẫn có hàng chục cô gái khác yêu thương anh, sẵn sàng chia sẻ cùng anh mọi buồn vui. Biết đâu, còn có người khéo tay xinh đẹp, dịu dàng hơn Trúc gấp trăm lần ấy chứ.
Bất giác Vĩ Khang kéo Trúc vào lòng. Anh ôm siết lấy cô, anh trầm ấm:
– Sẽ không có ai hơn em trong tim anh, Trúc ạ. Em là duy nhất. Mãi mãi không bao giờ còn ai thay được tên em trong ngăn tim tình yêu hạnh phúc của anh.
San Trúc không nén nổi, cô bật cười:
– Anh định bỏ nghề kinh doanh, sang nghề sáng tác thơ hả? Người ta nói, đàn ông biết về nhà nói ngọt với vợ, là đàn ông đáng ngờ nhất đấy. Trúc từng bị anh hạ nốc ao rồi, bây giờ sợ nếm mật lắm.
Vĩ Khang nồng nàn:
– Anh không hề tán tỉnh em. Anh chàng Phương nào đó, gặp em thoáng vài phút đã lanh tay lẹ mắt chợp được cho em những tấm hình em thơ ngây thánh thiện giữa thiên nhiên. Hắn khiến anh phát ghen lên được. Và đó chính là lý do anh cứ nói năng cắn đắng em. Bây giờ anh thật sự cần em trong từng hơi thỡ của mình. Anh không thể sống thiếu em, Trúc ạ.
Nhìn xoáy vào mắt cô, anh khắc khoải:
– Tha lỗi cho anh, Trúc nhé...
San Trác nhẹ tênh:
– Hãy quên những chuyện đã qua đi anh.
– Anh muốn nhắc lại để tự răn mình, không bao giở phạm phải nữa.
San Tlác thở dài:
– Nói thật cho em nghe đi, phải hôm đó Kim tự tìm anh không?
– Anh luôn sợ anh không có được em, nên anh đâu ngu đến mức tự đào huyệt chôn hạnh phủc của mình. Là do Kim tự tìm đến. Anh hôn cổ là thật, bởi Kim năn nỉ anh, cho cô ấy được một lần hôn anh.
– Em nhớ lúc đó, anh cũng đã nói thế. Song miệng em leo lẻo nói em không ghen, nhưng thật ra em ghen đầy bụng, nên đâu còn sáng suốt.
Vĩ Khang cúi xuếng tìm mắt Trúc:
– Nếu em nói em ghen với Kim, thì em không phải là San Trúc, và anh chắc gì còn có em hôm nay. Em thật sự yêu anh hả Trúc?
Giọng San Trúc trầm ấm:
– Vâng! Bây giờ em không tự dối em, dối anh nữa. Em yêu anh và mãi mãi chỉ yêu một mình anh thôi. Em biết em phải làm gì để bảo vệ cho tình yêu của mình rồi.
Vĩ Khang im lặng. Anh soi mình trong ánh mắt sáng lung linh như hai viên ngọc của vợ. Anh bâng khuâng khi chợt phát hiện thêm. San Trúc của anh không những đẹp ở dáng vẻ thánh thiện bên ngoài, mà có trái tim cô đều lung linh sắc màu huyền dịu của lòng nhân ái, bao la.
Anh bồi hồi:
– Lần này anh đưa em trở lên Đà Lạt, là để hưởng mật ngọt môi nồng. Nhìn em bây giờ, tim anh nhói buốt. Anh bàng hoàng run rẩy khi nhận ra cái sai lầm lớn nhất của anh, suýt chút nữa để mất em.
Giọng San Trúc trong veo:
– Thật ra em cũng là đứa bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ không thua gì anh đâu.
Vĩ Khang thận trọng:
– Thật hả!
San Trúc từ tốn:
– Nếu không cố chấp, bướng bỉnh, em đã trở về nhà ngay sau khi rời Đà Lạt, chứ em đâu chờ mẹ phải tìm em ở nhà trọ, năn nỉ em, rồi em mới chịu trở về, dù tận trong tim mình, em nhận ra điều duy nhất là, em đã yêu anh rồi. Ngay cả mẹ, bà cũng không nỡ nhìn chúng ta xa nhau. So với Thiên Kim, em và nó khác xa nhau một trời một vực. Nếu ngay từ đầu, anh đồng ý lấy Thiên Kim có lẽ anh không phải nhọc nhằn toan tính vì em và cả gia đình em. Điều này em không thể không biết ơn ban mẹ. Hai người chỉ có anh là đứa con trai duy nhất để duy trì dòng họ. Mẹ đã không thể không chiều theo ý anh, để anh lấy người con gái anh yêu thương. Nhờ thế, em mđi có cơ hội được anh chọn đóng vở kịch cho mình, để rồi vở kịch mãi gắn liền cuộc đời em vào anh không còn là ảo ảnh. Vì vậy, dù rất giận anh, giận Kim, em cũng không thể quay lưng lại với mẹ anh. Vì mẹ em mới can đảm nhìn vào hiện tại của hai đứa, để khẳng định tương lai của mình.
Vĩ Khang cầm tay Trúc:
– Hồi nãy em nói gì với ba mẹ vậy?
– Em thuyết phục ba đi chữa bệnh. Thay van tim bây giừo không còn là mối nguy hiểm nữa. Ba còn trẻ, không thể vì căn bệnh đó mà bỏ mẹ và chúng ta ở lại.
– Rồi ba nói sao?
San Trác nhẹ nhàng:
– Ba đồng ý rồi. Nhưng phải qua tết, đám cưới Vân Khánh xong đã. Ba đồng ý và kèm theo điều kiện cho em.
– Điều kiện gì thế?
Trúc ngập ngừng:
– Ba nói, cuộc sống bây giờ có quá nhiều cái không may xay ra. Ba muốn chúng ta phải có con ngay sau khi em hoàn thành tốt nghiệp.
– Nghĩa là trước thời hạn một năm à? Mấy người lớn, ai cũng quan trọng việc sanh con sanh chau hết. Rồi em nói sao?
– Em có thể từ chối được sao. Vì muốn ba đồng ý chữa bệnh, em đâu thể không nhận lời.
– Vậy là khó cho em rồi.
San Trúc nhẹ nhàng:
– Chuyện sanh con đẻ cháu cũng là trách nhiệm của chúng ta trước tổ tiên, dòng họ. Mang bầu đúng vào thời kỳ làm luận văn tốt nghiệp và có thể sanh đúng ngày nhận bằng tốt nghiệp của em... nghĩ cặn kẽ mọi đường, để rồi em vẫn chấp nhận. Vì sao an biết không?
Vĩ Khang nồng nàn:
– Vì anh phải không vợ?
San Trúc lườm dài:
– Anh cũng thông minh đấy.
Vĩ Khang trầm thấp:
– Vậy thì đêm nay, mình sẽ động phòng hoa chúc nhé.
San Trúc kêu lên:
– Không được! Anh đã hứa chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
Vĩ Khang cười cười:
– Anh đồng ý! Và điểm dừng vẫn là thành phố của tình yêu, của ngàn hoa:
Đà Lạt.
Dứt lời Vĩ Khang cúi xuống, lần này anh nhất định hôn cho được môi cô.
Những nụ hôn cháy bỏng yêu thương của hai kẻ đang khát khao yêu, cứ mãi dán chặt vào nhau không rời xa.
Lần đầu tiên, Trúc thả lỏng con tim để nó được trôi trong cảm giác dịu ngọt êm đềm, như con thuyền gặp gió, cứ lặng lẽ trôi trên con song yên bình ra biển cả. Và cũng là lần đầu tiên, cô gái 20 tuổi biết hôn lại chồng mình bằng tấc cả đam mê, khát khao nhất.
Thật lâu sau, họ rời môi nhau. San Trúc vùi đầu vào ngực của Khang, cô bồi hồi nghe từng tiếng lòng của Khang thủ thỉ.
– Từ nay, mình đừng giận nhau nữa nhé Trúc.
– Cái đó, anh phải tự hỏi anh kìa. Anh đàng hoàng thì vợ anh đâu dám không nghiêm túc với anh.
– Em có biết rằng, em đẹp lắm không Trúc? Hôm anh bước chân ra cổng, lúc đó đầu óc anh đang căng cứng bởi áp lực công việc. Bất chợt anh nhìn thấy em, tim anh chợt rung lên một cảm giác thật lạ. Để rồi sau đó, anh trở thành gã lang thang cùng phụ em bán quần áo “xôn”.
San Trúc cong môi:
– Anh còn dám nhắc chuyện cũ nữa. Lần đó, em cứ tưởng anh là bảo vệ, anh cũng vất vả như em. Khi biết anh là tổng giám đốc, em vừa tiếc vừa thất vọng, chỉ muồn khóc to lên. Vì thế khi anh đề nghị em đóng vai bồ của anh, em rất muốn từ chối, nhưng rốt cục em đã nhận lời. Tựa như ma quỷ xui khiến vậy.
Vĩ Khang tủm tỉm:
– Không phải ma quỷ đâu, là tiếng nói sâu thẩm từ tận cùng trái tim em lên tiếng, nó mách bảo em, hãy yêu anh đấy.
San Trúc tư lự:
– Đúng là tình yêu đến tự bao giờ chẳng rõ. Nhưng em rất vui khi được cùng anh đi tiếp cuộc đời còn rất dài này. Càng vui hơn, khi mẹ hứa với em sẽ cho em tiền xây một bệnh viện nhỏ, để em có thể cứu chữa bệnh nhân nghèo theo tâm nguyện của em. Chữa bằng chính những thảo dược đang tiềm ẩn trong thiên nhiên của chúng ta ước mơ này sẽ mãi là ước mơ, khi em vào đời không vốn liếng. Anh chính là kho báu mà cha mẹ tặng cho em, để em nuôi dưỡng những ước mơ của mình.
Vĩ Khang nhẹ nhàng:
– Anh đã không chọn lầm, cây trúc vàng mọc giữa lừng cây bạt ngàn, đem về nhân thành giống trúc quý, tặng cho đời, để ai ai cũng được ngắm trúc, mỗi khi cần tìm chút thanh thản, sau những giờ lao động nhọc nhằn.
San Trúc cảm nhận được hạnh phúc của cô đang đong đầy mắt Vĩ Khang.
Dù ngoài trời kia, giông gió có vần vũ muốn hất tung những lá trác mong manh, ném vào cõi vô hình thì tình yêu của Khang dành cho cô vẫn mãi vàng rực rỡ trên từng lóng trúc nuột nà, như tên gọi của cô:
San Trúc.
Hết