Trúc Mã Là Ông Xã Hờ

Chương 17: Sự phản kích của Mạc Từ Duệ

Mạc Từ Duệ đi bên ngoài, lo lắng sốt ruột chờ đợi 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy Ninh Ninh đi ra. Kế hoạch ban đầu phá sản, anh đã dự định ở chỗ ngồi đối diện quan sát cô, nhưng không theo đuôi cô được, tức giận mắng thầm tên sĩ diện kia, bao trọn nhà hàng này làm gì, hại anh khổ sở.

“Vị tiên sinh này, hôm nay nhà hàng chúng tôi không mở cửa.” 

Vệ sĩ đứng bên ngoài cũng phải đổ mồ hôi với khách hàng dai như đỉa này, tiếp tục khuyên bảo lần thứ n:

“Ngài đi phía trước 500m quẹo trái, ngay đầu đường cũng là một nhà hàng cơm tây.”

“Tôi đã nói rồi người tôi cần tìm đang ở trong này.” Mạc Từ Duệ một mực muốn xông vào nhưng đều bị ngăn cản lại.

“Sa thải? Có muốn không?” 

Lại giở giọng điệu đe dọa, tên vệ sĩ thầm nghĩ, tỉnh táo đáp: “Tôi xin lỗi, nếu ngài không đi nhanh thì chúng tôi buộc phải mạnh tay.”

“Chết tiệt.” 

Mạc Từ Duệ hét lên, lao vào đám người. Anh thân thủ rất tốt, cũng từng học qua karate, nhưng đối đầu với hai hàng dài vệ sĩ người người được huấn luyện, kiểm tra nghiêm ngặt, thì chỉ là trứng trọi đá. Mạc Từ Duệ nhanh chóng bị hất ra phía sau.

“Mẹ kiếp. Tĩnh gia.” Anh nghiến răng ken két, rút điện thoại ra, tức giận nói lớn:

“Tĩnh Kỳ, con mẹ nó, Markoff Restaurant xử lý.”

Sau đó, tên vệ sĩ đứng đầu nhận điện thoại, sắc mặt tái nhợt, hốt hoảng chạy đến phía Mạc Từ Duệ cung kính nói:

“Xin lỗi, mời ngài theo phía này.”

“Hắn…, hắn…, hắn… ” Mạc Từ Duệ chỉ vào đám vệ sĩ vừa kiên quyết không cho anh vào, rít giọng. “Hi vọng tôi không gặp lại lần thứ hai”.

Mạc Từ Duệ vào trong nhà hàng vừa lúc nghe được câu chuyện thiếu vốn xoay vòng của hắn ta, cười lạnh định tiến đến, lại nghe được câu nói ngọt ngào của Ninh Ninh. 

Khiêm tốn, anh tuấn bất phàm, tài năng hơn người? Lửa nóng bức lên, nhìn khuôn mặt cười tươi quyến rũ của cô, đang nhàn nhã vui vẻ nói chuyện cùng tên kia, đâu cần anh cứu giúp gì đâu.

Mạc Từ Duệ mặt đỏ bừng đầy tức giận, kiên quyết xoay người, đi đến góc khuất, mắt như khẩu đại bác nhìn nhất cử nhất động của cô.


Đến lúc nhìn thấy hắn ta bước về phía Ninh Ninh, khuôn mặt kề sát mặt cô, thấy cô lo sợ mà tái mặt đi, Mạc Từ Duệ không chịu đựng được nữa, lao ra như một mũi tên, kéo hắn ra.

“Tên khốn.”

Một phát đấm mạnh vào mặt Tĩnh đại gia, khiến hắn ta ngã dúi về phía sau vài bước. Mạc Từ Duệ định lao lên đánh tiếp, nhưng Ninh Ninh ở phía sau ôm chặt lấy anh, nước mắt ấm nóng dính vào lưng anh, trong phút chốc Mạc Từ Duệ dừng hết mọi động tác, xoay người, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.

“Ngoan, không sao.”

Tĩnh Thiên sau một hồi vật vã, hắn ta vẫn giữ được phong cách và tác phong như thường:

“Hình như Mạc tổng không có việc gì ở đây thì phải?”

“Không có việc gì.” Mạc Từ Duệ đồng ý khẳng định, nhìn vào tầm mắt Ninh Ninh theo đà nói. 

“Nhưng Tĩnh tổng anh tuấn bất phàm, tài năng hơn người, chắc hẳn không để ý đến việc tôi ở đây.”

Ninh Ninh đang khóc lóc trong lòng anh, nghe xong cũng không khỏi lạnh người, rốt cuộc anh vào từ lúc nào chứ. Thẩm Ninh Ninh lại giả vờ khóc thút thít một lúc, diễn kịch một cách cao siêu, tựa vào vai áo anh, khịt nhẹ mũi, thấm ướt một mảnh lên áo Mạc Từ Duệ, khuôn mặt đầy đau thương, cố gắng gợi chút thương xót trong lòng anh. Đừng trách cô, kinh nghiệm cho thấy nếu không giả vờ, thì Ninh Ninh không đỡ được cơn bão nổi giận của anh.

Mạc Từ Duệ ung dung nhàn nhã ngồi vào chỗ của cô, cầm dao nĩa từ tốn ăn thức ăn trên bàn.

“Là của em.” Ánh mắt Ninh Ninh nhìn vào dao nĩa đang gọn gàng trong tay anh khẽ kêu, rồi chỉ vào thức ăn trên bàn. “Em dùng qua rồi.”

“Qua đây.” Mạc Từ Duệ miễn bình luận về vấn đề này của cô, anh ngoắc ngoắc tay gọi, sau đó rất hài lòng nhìn Ninh Ninh nhẹ nhàng ngồi trên đùi anh.

“No chưa? Ăn thêm chút nữa.” Sau đó xiên miếng thịt cho cô. Không ổn. Hành động thân thiết quá mức này, không bình thường. Cảm giác nguy hiểm gần kề, Ninh Ninh không dám phản bác, ngoan ngoãn há miệng ra.

Cậu cả Tĩnh gia mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhìn hình ảnh này khiếp sợ đến tột đỉnh.

“Hai người…., hai người….”

“Phiền tạ Tĩnh tổng rồi, tương lai của Ninh Ninh, là, tôi phụ trách.”Mạc Từ Duệ đặt dao nĩa lên bàn, mắt sắc như chim ưng nhìn hắn ta.

“Các người rõ ràng đã ly hôn.” Hắn ta ở Tĩnh gia biết được điều đó, nên mới lên kế hoạch sắp xếp xem mặt Thẩm Ninh Ninh.


“Thật ngại quá, hai người bọn tôi hòa giải rồi. Nếu Tĩnh tổng rảnh rỗi có thể đến bữa tiệc ‘hợp nhất’ của chúng tôi.”

Mạc Từ Duệ nói thì vui vẻ, hòa nhã, nhưng chỉ Ninh Ninh cảm nhận được cái lạnh thấu xương trong đó, nhất là khi anh quay sang cô, dùng ánh mắt ‘âu yếm ngàn năm’ nhìn cô, véo lên má cô: “Chỉ tại tiểu miêu miêu này giận dỗi vô cớ thôi.”

“Em xin lỗi…”

Ninh Ninh cười nhăn nhó khi cảm nhận được sự đau đớn do anh véo mạnh lên eo cô dưới gầm bàn, cố gắng cười thật ngọt ngào lấy lòng.

“Ninh Ninh, rõ ràng em nói sẽ kết hôn với anh.” Tĩnh đại gia từ lúc đó im lặng giờ mới lên tiếng.

“Nói bậy, tôi chưa từng đồng ý.” Lật mặt còn nhanh hơn lật đò.

“Cô.” Hắn ta rốt cuộc thét lên. “Đồ trơ tráo.”

Oa vừa lúc nãy tình cảm đằm thắm, giờ đã quay ra mắng cô, Thẩm Ninh Ninh hừ lạnh, quyết không chịu thua:

“Anh cũng là đồ lừa đảo, trò hề như vậy, tôi cũng ngại xem.”

“Tĩnh tổng hình như hiểu nhầm gì đó rồi. Có gì chúng ta hôm sau hảo hảo nói chuyện. ” 

Chả cần hắn ta đồng ý, Mạc Từ Duệ đã kéo Ninh Ninh rời đi.

--- ------ --------

“Anh ta cần tiền.” Ra xe, Ninh Ninh ngoan ngoãn kể lể hết sự tình.

“Anh biết.” Mạc Từ Duệ vội ngắt lời cô, nếu cô còn tiếp tục nhắc đến hắn ta, anh sẽ điên lên mất. Nhưng người nào đó vẫn không biết điều mà ngừng lại:

“Anh ta thật trơ trén, muốn lợi dụng em để cướp….”

Mạc Từ Duệ điên cuồng hôn cô, anh không theo quy luật ma sát lên môi cô, chặn ngang lời nói, mang theo ánh nhìn trừng phạt, cắn lên môi anh đào nhỏ nhắn của cô.

“Biết sai chưa?” Vừa nói anh vừa gia tăng thêm lực, tiếp tục cắn mạnh xuống.

“Em sai rồi.” Ninh Ninh dãy dụa: “Anh Từ Duệ, em sai rồi.”

“Sai ở đâu.” Giọng nói thâm trầm hơn, nhưng đôi môi của anh đã nhẹ nhàng buông ra.

Ninh Ninh nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc mình sai ở đâu, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, đánh bạo nói ra:

“Làm anh ghen à?”

“Vậy sao?” Tiếp sau đó là tiếng cười đầy thản nhiên, rồi đôi môi anh lại chiếm giữ lấy môi cô một lần nữa, lần này điên cuồng gấp trăm lần, anh khẽ rít qua hàm răng: 

“Nhưng em đoán đúng rồi đó.”