Trong đại điện trống trải, đám nhạc công trong ma cung đang hợp tấu, những giai điệu vờn quanh khắp không gian. Trọng Tử nằm một mình trên chiếc giường của mình, cánh tay gập lại chống đầu lên, nửa cánh tay ngọc ngà lộ ra bên ngoài, làn da trắng như tuyết nổi bật trên lớp y phục bằng lụa mỏng màu đen, mái tóc dài đỏ sậm bóng loáng, xinh đẹp như một tấm lụa và mềm mại, xõa từ trên giường uốn lượn xuống tận mặt đất.
Nàng đã không còn là người nữa, từ nay về sau nàng đã là một thanh kiếm, cho dù có bị thương cũng chỉ muốn ngủ, chỉ cần ngủ là hồi phục được.
Người thì làm được gì, thần tiên thì cũng hơn chi?
Nàng khẽ thở dài, ngón tay ngọc ngà, thon dài nhẹ nhàng búng ra, những cánh hoa đủ màu tung bay, lặng im không một tiếng động, khẽ xoay tròn, xoay tròn rồi rơi xuống mặt đất.
Một cánh, hai cánh, ba cánh...
Màu đỏ, màu lam, màu trắng...
Nàng dường như cố ý muốn mượn cách này để tiêu khiển tìm vui, nhưng không bao lâu sau lại cảm thấy buồn chán, đang định xoay người thì bỗng nhiên ngừng lại.
"Mộng Cơ cầu kiến Hoàng hậu!"
Tự mình đến tận đây để hỏi tội nàng sao? Trọng Tử chợt cảm thấy có chút hứng thú, ngước mặt nhìn Mộng Cơ với vẻ mặt khó chịu đang vừa bước vào vừa thi lễ với mình.
"Có chuyện gì cần bẩm báo?"
"Xin hỏi hoàng hậu, không biết hoàng hậu còn nhớ lúc trước đã từng nói gì với Mộng Cơ không?"
"Nói gì?"
"Hoàng hậu rõ ràng biết rồi mà còn cố hỏi." Mộng Cơ cười lạnh.
"Ta đã nói rồi, y là của ngươi, nhưng điều kiện đầu tiên là y phải thích ngươi, " Trọng Tử chậm rãi nói, "Hiện tại, y mới là Thánh quân của ma cung, y muốn tới đâu thì tới, chẳng lẽ ta dám đuổi y đi hay sao?
Mộng Cơ tức giận bước lên phía trước hai bước, hai bàn tay nắm chặt lại, cố gắng kìm nén nói: "Hoàng hậu đừng quá phận!"
"Y là phu quân của ta, đường đường là kẻ đứng đầu Ma giới, đương nhiên y thích ai thì sẽ tìm đến người đó," Trọng Tử mỉm cười, giọng nói vẫn đạm mạc như nước, "Ta tặng y cho ngươi lâu rồi còn gì, cũng chưa từng so đo gì với ngươi, bây giờ y không có hứng thú với ngươi thì ngươi quay ngược lại oán hờn ta, hay là ngươi cũng hồ đồ rồi, muốn phạm thượng hay sao?"
Nụ cười trên môi nàng tươi tắn, cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng lạnh lẽo cực cùng, khiến cho Mộng Cơ phải rùng mình, không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa.
Trọng Tử nhắm mắt lại không màng để ý tới nữa, đưa tay lên ý bảo Mộng Cơ lui ra ngoài.
"Hoàng hậu thật là uy phong." Phía trước giường truyền đến giọng nói của Vong Nguyệt.
"Ta đã khiến cho sủng cơ của ngươi bị hoảng sợ, thế nào, cảm thấy đau lòng sao?" Trọng Tử chui vào trong lòng Vong Nguyệt, tùy ý đưa tay xốc cái mũ áo choàng của y lên, giọng nói mềm mại như một dải lụa mỏng óng mượt, "Chỉ có người xấu mới không dám cho người khác nhìn vào mắt của mình."
Vong Nguyệt dễ dàng khống chế bàn tay của nàng, "Ta là người tốt, dù vậy cũng không muốn người khác nhìn vào mắt của ta."
Có cái cằm hoàn mỹ không chút tỳ vết như thế này, có thể kết luận khuôn mặt này cũng không xấu, chỉ nhợ nhạt quá mức, ngay cả môi cũng không có lấy một chút sắc hồng, tựa như một người quanh năm bị nhốt trong hầm kín, không được tiếp xúc với ánh mặt trời. Đôi môi mỏng manh ngầm chứa sự uy nghiêm, mỗi khi làn môi của y gợn lên bên khóe miệng lại mang theo mấy phần tà khí và ngạo mạn, hơn nữa cả người y lúc nào cũng tản ra hơi thở âm trầm lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.
Ánh mắt được giấu ở bên dưới cái mũ áo choàng kia tựa như bóng ma xuyên thấu qua tất cả nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.
Trọng Tử cầm bàn tay tái nhợt đang nắm chặt tay mình hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Phu quân của nàng." Vong Nguyệt ôm nàng ngồi xuống giường.
Trọng Tử ngước mắt nhìn y, "Có phu quân nào giống như ngươi không?"
"Vậy có thê tử nào giống như nàng không?"
"Nếu Thánh quân cảm thấy cô quạnh, có thể đi tìm sủng cơ của ngươi, hoặc là để ta tuyển thêm cho ngươi vài sủng phi dung nhan mỹ miều, giống như hoàng đế ở nhân gian vậy đó."
Vong Nguyệt dùng tấm áo choàng màu đen quấn quanh người nàng, tay vuốt một lọn tóc dài bóng mượt của nàng, cầm lên, "Sao không đem chính nàng hiến cho ta?"
"Cơ thể ta chỉ là một thanh kiếm, nếu ngươi không thấy ngại thì chúng ta cũng có thể thân thiết một chút."
"E là ta không có hứng thú đó."
Trọng Tử nhìn hắn, "Bây giờ ta vẫn không đánh thắng được ngươi sao?"
Vong Nguyệt: "Cũng rất khó nói, nàng có thể thử giết ta."
Trọng Tử cười cười, "Ta chỉ có một mình ngươi, làm sao có thể giết ngươi được chứ?"
"Nếu nàng muốn giết ta thì người bị hủy diệt sẽ là nàng, " Vong Nguyệt cầm một khối lệnh bài màu đỏ sậm trong tay giao cho nàng, "Hiện tại nàng có thể giải trừ phong ấn của Thiên ma lệnh bất cứ lúc nào, vạn ma trong Hư Thiên đều nguyện cống hiến sức lực cho nàng, hãy thử triệu hồi chúng nó đi."
Trọng Tử không cảm thấy hứng thú với việc này, chỉ đưa tay tiếp nhận lệnh bài rồi để sang một bên, "Mới vừa bắt đầu, ta không nghĩ sẽ chấm dứt nhanh như vậy."
Thật ngạc nhiên là Vong Nguyệt không hề phản đối, y chỉ nói: "Thiên Chi Tà chết rồi, ta đã sắp xếp cho nàng một người khác."
"Ai?"
"Nàng tự nhìn đi ."
Không đợi cho nàng có cơ hội cự tuyệt, một bóng người hiện lên trước giường, là một người mặc áo cà sa màu đen - Pháp Hoa Diệt.
Vong Nguyệt nói: "Sau này ngươi đi theo làm thuộc hạ của hoàng hậu, chịu sự sai phái của hoàng hậu."
Trọng Tử nay đã là Thiên ma, người người trong ma tộc đều kính sợ, Pháp Hoa Diệt cũng không ngoại lệ, hơn nữa Trọng Tử đã từng cứu y một mạng, cho nên vừa nghe Vong Nguyệt nói vậy lập tức chắp hai tay lại tạo thành hình chữ thập, cung kính nói: "Bần tăng nguyện vì hoàng hậu cống hiến, cho dù có chết muôn lần cũng không chối từ."
Trọng Tử nhìn kỹ y, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi vốn là hòa thượng thật sao?"
Pháp Hoa Diệt đáp: "Bần tăng vốn là người của Phật Tổ đến từ Tây Thiên, trước đây khi người và phật tranh chấp, bần tăng đã cố phản lại Phật môn, sẵn sàng góp sức cho Thánh quân."
"Được rồi," Trọng Tử gật đầu ý bảo y lui ra, sau đó quay sang Vong Nguyệt hỏi, "Sao ngươi lại phái cho ta một tên hòa thượng thế kia, sao không phái Ái Phượng Niên?"
"Chẳng phải Hoàng đế ở nhân gian đều phái thái giám chăm sóc cho hoàng hậu của mình sao, nàng hẳn là phải may mắn lắm khi người ta phái đến là hòa thượng chứ."
Trọng Tử nghe y nói mà cười rộ lên.
Vong Nguyệt tiếp tục nói: "Có người đang chờ hoàng hậu xử trí, ta cam đoan hoàng hậu nhìn thấy y sẽ không cười nổi đâu."
Trên Hình điện của ma cung, ánh sáng chiếu rọi như ban ngày làm hiện rõ ra dáng dấp của một người đang hôn mê nằm trên hình cụ. Trên khuôn mặt của y, đôi mày kiếm nhíu chặt, đôi môi tái nhợt, bộ y phục hoa mỹ khoác trên người loang lổ vết máu, hai tay bị khóa chặt lại phía trên hình cụ, trong đó một bàn tay đã biến thành màu xanh đen, bộ dạng phong lưu phóng khoáng ngày xưa không còn vương dẫu một chút, dưới mặt đất ngay cạnh y là một cây quạt màu trắng, nhưng nó đã bị giẫm đạp không nhìn ra hình dạng ban đầu nữa.
Trọng Tử nhìn một lúc lâu sau đó xoay mặt hỏi: "Ai làm?"
Không ai dám khinh suất thốt ra lời nào.
Vong Nguyệt nói: "Là y chủ động tự tìm đến chịu hình, y muốn gặp nàng."
Trọng Tử nói một cách dứt khoát: "Thuốc giải."
Nàng vừa dứt lời lập tức có người đi qua đút thuốc giải cho y, chỉ một lát sau, người đang hôn mê kia dần dần tỉnh lại. Y vừa nhìn thấy nàng, chỉ trong chớp mắt, trên khuôn mặt tái nhợt ấy chỉ toàn là sự kinh ngạc, đôi môi giật giật nhưng không nói được một lời nào.
Trước mặt y là một nữ tử hoa mỹ, đẹp đến mức làm cho y có cảm giác xa lạ, chỉ có khuôn mặt kia là vẫn mơ hồ còn có thể nhìn ra những đường nét của ngày xưa.
"Tránh xa khỏi những gã đàn ông khác, hoàng hậu của ta." Vong Nguyệt nở nụ cười, lên tiếng nhắc nhở nàng rồi xoay người biến mất.
Trọng Tử ra lệnh cho mọi người trong điện lui ra, sau đó mới chậm rãi đi đến phía trước hình cụ kia, nhìn y mỉm cười, "Trác thiếu cung chủ muốn gặp ta, nay gặp ta rồi lại thấy không quen biết sao?"
Trác Hạo nhìn chằm chằm trọng Tử, nhẹ giọng nói: "Ta luôn bế quan luyện công nên không hề biết chuyện của muội, lần này là do ta nhận được thư nên mới xuất quan trước thời hạn."
Trọng Tử gật đầu, "Thiên ma hiện thế, đương nhiên tiên giới phải phát hiện rồi."
"Muội là Thiên ma sao."
"Đúng vậy, ta chính là Thiên ma mà tiên môn các người đang ráo riết truy sát đây, ngươi cũng có thể thử giết ta."
"Cửu U là phu quân của muội sao?"
"Ai là phu quân của ta, có liên quan gì với Trác thiếu cung chủ?" Trọng Tử đưa tay lên, những xiềng xích trên hình cụ tự động mở ra, "Nơi này không phải là chỗ Trác thiếu cung chủ nên đến, niệm tình ngươi đã từng tha cho ta một mạng, lần này ta cũng tha cho ngươi trở về, nhưng những việc như thế này không sẽ không lặp lại một lần nữa đâu, Thiếu cung chủ nên nhớ rõ như vậy."
Trác Hạo vội vàng nắm lấy tay nàng, "Muội theo ta đi."
Trọng Tử khẽ chớp hàng lông mi dài cong vút, thản nhiên nói: "Trác thiếu cung chủ đang nói chuyện nực cười gì vậy?"
"Lần này ta đến đây là muốn mang muội đi!" Trác Hạo mạnh mẽ kéo nàng ôm chặt vào lòng, giọng nói của y tràn đầy sự đau xót, "Ta biết là do bọn họ ép muội, muội không làm gì sai cả. Nhưng vốn muội vẫn luôn không thích thành ma, muội tự ép buộc bản thân mình như vậy thì có ý nghĩa gì đâu!"
Trọng Tử nói: "Ta không thích làm ma, chẳng lẽ còn có thể làm tiên hay sao? Ngươi nói việc này ra để khuyên bảo ta hay là cảm thấy ta đáng thương nên thương hại?"
"Đừng làm loạn nữa!" Trác Hạo vừa đau lòng lại vừa tức giận, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, mềm mỏng: "Muội nghe lời ta lần này được không, hãy đi theo ta, chúng ta sẽ đi thật xa, không cần quan tâm đến tiên cũng chẳng màng đến ma, những việc vô liêm sỉ đó có quan hệ gì với chúng ta đâu?"
Trọng Tử trầm mặc một lát, khẽ ngước mắt lên, lách người tránh khỏi vòng tay Trác Hạo, "Ý của Trác thiếu cung chủ, ta không hiểu lắm, ngươi đã có thê tử, ta cũng có phu quân, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ trốn cùng ta sao?"
Trác Hạo nghe nàng nói mà sắc mặt trắng bệch, không nói lại được lời nào.
"Năm đó, chính nhờ vị phu nhân Mẫn Tố Thu kia của thiếu cung chủ cố ý truyền tin tức về tàn hồn ra ngoài để dẫn dụ ta đi cứu đại thúc, khiến ta gặp nạn rồi sau đó còn giá họa đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Văn Linh Chi." Trọng Tử lui về phía sau hai bước, mỉm cười, "Muốn ta đi theo ngươi sao, cũng được. Bây giờ chắc chắn nàng ta đang chờ ngươi ở bên ngoài, ngươi hãy ra ngoài đó giết nàng ta báo thù thay ta đi, rồi ta sẽ đi theo ngươi ngay."
"Trọng Tử!"
"Tất cả mọi người đều nói Trác thiếu cung chủ và phu nhân bất hòa, cho nên thiếu cung chủ mới bất mãn bỏ ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không phải là cố ý giận dỗi phu nhân của mình sao?"
"Không phải như vậy!"
Tất cả mọi thứ y làm đều là vì hận nàng mà nên, hận nàng quá tuyệt tình, hận nàng sau khi tổn thương trái tim của y lại đột nhiên biến mất khỏi cõi đời này. Vì hận cho nên khi Mẫn Tố Thu - vốn là người am hiểu tâm ý tiếp cận, y đã tiếp nhận không chút do dự, ít nhất thì người yêu y say đắm cũng rất nhiều, thiếu một người như nàng thì đã sao, tư tưởng trả thù đó đã làm y lạc lối. Thê tử của y dịu dàng hơn nhiều so với nàng, biết nghe lời hơn nàng, lại quan tâm y hơn nàng gấp nhiều lần, chỉ có một điều duy nhất y không nghĩ tới Mẫn Tố Thu lại là người hại nàng.
"Ta biết, dù sao cũng là vợ chồng, ngươi sẽ không đành lòng xuống tay." Trọng Tử thở dài, quay mặt đi: "Nhưng hiện tại tiên môn chỉ một lòng muốn giết ta, còn ta không muốn bị giam vào băng lao một lần nữa, bởi vậy chỉ có ở chỗ này ta mới được an toàn."
Trác Hạo cắn răng nói: "Muội không muốn theo ta cũng được, mấy năm nay ta đã tìm được biện pháp hóa giải sát khí cho muội rồi, muội chỉ cần chờ..."
"Chờ bao lâu?" Trọng Tử ngăn lời y lại, "Một trăm năm hay là một ngàn năm?"
Trác Hạo nghẹn lời.
Trọng Tử lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể sống đến ngày đó được sao? Đã từng có người muốn dẫn ta đi nhưng kết quả thì sao chứ, vừa mới ra khỏi ma cung đã bị mất mạng, ngươi có biết y là ai không? Y là Thiên Chi Tà tiếng tăm lừng lẫy, pháp lực không kém gì lệnh tôn mà còn có kết cục như thế, vậy ngươi dựa vào cái gì để có thể đảm bảo an toàn cho ta?"
Trác Hạo giận dữ nói: "Ta không thể bảo vệ cho muội nhưng chỉ cần ta còn thì tuyệt đối không để cho bọn họ động đến muội một lần nào nữa."
"Những lời này của ngươi làm ta rất cảm động, nhưng đáng tiếc ta vẫn còn muốn sống, ta cũng chưa từng tới nghĩ sẽ chết cùng với ai cả, ta đã chết hơn hai lần rồi." Trọng Tử nói xong, bỗng nhiên lại cười khẽ, "Ngươi có biết khi ở trong băng lao ta có bộ dạng thế nào không?"
Vừa dứt lời, nàng liền nâng hai cánh tay lên.
Chỉ trong chớp mắt cánh tay thon dài, trắng nõn như tuyết liền biến thành dị dạng đáng sợ vô cùng, khuôn mặt lại gầy yếu không còn dạng người, trên người nàng da thịt trở nên tái nhợt thô ráp, mái tóc khô vàng, xơ xác...
Trác Hạo kinh hãi, lui về phía sau hai bước.
"Ngươi nhìn thử đi, bộ dạng này ngay cả bản thân ta còn thấy chán ghét, ngươi còn thích ta được sao?" Trọng Tử khôi phục lại dung mạo, không hề nhìn y dứt khoát xoay người bước đi, "Trác cung chủ và thiếu phu nhân đều chờ ở bên ngoài, niệm tình cảm ngày xưa, lần này ngươi xâm nhập vào ma cung ta sẽ không so đo tính toán với ngươi, chỉ mong chuyện này sẽ không lặp lại một lần nào nữa."
"Theo ta đi," Trác Hạo giữ chặt nàng lại, trong đôi mắt của y chợt loé lên ánh sáng rực rỡ như pháo hoa, "Ta mặc kệ hình dáng muội ra sao, chỉ cần rời khỏi nơi này, ta sẽ nghĩ ra biện pháp chữa khỏi cho muội."
"Tất cả đã quá muộn rồi, ta không muốn sống một cuộc sống ti tiện như vậy nữa." Trọng Tử khẽ nâng phát ra ma lực, đánh văng tay Trác Hạo ra, "Cuộc sống của thần tiên vốn tiêu diêu tự tại, trải qua ngàn năm rồi vạn năm, Trác thiếu cung chủ cần gì phải lãng phí công sức và ngày tháng tươi đẹp của mình để đi tu luyện thuật pháp hóa giải sát khí làm gì chứ?"
"Tiểu nương tử." Trác Hạo ở phía sau người nàng nhẹ giọng gọi.
Thân hình Trọng Tử khẽ khựng lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại, đi thẳng một mạch ra khỏi cửa.
Người thiếu niên kiêu ngạo bắt nạt nàng năm đó, người thiếu niên hết sức lông bông bị nàng trêu chọc đùa cợt, người thiếu niên cuồng dại liều mình bảo vệ nàng, trải qua hai kiếp vẫn yêu nàng say đắm, vẫn một lòng muốn bảo vệ nàng như trước không hề thay đổi. Nhưng mà nàng đã thay đổi, nàng đã không còn là "Tiểu nương tử" mà y yêu thích nữa rồi, trước mặt chỉ có một con đường duy nhất để đi, nếu sớm hay muộn đều phải lựa chọn, vậy thì hãy để cho nàng chấm dứt mọi chuyện tại đây.
Trong điện, Vong Nguyệt đã chờ nàng trên chiếc giường bằng đá trong suốt.
Trọng Tử trầm mặc một lát, đi đến trước mặt y nói, "Y từng hạ thủ lưu tình với ta, lần này ta tha cho y một mạng, xem như trả món nợ nhân tình này."
Vong Nguyệt vươn một bàn tay ra.
Trọng Tử thuận thế bước đến nằm trong lòng y.
Những bức tường mây màu đỏ máu che kín cả bầu trời, không phân biệt ngày đêm, mưa to trút xuống trong bảy ngày, trúc khô nở hoa, ác điểu mọc răng, những hiện tượng dị tượng lan tràn khắp nhân gian, dân chúng thấp thỏm lo âu. Vài vị đế vương tự mình tắm rửa tẩy trần, khăn gói tới bên ngoài cửa tiên môn cầu kiến để nhờ tiên đoán xem chuyện gì đã xảy ra, Lạc Âm Phàm lệnh cho chưởng môn các phái tạm thời phong tỏa tin tức này, chỉ nói là do ma cung gây nên, để trấn an lòng người, nhằm tránh sinh ra cảnh hỗn loạn sẽ dẫn đến những hậu họa khó lường.
Thiên ma hiện thế, ma khí mạnh mẽ lan tỏa khắp mọi nơi, ngay cả ánh trăng cũng không còn giống ngày xưa, xung quanh vầng trăng hiện ra những vầng sáng thật yêu dị.
Bên ngoài thành Thủy Nguyệt, Lạc Âm Phàm đứng một mình trên sườn núi, tâm tình phức tạp.
Ánh trăng này, triền núi này, cảnh vật nơi đây rất quen thuộc, thấm đẫm một nỗi thương tâm, giống như bị ảnh hưởng từ hơi thở của con bé. Trực giác nói cho hắn biết con bé sẽ tới nơi này, mà hắn chính là kẻ đã ở nơi này dùng Khóa Hồn Ti làm tổn thương con bé, cảnh tượng kinh hãi chấn động tâm can kia đến nay hắn vẫn không thể nào quên được.
Tận mắt chứng kiến sự cố chấp của con bé, Thiên ma đột nhiên hiện thế nhất định có liên quan với con bé.
Việc này không đơn giản như vậy! Đồ đệ của hắn phản bội tiên môn sa đọa nhập ma, xem ra toàn bộ tiên giới đều biết, người khác kiêng dè cũng phải, nhưng mà sư huynh hẳn là người biết rõ ràng nhất hắn người như thế nào, cùng lắm việc đó cũng chỉ mất thể diện hắn thôi, huống chi đồ đệ của hắn nhập ma, nên để cho hắn tự mình ra tay thanh lý môn hộ mới đúng, cần gì phải lừa gạt hắn như vậy? Cuối cùng là bọn họ muốn giấu diếm bí mật gì đây? Còn con bé vì sao lại nhập ma ? Hắn nhớ rõ tất cả mọi người, vì sao chỉ quên duy nhất đồ đệ của mình? Quan trọng hơn cả là làm sao mà hắn lại bị trúng dục độc? Chuyện này hình như ngay cả sư huynh cũng không biết, nhưng mà chiếu theo tu vi của hắn thì dục độc căn bản không thể nào gây tổn thương cho hắn được, hẳn là phải được trừ bỏ từ lâu rồi mới đúng, nhưng lúc này sự thật đã chứng minh không phải là như thế.
Trong trí nhớ của hắn lúc này, có cái gì đó cứ lúc mờ lúc tỏ, có những chuyện cảm thấy đã thấy rất rõ ràng, đưa tay là chạm được, nhưng lại không sao nắm bắt được.
Lạc Âm Phàm cảm thấy hối hận vô cùng.
Lúc ấy hắn chỉ làm theo bản năng nên đã làm theo cách mà hắn cho là thỏa đáng nhất, nhưng lại quên đi một việc - đó vốn là đồ đệ của hắn, con bé còn tin tưởng vào kẻ là sư phụ hắn đến vậy, đáng lẽ hắn không nên dối gạt con bé. Lần này đến đây, trong lòng chỉ dám mang theo một chút hy vọng mong manh, hy vọng được nhìn thấy con bé, hy vọng con bé vẫn là đồ đệ ngốc nghếch vẫn luôn tin tưởng hắn kia, bằng lòng vui vẻ cùng hắn trở về.
Nhưng mà, nếu những việc đã được tiên đoán kia trở thành sự thật thì bảo hắn phải làm như thế nào đây?
Lạc Âm Phàm đang sững sờ chẳng biết phải làm sao thì chợt nghe giữa không trung truyền đến một tiếng cười nũng nịu. Hắn xoay người nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng hoa mỹ, phiêu đãng thuận theo làn gió bay tới, nàng đứng giữa không trung, mái tóc dài màu đỏ sậm búi cao lên, làm hiện rõ nét tôn quý và tao nhã, hai vạt áo lụa màu đen kéo dài thướt tha ở phía sau người, quanh người nàng được một thứ ánh sáng ma mị bao phủ, giống như ánh sáng phát ra từ khối ngọc quý khiến người ta chói loá mắt, còn sáng hơn cả vầng trăng tròn đêm rằm.
"Lạc Âm Phàm, sao ngươi lại ở đây?" Nàng nhẹ nhàng phất ống tay áo, e thẹn nở nụ cười mang theo một chút xấu hổ, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt nàng chỉ thấy một sự lạnh lẽo tê tái đánh thẳng vào tận đáy lòng người khác.
Trái tim của Lạc Âm Phàm như rơi xuống tận đáy vực thẳm.
Không phải là như thế này, con bé không nên biến thành bộ dạng như vậy, lại càng không nên gọi thẳng tên hắn như thế, con bé đứng trước mặt hắn hẳn phải ngoan ngoãn cung kính, nhẹ giọng gọi hắn hai tiếng Sư phụ với cõi lòng đầy chờ mong được cùng hắn trở về Tử Trúc Phong mới đúng.Cho dù không hề nhớ ra những việc liên quan đến con bé nhưng mối quan hệ thầy trò giữa hắn và con bé là sự thật, Lạc Âm Phàm chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng, "Sư phụ không phải muốn giết con, nhưng con lại làm như vậy cuối cùng là vì sao?"
"Ngươi đã quên rằng ta không phải là đồ đệ của ngươi nữa sao." Nàng nhanh chóng vọt đến bên cạnh hắn, "Lần này ngươi đến đây chẳng phải là đã nhớ lại được gì rồi sao?"
Bên cổ Lạc Âm Phàm phả đến một làn khí nóng, thế nhưng hắn lại như hút phải một ngụm khí lạnh, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Hành động này quả thật quá càn rỡ, gần như là ái muội đến vô lễ, con bé lại dám làm thế sao, bấy lâu nay chẳng lẽ hắn lại dạy dỗ ra một đồ đệ không biết liêm sỉ như vậy hay sao!
"Không biết hối cải!" Giọng nói của hắn đột nhiên mang theo mấy phần tức giận, nghiệp chướng này, hôm nay không tự tay xử trí không được mà!
Trục Ba kiếm đột nhiên hiện lên, thanh kiếm như những bông tuyết trắng bay phiêu đãng trong không trung.
"Ngươi muốn giết ta sao?" Trọng Tử cũng không thèm tránh đi, chỉ mỉm cười cầm Thiên Ma Lệnh trong tay, nói: "Nếu ngươi dám ra tay một lần nữa, ta sẽ lập tức gọi quần ma trong Hư Thiên ra, khi đó chúng sinh của ngươi lại phải chịu khổ, ngươi có biết hậu quả như thế nào không?"
Những lời đe dọa như vậy, đối người khác không có tác dụng nhưng đối hắn nhất định rất hiệu quả.
Quả nhiên Lạc Âm Phàm thu kiếm lại.
Thiên ma, chính là loại ma hùng mạnh nhất, tính tình lại cố chấp, quả thật mặt nào cũng vượt trội, hơn hẳn kẻ khác. Hiện giờ đâu còn giống ngày xưa nữa, muốn khống chế con bé trong một giờ nửa khắc gì đó nào có dễ dàng chi, quần ma trong Hư Thiên không phải là không có cách nào đối phó, nhưng nếu chúng thực sự bị con bé triệu hồi ra khỏi Hư Thiên thì thứ khó tránh nhất chính là đọa kiếp nhân gian, giờ phút này nếu muốn nói chuyện cân nhắc linh động với con bé thì không nên chọc con bé nổi giận.
"Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn tiêu diệt tiên giới, làm cho lục giới nhập ma."
"Thiện ác vĩnh viễn tồn tại cùng nhau, bởi vậy tiên giới và ma giới sẽ không bao giờ biến mất trên đời này, giống như Thần giới tuy đã biến mất nhưng sớm hay muộn gì cũng sẽ tái sinh thôi,” giọng nói của Lạc Âm Phàm không lớn nhưng rất rõ ràng, "Trên đời này, thiện vĩnh viễn mạnh hơn ác, chính luôn luôn thắng tà, ma giới không bao giờ có khả năng thay thế được tiên giới."
" Nghịch Luân cha ta, năm đó suýt nữa đã thành công."
"Y không thành công là vì Thủy Cơ, y vì Thủy Cơ mà đã vứt bỏ đi dã tâm của mình. Cho dù có là ma, nhưng trong lòng có tình thì cũng thành tiên." Hắn quả quyết nói tiếp: "Tiên hay ma cũng chỉ có một nguồn gốc, cái khác nhau chẳng qua chỉ là tu hành hướng thiện hay hướng ác mà thôi. Nếu như có một ngày Ma giới thống trị thiên hạ, thì ma đạo dần dần rồi cũng sẽ thành tiên đạo, bởi ma tức là tiên."
Trọng Tử nói: "Ta sẽ chờ để được chứng thực (*) ngày đó."
* Chứng minh là đúng
Lạc Âm Phàm nhìn nàng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh lại lẫn chút thương xót, "Trọng nhi, tiên giới hay ma giới cũng không là gì cả, lục giới thành tiên hay lục giới nhập ma cũng không là gì, bởi trời đất tuần hoàn cho nên sinh sôi và hủy diệt cũng luân hồi mãi không thôi. Sở dĩ Tiên giới ra sức ngăn cản Ma giới là vì không muốn lại có thêm một trận giết chóc kinh hoàng nữa, trong lòng con có chấp niệm nên sớm quay đầu trở lại."
"Không muốn giết chóc, vậy chẳng lẽ giết ta thì sẽ không còn giết chóc nữa sao?" Trọng Tử lạnh lùng nói, "Quay đầu ư? Chẳng lẽ các ngươi có thể buông tha cho ta được sao? Vì sao ta phải quay đầu, đó là do tiên môn các ngươi nợ ta! Cho dù ta có chết, ta cũng muốn ngươi cùng với tiên môn và chúng sinh của ngươi chôn cùng với ta!"
"Trọng nhi!"
"Ta là hoàng hậu của Cửu U, Trọng nhi, đây là tên cho ngươi gọi sao?" Trọng Tử dừng lại, bỗng nhiên cả người giống rắn trườn đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, "Lạc Âm Phàm, ngươi đừng quên rằng nếu như ngươi không lừa gạt ta, dùng Khóa Hồn Ti phá hủy thân thể ta thì ta cũng sẽ không gặp phúc trong họa tu thành Thiên ma. Lần này cho dù đọa kiếp nhân gian hay là đọa kiếp lục giới do ta gây ra đi chăng nữa, thì đến lúc đó có bao nhiêu người chết bao nhiêu người bị thương, tất cả đều là tội lỗi của ngươi."
Lạc Âm Phàm chỉ biết trầm mặc không hề nói lại một lời.
Nếu hắn đã lựa chọn quên đi vậy thì nàng càng muốn bám riết lấy hắn, càng muốn hắn phải áy náy hơn nữa! Trong cuộc sống đầy chán nản này thật khó tìm được một thú vui tiêu khiển đầy hứng thú đến vậy.
Trọng Tử phóng người đuổi theo ánh trăng kia rời đi, vầng trăng dường như cũng bừng tỉnh bỏ chạy.
"Niệm tình ngươi và ta từng là thầy trò, ta cho ngươi thời gian ba năm để chuẩn bị, ba năm sau ta nhất định sẽ tấn công Nam Hoa. Tốt nhất là ngươi hãy đi theo chân bọn họ bàn mưu tính kế thật hoàn hảo đi, dành thời gian suy nghĩ một chút nên làm như thế nào để ứng phó và giết ta đi. Những gì các ngươi nợ ta, chắc chắn ta sẽ hoàn trả lại gấp mấy lần, không phải ngươi luôn luôn muốn bảo vệ tiên môn bảo vệ chúng sinh sao? Ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến cảnh lục giới bị giết, chúng sinh nhập ma!"
Bên ngoài Ma cung tiếng chém giết vang lên không dứt bên tai, từ xa xa chỉ nhìn thấy một thanh niên áo trắng đang chấp kiếm đứng, chung quanh y là một đám ma binh bị đánh cho nằm ngả nghiêng, loạn xạ.
Một bóng dáng mang hai màu đen đỏ từ từ đáp xuống mặt đất, nàng chỉ khẽ xoay người lại, tiếng cười mượt mà, dịu dàng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, "Các ngươi phối hợp ăn ý thật, không đến thì thôi, đến là cả đám rủ nhau cùng đến. Tần tiên trưởng, đã mấy năm rồi không được gặp tiên trưởng?"
Trong trí nhớ của y, là hình ảnh tiểu cô nương đáng thương với đôi mắt to tròn, là hình ảnh cô gái xinh đẹp chạy trên tuyết đuổi theo những con cáo tuyết, vậy mà mọi chuyện giống như xảy ra trong nháy mắt, mới đó thôi tiểu cô nương đáng thương và cô gái xinh đẹp kia đã biến thành ma nữ xứng đáng với cái danh Thiên ma, có một số việc quả nhiên là ý trời, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không thay đổi được.
Thanh trường kiếm màu lam nhanh chóng trở lại trong vỏ rồi biến mất, Tần Kha đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra kéo nàng lại, "Vì sao không đợi ta?"
"Ta muốn đợi ngươi," Trọng Tử lập tức lui về phía sau tránh khỏi vòng tay của Tần Kha, giọng nói lãnh đạm, "Nhưng ta đã đợi ở trong băng lao ba năm, nhưng không có ai đến thăm ta lấy một lần. Khi Nguyệt Kiều hạ nhục ta, muốn giết ta, thì ngươi ở đâu?"
Tần Kha trầm mặc.
"Ngươi lúc nào cũng bế quan tu luyện, nếu như không có Yến Thực Châu thì bây giờ ta vẫn còn ngốc nghếch chờ ngươi ở trong băng lao." Trọng Tử nói ra những lời này chỉ trong khoảnh khắc khiến cho Tần Kha cứng đờ tại chỗ, "Ngươi không cần phải áy náy, bây giờ ta đã phát hiện ra nhập ma chẳng có gì là không tốt cả, địa vị quyền lực cái gì ta cũng có, muốn làm gì thì làm đó, không ai có thể giết ta, càng không có ai dám đánh gãy xương cốt của ta, đem ta ném vào băng lao."
Tần Kha đau xót cất lời: "Muội thật sự thích ở lại ma cung sao?"
"Không thích ma cung chẳng lẽ lại thích băng lao? Vừa lạnh lẽo lại vừa tối tăm, đã vậy lại còn có những cái khóa như những cây đinh sắc nhọn, chỉ cần khẽ động đậy một cái sẽ đâm vào trong da thịt, cả người lại nhuốm đầy máu tươi." Vẻ mặt Trọng Tử không hề che dấu sự thù ghét khi nói về cái chốn khủng khiếp kia, nàng thu hồi lại thuật pháp rồi tiếp tục nói, "Suốt ba năm trời ta cứ ngỡ rằng mình sẽ phát điên mất thôi, khi đó ta không thể phân biệt được ngày hay đêm, không thể phân biệt rõ đang nằm mơ hay thật. Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình khi bị chặt đứt xương cốt là ta đã cảm thấy ghê tởm!"
Trọng Tử nhìn thẳng vào mắt Tần Kha, trong đôi mắt của nàng phát ra ánh sáng rực rỡ nhưng vô cùng lạnh lẽo, "Ngươi đã từng nói rằng, nếu ngay cả bản thân ta cũng không bảo vệ được chính mình, thì không thể nào trông cậy vào người khác đến giúp ta được. Nay ta đã có năng lực tự bảo vệ, chẳng lẽ lại không được hay sao? Hay ngươi muốn cho ta trở về những tháng ngày ở trong băng lao mới hài lòng?"
Tần Kha trầm mặc một lát mới nói: "Ta không trách muội."
"Ngươi cũng đến đây để làm ta cảm động sao?" Trọng Tử nở nụ cười, "Thật không may, biện pháp này Trác thiếu cung chủ đã từng dùng qua, chẳng lẽ là y gọi ngươi xuất quan?"
Đối với những lời nói châm chọc của nàng, Tần Kha coi như không nghe thấy, chỉ nói: "Trời sinh sát khí không phải là lỗi của muội, ta không hề trách muội, có phải là ma hay không cũng chẳng sao cả, muội hãy cho ta thời gian, Trác sư huynh đã đi hỏi Phật tổ biện pháp giải trừ sát khí cho muội rồi. Bây giờ muội có thể ở lại Ma cung, nhưng đừng làm chuyện ác, đả thương người khác."
Trọng Tử nói: "Mấy năm nay ngươi bế quan tu luyện là để tìm biện pháp hóa giải sát khí cho ta sao?"
Tần Kha im lặng không nói gì.
"Nói như vậy, là ta đã hiểu lầm ngươi," Trọng Tử cũng không để ý nhiều, chỉ nói tiếp, "Thật ra cho dù ngươi có giải thích, ta cũng sẽ không cảm động. Nói thật cho ngươi biết, hiện tại cơ thể của ta đã bị tàn phá, bởi vậy ta phải lấy thân tuẫn kiếm để chống đỡ cho hồn phách không bị tiêu tan, cho nên dù các ngươi tìm được biện pháp thì đã sao, làm cách nào để tinh lọc được sát khí? Trừ phi là đem ta và ma kiếm cùng tinh lọc với nhau."
Tần Kha mím chặt môi lại, cả người cứng ngắc như một pho tượng.
"Ta thực lòng rất cảm kích tất cả mọi việc mà ngươi đã làm cho ta, đáng tiếc bọn họ không cho ta thời gian." Trọng Tử khẽ chớp hàng mi dài cong vút, nhếch miệng nói tiếp, "Lạc Âm Phàm tự tay giết ta hai lần mới tạo thành ta hôm nay. Máu của ta có khả năng giải trừ phong ấn của Thiên Ma Lệnh, ta có thể triệu hồi vạn ma trong Hư Thiên bất cứ lúc nào, hiện tại chắc chắn bọn họ phải sợ ta, phải cầu xin ta mới đúng. Ngươi là đệ tử của tiên môn, bởi vậy ngươi chỉ có một lựa chọn đó là trợ giúp cho tiên môn diệt trừ ta, nếu không lục giới chắc chắn sẽ nhập ma."
"Muội nhất định phải làm như vậy sao?"
"Đúng vậy."
Tần Kha nhìn nàng một lúc lâu sau đó ngự kiếm rời đi.
Trọng Tử xoay người lại khẽ nói, "Y từng là sư huynh của ta."
"Sư huynh, sư muội của nàng quá nhiều, nàng có muốn ta đem tất cả bọn họ tới đây để nàng lần lượt tha cho bọn họ một lần, hoàn thành món nợ nhân tình đó luôn không?"
"Y vì ta mà đã chịu quá nhiều tổn thương rồi."
Chiếc nhẫn trong suốt màu tím chợt lóe sáng, Vong Nguyệt khẽ thở dài, dù thế nào cũng thấy có chút giả dối trong đó.
Trong Lục Hợp điện tại Nam Hoa, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đang ngồi bàn bạc chính sự, bất chợt nhìn thấy có người bước vào, cả hai người vội vàng dừng lại, đồng thời sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Ngu Độ cười cười ngồi xuống nói: "Thiên ma hiện thế, nhưng những ngày gần đây sư đệ cũng không có mặt ở Tử Trúc Phong, ta và sư thúc rất lo lắng."
Lạc Âm Phàm nói: "Ngay cả khi vạn ma trong Hư Thiên thực sự được gọi ra thì Ma cung muốn tấn công Nam Hoa cũng không dễ dàng gì đâu. Người đệ lo lắng không phải là con bé, mà là Ma Tôn Cửu U, lai lịch của kẻ này khá thần bí, thâm sâu khó lường, chỉ sợ pháp lực cũng không kém gì đệ."
Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đang xuôi tai nghe bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc ngưng trọng hẳn lên.
Mẫn Vân Trung nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu, "Thiên ma là ma mạnh nhất, Cửu U còn chưa tu thành Thiên ma làm sao có thể lợi hại như vậy được, có phải con đã lo lắng quá nhiều rồi hay không?"
Ngu Độ cũng vuốt cằm đồng ý, "Sư thúc nói có lý, ta cũng có ý này."
Trên lý thuyết thì đúng là như thế, Lạc Âm Phàm cũng gật đầu, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa mà chợt hỏi, "Có chuyện này đệ muốn thỉnh giáo sư huynh."
Ngu Độ vội nói: "Đệ nói đi."
Lạc Âm Phàm nói: "Gần đây đệ quên rất nhiều chuyện, không biết nguyên nhân là vì sao?"
Ngu Độ sửng sốt.
"Con nói vậy là có ý gì?" Mẫn Vân Trung không nổi giận mà chỉ trấn định nói, "Chẳng phải chúng ta đã sớm nói với con rồi sao, là do ngày đó con nôn nóng tu luyện, cầu tiến quá mức cho nên vô ý bị tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ ta với sư huynh của con lại lừa gạt con hay sao?"
Đối với chuyện bọn họ lừa gạt mình, Lạc Âm Phàm vốn cũng có vài phần hờn giận nhưng hắn không trách cứ, nghe vậy không khỏi lạnh giọng nói, "Con mới từ chỗ dược tiên ở núi Tây Bồng về, ngài ấy từng là sư phụ của Vân tiên tử, do đó tiên dược để chữa trị tẩu hỏa nhập ma nhiều vô số, ai ngờ đâu ngài ấy đã dùng hết biện pháp mà cũng không thể khôi phục lại trí nhớ cho con, bởi vậy con mới cảm thấy có chút kỳ lạ."
Mẫn Vân Trung không nói được lời nào nữa.
Ngu Độ cũng lắc đầu, đành phải nói, "Thôi, ta cũng biết việc này không thể gạt được đệ, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đệ phát hiện ra, lần này là sai lầm của ta, nhưng ta và sư thúc chỉ muốn tốt cho đệ thôi, đệ..."
Lạc Âm Phàm ngăn lời Ngu Độ lại, hỏi, "Đó là độc gì, thuốc giải ở đâu?"
Mọi việc đã tới nước này chẳng lẽ thật sự phải đem thuốc giải cho hắn sao? Ngu Độ đang còn chần chờ, ở bên cạnh Mẫn Vân Trung đã tức giận không kìm được liền nói: "Nếu nó đã cố chấp như vậy, con có nói cho nó biết cũng không sao cả! Hãy nói cho nó biết vì sao nó lại quên nghiệp chướng kia đi, cho nó tự nhìn bản thân nó coi đã làm nên chuyện hay ho gì, coi lỗi là của ai!"
Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: "Là đúng hay sai, không cần phải dùng cách quên đi để che dấu."
Ngu Độ ra hiệu bảo hai người đừng tranh chấp nữa, rồi lấy ra một lọ thuốc đưa tới trước mặt Lạc Âm Phàm, "Đây là thuốc giải của nước mắt phượng hoàng, có cần dùng hay không, sư đệ tự mình cân nhắc đi."
Lạc Âm Phàm chấn động.
Nước mắt Phượng hoàng, nước vong tình, chẳng lẽ trong hắn chính là...
Mẫn Vân Trung cười lạnh, "Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân sao? Vì sao sư huynh của ngươi lại phải gạt ngươi như vậy, vì sao tất cả mọi người ngươi đều nhớ rõ nhưng chỉ quên một mình con bé đó, nước mắt phượng hoàng này, chính là đáp án rõ ràng nhất cho ngươi!"
Lạc Âm Phàm khẽ nhếch đôi môi bạc, sắc mặt dần dần trắng bệch ra rồi xanh mét lại.
Nước vong tình, thứ quên đi chính là tình, nhưng nếu vô tình thì thì lấy gì để quên?
Rất nhiều người uống nó để quên, bởi tiên giới không phải là phật môn, có tình cảm cũng không có gì là sai trái, nhưng mà chuyện xảy ra với hắn lại hòan toàn là một loại sai lầm, có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được là nó lại xảy ra, cả cuộc đời này của hắn chưa từng phạm vào sai lầm hoang đường đến mức này, lại có thể trở thành trò cười như vậy!
Dược tiên tra không ra nguyên nhân hắn mất trí là bởi vì không có ai nghĩ đến phương diện này, Trọng Hoa tôn giả, nổi danh vô tình khắp lục giới ai cũng biết rõ.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Âm Phàm lúc này, Ngu Độ thở dài trong lòng, vị sư đệ này của y từ trước đến nay chưa từng trải qua thất bại, hắn đã sớm giác ngộ thấu hiểu hết mọi sự trên đời, cũng chưa từng vướng vào thất tình lục dục. Thế nhưng không thể đoán được đến cuối cùng hắn lại không tránh khỏi một chữ tình, chuyện này cho dù là vô tình hay cố tình cũng thế, bởi vì đoạn tình cảm này là một loại sai trái, lần này chắc chắn hắn phải chịu đả kích không nhỏ, cũng khó trách hắn không thể tiếp nhận được.
Mẫn Vân Trung lên tiếng phá vỡ không khí trầm lặng: "Nếu như không phải chúng ta nghĩ ra biện pháp này, không biết ngươi còn làm ra những chuyện hoang đường đến mức nào nữa!"
"Nếu đệ đã quên rồi cũng tốt, trong chuyện này vốn là nghiệp chướng kia đã mượn tình thầy trò cố tình dụ dỗ đệ, thuốc giải vẫn nên để ta giữ đi." Ngu Độ vừa nói vừa đưa tay ra lấy lại lọ thuốc giải.
Lạc Âm Phàm với tay lấy lọ thuốc giải trước, không nhìn Ngu Độ và Mẫn Vân Trung thêm lần nào nữa, đứng dậy bước ra ngoài cửa điện, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Chuyện của ta thì ta sẽ xử lý."
Ngu Độ và Mẫn Vân Trung nhìn theo Lạc Âm Phàm bước ra cửa điện, cả hai người đều không biết nên làm như thế nào cho phải.
Mẫn Vân Trung tức giận nói: "Cho nó biết thì đã sao, rõ ràng chính bản thân nó sai mà còn muốn trách chúng ta nữa sao?"
"Con lo lắng không phải việc này, " Ngu Độ nhíu mày, "Lúc trước đệ ấy có ý định mang nghiệp chướng kia đi, nay đã khôi phục lại trí nhớ, chỉ sợ đệ ấy vẫn còn vướng mắc..."
Mẫn Vân Trung trừng mắt: "Lúc trước là do nó không xác định rõ ràng, cứ nghĩ đó là tình thầy trò cho nên mới làm như vậy, nay nó đã biết rõ mọi chuyện, ta xem nó còn dám làm loạn gây ra những chuyện mất thể diện như thế nữa không?
Từ trong Lục Hợp điện đi ra, Lạc Âm Phàm cứng nhắc ngự kiếm quay trở về Tử Trúc Phong, hắn bước từng bước vào cánh cửa lớn của Trọng Hoa cung, đi đến cây cầu đá trên dòng Tứ Hải, rốt cục mới dừng chân lại.
Hắn phất tay áo lên, màn sương khói mong manh, mịt mờ trên bề mặt dòng Tứ Hải tiêu tán đi, mặt nước trong như gương hiện ra trước mắt.
Trên mặt nước, hiện ra một bóng người tóc dài bay rối tung, khuôn mặt trắng bệch, cứng không chút biểu cảm, đây là hắn sao?
Trải qua kiếp sống tu tiên mấy trăm năm, làm sao hắn không nhìn ra mối quan hệ thầy trò dị thường này chứ. Chẳng qua khi đó hắn có thể nói với bản thân mình rằng, đó là con bé sai, là con bé không biết liêm sỉ, là con bé bám riết áp sát hắn, cố ý muốn chọc giận hắn. Nhưng lúc này, khi đối mặt với sự thật này, hắn hận đến mức không thể dùng một kiếm giết chết chính mình!
Thì ra đây là nguyên nhân dục độc lưu lại trong cơ thể hắn, thì ra mọi chuyện là sai lầm nhưng người sai lầm không phải con bé, mà chính là hắn, làm sao hắn có thể nảy sinh ra tình cảm như vậy đối với con bé được chứ? Đó là đồ đệ của hắn mà!
Không phải cảm thấy hối hận cũng không phải cảm thấy hổ thẹn, tất cả những thứ đó đều không đủ sức để phá hủy Lạc Âm Phàm hắn, sai chính là sai, cho dù mang tội danh tổn hại luân thường hắn cũng chấp nhận, nhưng hiện tại sự hối hận và hổ thẹn đều không thể lấn át đi được sự sợ hãi trong lòng hắn.
Trong tay có thuốc nhưng hắn không dám giải.
Những đoạn ký ức bị mất làm hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng!
Rốt cục thì hắn đã hiểu được đôi mắt trống rỗng, vô hồn của con bé biểu hiện cho cái gì, con bé luôn luôn tin tưởng hắn tuyệt đối như thế. Vậy vì sao con bé lại nhập ma? Còn hắn đã làm gì đối với con bé? Hết lần này đến lần khác xuống tay giết con bé không chút lưu tình, còn lợi dụng tình cảm của con bé dùng Khóa Hồn Ti làm tổn thương con bé, khiến cơ thể con bé bị tàn phá, suýt thì thì hồn phách cũng tiêu tan.
Để cho con bé một mình gánh vác mọi chuyện, gánh chịu mọi tội lỗi, đây mới chính là tội lỗi lớn nhất của hắn.
Những thứ đã bị mất đi trong trí nhớ, hắn tự hỏi rằng sẽ là những gì?
Lạc Âm Phàm nhìn hình ảnh của mình trong nước, ngón tay nắm chặt lọ thuốc giải, lại càng không dám làm bất cứ động tác nào khác.