Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 431: Trò đùa quái đản

Diệp Trần cũng không có ở lâu trong câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp, sau khi mấy người Thường Liệt rời khỏi không lâu lắm thì hắn báo cho Sở Phi Yên, Tiêu Thiên Tá một tiếng rồi cũng trực tiếp rời khỏi.

Mọi chuyện xảy ra trước đó, đã làm cho tất cả mọi người phải chấn động, chuyện tiếp theo căn bản cũng không cần hắn tiếp tục phải tọa trấn, nghĩ rằng những người này cũng không dám đi gây chuyện với Sở Phi Yên.

Hơn nữa, đối với chuyện về phương diện buôn bán thì hắn thực sự không có hứng thứ, mọi chuyện giao cho Sở Phi Yên đi xử lý là đủ rồi.

...

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, trong lúc rảnh rỗi, Diệp Trần đi dạo tới gần Tây Hồ, đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ về chuyện tiến về Bắc Cực Băng Nguyên tìm kiếm Lang Vương Khoa Lạc Phu.

Từ Hoa Hạ tiến về Bắc Cực Băng Nguyên, hơn nữa còn là một hòn đảo băng không có tên tuổi, khẳng định không có chuyến bay thẳng tới đó, cho nên chỉ có thể đi tới Tô quốc trước rồi lại đi thuyền ra biển.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần đi vào bên trong một cái đình nghỉ mát, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi mới lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu dùng phần mềm bản đồ, lập kế hoạch hành trình của riêng mình.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn thông qua bản đồ phát hiện được, cái đảo nhỏ không tên tuổi kia của Khoa Lạc Phu thực sự quá vắng vẻ, những nơi gần đó trong phạm vi ngàn dặm căn bản không có một cái thành phố tương đối lớn nào.

Một cái thành phố lớn duy nhất gần hòn đảo nhỏ vô danh này là nằm ở phần cực bắc của Tô quốc, được biết đến với cái tên là "Bắc Cực Bất Đống cảng" thành phố Ma Nhĩ Mạn Tư Khắc.

Nhưng, trong Hoa Hạ lại không có chuyến bay nào bay thẳng tới tòa thành phố này.

Nói cách khác, nhất định phải đi hai chuyến bay mới được.

Ngay vào lúc Diệp Trần cảm thấy có chút phiền phức, dự định lát nữa sẽ để cho Sở Phi Yên giúp mình sắp xếp một chút thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói rõ ràng và dễ nghe, "Này, anh chàng đẹp trai, anh cũng có ý định đi du lịch Bắc Cực sao?"

Nói chuyện chính là một cô giá trẻ tuổi có chút xinh đẹp, vào lúc này đang ngồi ở bên cạnh Diệp Trần.

Đối diện Diệp Trần cũng tương tự có mấy học sinh nữ ngồi đó, vào lúc này đang chỉ vào Diệp Trần khe khẽ bàn luận, "Hì hì, các ngươi nói xem, Tiết hoa khôi của trường chúng ta có thể lấy được số điện thoại di động của anh chàng soái ca này không? Trò đùa quái đản này của chúng ta có phải có chút quá mức rồi hay không?"

"Có chơi có chịu! Lại nói, chẳng qua chỉ là lấy số điện thoại của một anh chàng soái ca lạ lẫm mà thôi, cũng không phải chuyện ghê gớm gì!"

"Đúng đấy, lấy sức hấp dẫn của Tiết hoa khôi trường chúng ta thì đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?"

"Tuy nhiên cũng phải nói, cậu bé này cũng thật sự rất đẹp trai a! Quả thực so với những ngôi sao nhỏ kia thì còn đẹp trai hơn!"

"Diêu Manh Manh, ngươi lại bắt đầu làm một kẻ mê trai!"

...

Mấy học sinh nữ kia vừa nhỏ giọng trao đổi, vừa để ý tới tình huống bên Diệp Trần, hoàn toàn không biết những gì mà bọn họ nói đều đã rớt vào trong tai của Diệp Trần.

Hoá ra, đám học sinh nữ này là học sinh trường đại học Đông Giang khoa nghệ thuật, trước đó mấy người đang chơi một trò chơi nhỏ, cược qua người nào thua thì nhất định phải xin được số điện thoại di động của một tên soái ca.

Đây cũng là lý do tại sao mấy cô gái xinh đẹp này, lại chủ động bắt chuyện với Diệp Trần.

Diệp Trần nghe đối thoại của mấy người này vào trong tai, đã đại khái đoán ra được một chút, không thể không âm thầm lắc đầu, dự định không rảnh để ý mà trực tiếp rời khỏi.

Tuy nhiên ngay vào lúc hắn chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên hơi suy nghĩ một chút, "du lịch Bắc Cực?"

Đúng, có lẽ đây chính là một cái biện pháp tương đối tiện lợi, hơn nữa còn có thể che giấu được hành tung của mình.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần nhàn nhạt trả lời một câu, "Coi như là vậy đi!"

Nói xong, Diệp Trần chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.

Cô gái xinh đẹp kia thấy thế thì lập tức cuống lên.

Nghĩ dù sao nàng cũng là đại mỹ nữ nổi danh của trường đại học Đông Giang, học sinh nam theo đuổi nàng thì có rất nhiều a.

Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp một học sinh nam nào ở dưới tình huống cô ta chủ động bắt chuyện lại có thể còn biểu hiện ra vẻ lạnh nhạt như vậy.

Hôm nay cô ta chơi trò chơi thua bạn bè, vốn là tâm tình cũng có chút hơi buồn bực, vốn cho rằng lấy số điện thoại di động của một học sinh nam chắc là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cậu bé này dường như đối với vẻ mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn không có bất kỳ cái phản ứng gì.

Cô ta đường đường là hoa khôi của trường đại học Đông Giang, nếu như ngay cả số điện thoại của một học sinh nam cũng không lấy được vậy thì thể diện lần này coi như ném đi được rồi.

Vừa nghĩ tới đây, cô gái xinh đẹp vội vàng nói tiếp:

"Thật là đúng dịp a! Vừa đúng lúc tôi và bạn của tôi chuẩn bị ngày mai đi du ngoạn ở Bắc Cực đây! Anh chàng đẹp trai, nếu như ngươi muốn đi thì chị đây có thể dẫn ngươi đi cùng a!"

Cùng lúc nói xong lời này, cô gái xinh đẹp còn sợ Diệp Trần chạy mất, còn kéo cánh tay của hắn hướng hắn chớp chớp mắt.

Diệp Trần lập tức cảm thấy âm thầm buồn cười, lắc đầu nói:

"Không cần!"

Nói xong, đang muốn trực tiếp đứng dậy rời đi.

Cô gái xinh đẹp lập tức khẩn trương lại vội vàng giữ chặt lần nữa, thấp giọng nói:

"Được a được a, anh chàng đẹp trai, tôi nói thật với cậu đi, thật ra thì ta và bạn của ta đang chơi trò chơi rất mạo hiểm, nếu như tôi không có xin được số điện thoại của cậu, khẳng định sẽ bị mấy đứa kia khinh bỉ chết!"

"Cậu thấy như thế này có tốt không, cậu làm bộ cho ta một cái số điện thoại, cho dù là giả cũng được a! Coi như chị van cầu cậu có được hay không a?"

Cô gái xinh đẹp nói xong, tội nghiệp nhìn qua Diệp Trần, một mặt vẻ cầu khẩn.

Diệp Trần lập tức vui vẻ, hơi suy nghĩ một chút, cười nói:

"Vừa rồi cô nói có thể mang tôi cùng đi du lịch ở Bắc Cực sao? Là thật sao?"

Cô gái xinh đẹp lập tức sững sờ, vừa rồi hoàn toàn chính xác là cô ta nói như thế, hơn nữa cô ta cũng xác thực là có ý định đi du lịch ở Bắc Cực.

"Đương nhiên là thật! Tiết Mộng Kỳ ta nói lời giữ lời! Cậu đưa số điện thoại di động của cậu cho chị, ngày mai trước khi xuất phát, chị sẽ gọi điện thoại báo tin cho cậu, đến lúc đó chị dẫn cậu đi Bắc Cực chơi thật tốt một chút, thế nào?"

Nói xong lời này, ngay cả chính Tiết Mộng Kỳ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô ta thế mà không cần suy nghĩ đã đáp ứng mang theo một cậu bé lạ lẫm theo mình đi du lịch Bắc Cực.

Đây quả thực là không thể tin nổi, thật không thể tin nổi!

Suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả chính Tiết Mộng Kỳ cũng không nói lên được vì sao, luôn cảm thấy trên người cậu bé trước mặt mình này có một loại hấp dẫn khó mà hình dung, để cô ấy vô tình muốn tiếp cận.

Diệp Trần cũng như vậy có chút ra ngoài ý định, không nghĩ tới cô gái lạ lẫm này, sẽ tùy tiện đáp ứng như thế, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không giống là đang lừa dối mình.

"Được, một lời đã định!"

Đối với Diệp Trần mà nói, chỉ cần có thể nhanh chóng chạy được tới Bắc Cực là được rồi, còn về thông qua đường tắt nào thì căn bản không sao cả.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đưa số điện thoại của mình cho Tiết Mộng Kỳ, hai người tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm xem như làm quen đơn giản.

Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần chuẩn bị chào rời đi thì bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi có thân hình cao lớn từ đằng xa đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Những học sinh nữ khác thấy thế thì ngay lập tức tất cả đều thi nhau biến sắc, "Không tốt! Đại thiếu ăn chơi trác táng của Hàn gia kia tới, anh chàng đẹp trai này chỉ sợ sẽ không may mắn!"

"Trước đây phàm là học sinh nam nào theo đuổi Mộng Kỳ, đều bị vị đại thiếu này giáo huấn!"

"Chúng ta có cần nhắc nhở hắn một chút hay không, để hắn tranh thủ thời gian chạy?"

"Sợ là không còn kịp rồi!"

...

Mấy học sinh nữ khe khẽ bàn luận thì người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn kia lúc này đã bước nhanh lao vào trong đình nghỉ mát, quát lớn:

"Kỳ Kỳ, cô lại dám sau lưng tôi anh anh em em với người đàn ông khác, cô làm cho tôi quá là thất vọng!"

"Tiểu tử! Nếu ngươi thức thời, thì nhanh cút cho ta! Bằng không đừng trách bản thiếu đối với ngươi không khách khí!"

P/S: Ta thích nào......C5