Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 291: Làm nô bộc của ta!

Trên một hòn đảo nhỏ hoang vắng không biết tên "Vì sao ngươi không giết ta?"

Lý Như Chân vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua, người thiếu nhiên trước mắt này như là thiên thần, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

Diệp Trần cười lạnh "Cứ như vậy giết ngươi, không khỏi lợi cho ngươi quá rồi!"

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Trần đang nở nụ cười lạnh như băng, trong lòng Lý Như Chân không khỏi rét run một lúc "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?"

Diệp Trần chậm rãi nói:

"Nghe nói Lý gia các ngươi, chính là người đứng sau thống trị Cao Ly quốc, mà Lý Như Chân ngươi lại là chủ nhân của Lý gia, như thế nói rằng Lý Như Chân ngươi là quốc vương của Cao Ly quốc cũng không có sai chứ?"

Nghe nói như thế, trên mặt của Lý Như Chân, cũng lập tức lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ "Đó là đương nhiên! Ngươi nếu như biết được thân phận của ta, nên hiểu rõ, hôm nay ta nếu như là chết ở trong tay của ngươi, Cao Ly quốc ta chắc chắn lấy lực lượng của cả nước đối phó với ngươi để trả thù cho ta!"

"Diệp Cuồng Tiên, cho dù võ công ngươi có mạnh như thế nào đi nữa, chẳng lẽ còn thật có thể lấy sức của một người đối kháng với cả một quốc gia hay sao?"

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, không nói gì.

Lý Như Chân còn tưởng rằng sau khi biết được thân phận của mình Diệp Trần có chỗ kiêng kỵ, lập tức tinh thần chấn động, tiếp tục nói:

"Nếu như ngươi không giết ta, ngươi cứ việc nói ra bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần là Lý Như Chân ta có thể làm được, ta đều có thể đáp ứng ngươi!"

Rất hiển nhiên, đây là chuẩn bị lấy lợi ra để mà dụ.

Diệp Trần nghe được điều này, giống như đã có chút động tâm, khóe miệng không khỏi có chút giương lên "Cái gì người cũng đều đáp ứng sao?"

Lý Như Chân cũng không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà dễ dàng bị dụ như vậy, ngay lập tức trong lòng cuồng hỉ thầm nghĩ: "Đến cùng vẫn là tuổi trẻ a! Trước tiên ta giả vờ đáp ứng ngươi, việc quan trọng trước tiên là phải bảo trụ được cái mạng nhỏ này của ta, chờ ta qua được cửa ải trước mắt này, sau này mới cẩn thận tìm ngươi tính sổ."

Trong lòng Lý Như Chân nghĩ như vậy, ngoài miệng lại vô cùng cung kính nói:

"Đương nhiên! Chỉ cần là Lý Như Chân ta có thể làm được, bất luận điều kiện gì, ngươi cũng có thể nói!"

Diệp Trần khẽ mỉm cười, trong nụ cười, vậy mà lộ ra một cỗ tà khí như có như không, chậm rãi nói:

"Điều kiện của ta là... Lý Như Chân ngươi, làm nô bộc cho ta!"

Lý Như Chân lập tức sững sờ, vẻ mặt vô cùng khó coi"Lời này của ngươi là có ý gì?"

Trên mặt Diệp Trần tà khí càng nồng"Ý trên mặt chữ, người không hiểu sao? Sau này vận mệnh của ngươi, sẽ ở nằm trong sự điều khiển của ta, mỗi một câu nói của ta đối với ngươi mà nói đều là mệnh lệnh chí cao vô thượng không thể thay đổi được, ngươi nhất định phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của ta!"

Lý Như Chân nghe xong lời này, lập tức chau mày, lạnh lùng nói:

"Ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"

Hắn tuy rằng rất cần mạng sống, nhưng cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Hơn nữa, lúc Lý Như Chân còn chưa có nghĩ ra, coi như là đối phương có ngu hơn đi nữa, cũng có thể hiểu rõ, chỉ cần bảo trụ được mạng nhỏ của mình, trốn về Cao Ly, về sau làm sao có thể điều khiển được hắn?

Không nghĩ tới, Diệp Trần lại cười một tiếng kỳ lạ, không nhiều lời, đột nhiên hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Lý Như Chân đang không hiểu hành động của Diệp Trần là có ý gì thì đột nhiên hai con mắt của Diệp Trần lại mở ra.Đồng thời trong miệng quát khẽ một tiếng "Hám Thần!"

Oanh!

Lý Như Chân lập tức cảm thấy đầu mình chấn động, toàn bộ đầu óc trống rỗng, giống như bị một đạo thần lôi bổ trúng!

Tiếp theo, Lý Như Chân cảm ứng được thấy có một luồng tinh thần lực mênh mông, đã bắt đầu xâm lấn thức hải của hắn, bắt đầu ăn mòn ý chí của hắn!

"Không!"

Đến giờ này phút này, Lý Như Chân đã mơ hồ đoán được dụng ý của đối phương, lập tức rống lớn một tiếng, liều mạng giãy dụa, phản kháng!

Đáng tiếc, luồng tinh thần lực kia quá mức cường đại.

Lý Như Chân có thể rõ ràng cảm ứng được, ý thức của mình đang từng chút từng chút bị ăn mòn, lại được cải tạo một lần nữa!

"Lý Như Chân ta...ta cho dù có chết... cũng tuyệt đối không để cho ngươi thao túng!"

Lý Như Chân đã ý thức được, Diệp Trần muốn thay đổi ý thức của hắn, biến mình trở thành nô bộc của Diệp Trần!

Nhưng hắn không thể nghĩ ra, tuổi của đối phương còn trẻ, làm sao lại có được loại tà thuật thượng cổ sớm đã thất truyền ở trên đời này?

Thế nhưng vừa nghĩ tới, chính mình sẽ biến thành một cái đồ chơi, tùy ý bị đối phương đem ra sử dụng, hắn thà chết còn hơn!

Nhưng mà, khi hắn vừa mới giơ bàn tay lên, định mạnh mẽ đập lên đỉnh đầu của chính mình, chợt phát hiện, thân thể của mình đã hoàn toàn không thể tự khống chế.

"Không!! Ta là Lý Như Chân! Ta là quốc vương của Cao Ly! Ngươi tại sao có thể! Tại sao có thể!..."

Trong lòng của Lý Như Chân quả thực không cam lòng mà gào thét điên cuồng, đáng tiếc ngay cả một tia lý trí cuối cùng này, cũng bắt đầu bị luồng tinh thần lực cường đại kia bao phủ...

...

Sau đó ước chừng khoảng hơn mười phút, ánh mắt của Lý Như Chân trở nên đờ đẫn, vẻ mặt lại khôi phục lại mấy phần như ngày xưa, nếu như không có nhìn kỹ, căn bản không phát hiện được ở trong đó có sự thay đổi rất nhỏ.

"Lý Như Chân!"

Diệp Trần lạnh lùng mở miệng.

Nghe nói như thế, thân thể của Lý Như Chân đột nhiên lập tức chấn động, giống như là người máy đột nhiên được kích hoạt, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt lập tức lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, sau đó lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Trần, cung cung kính kính hô một tiếng, "Chủ nhân!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, sau khi Lý Như Chân bị hắn dùng Hám Thần thuật cải tạo xong, đã hoàn toàn biến thành nô bộc trung thành nhất của hắn.

Cho dù bây giờ Diệp Trần muốn để cho hắn lập tức chết đi, Lý Như Chân cũng sẽ ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh này mà không do dự một chút nào.

Sở dĩ phải dùng Hám Thần thuật khống chế Lý Như Chân, mà không phải trực tiếp giết chết hắn, Diệp Trần cũng đã cân nhắc qua nhiều phương diện.

Địa vị của Lý Như Chân ở Cao Ly quốc hết sức quan trọng, nếu như trực tiếp giết hắn, tất nhiên sẽ tạo ra chấn động cho toàn bộ Cao Ly quốc, tuy hắn rằng không sợ, nhưng lại sẽ làm cho mấy người Dịch Sơn Hà mang đến không ít phiền phức về mặt ngoại giao.

Huống chi khống chế được người có thể coi như là quốc vương của Cao Ly quốc này, hiển nhiên so với giết hắn càng thêm có lời!

Hơn nữa, sau khi hắn và Tô Mạn rời khỏi Cao Ly, cũng có thể để Lý Như Chân đối với Tưởng Tiểu Cầm chăm sóc một chút.

Có thể nói là một công ba việc!

...

Sau nửa giờ, Diệp Trần mang theo Lý Như Chân, trở lại dưới chân núi Hán Nã Sơn.

"Lời ta vừa mới nói, ngươi đều đã nhớ rõ ràng rồi?"

Lý Như Chân lập tức khom người nói:

"Nhớ rõ ràng, thưa chủ nhân!"

"Rất tốt!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, trực tiếp chậm rãi đi lên đến đỉnh núi, Lý Như Chân lập tức khom người, vô cùng cung kính ở phía sau đi theo.

...

Trên đỉnh núi, tuy rằng lúc này trời đã là rạng sáng, thế nhưng là các đại biểu của Hoa Hạ và Cao Lệ quốc, tất cả đều đang ngẩng đầu ngóng trông và chờ đợi.

"Mau nhìn! Bọn họ trở về!"

Không biết là ai hô ra một tiếng, mọi người cũng lập tức nhìn thấy, hai đạo thân ảnh đang từ giữa sườn núi đi tới, hai đại cao thủ bỗng nhiên biến mất hơn một giờ.

"Cũng không biết là người nào thắng?"

"Xem ra hai người dường như cũng không có bị thương!"

"Chẳng lẽ là ngang tay?"

...

Ở bên trong tiếng thảo luận của hai bên đại biểu cho hai nước, hai người một lần nữa trở lại trên lôi đài.

Tiếp theo, sau đó một cảnh tượng xuất hiện, lại làm cho mọi người trợn mắt há hốc hết cả mồm ra, chỉ thấy, đệ nhất cao thủ của Cao Ly, Lý Như Chân coi như quốc vương của Cao Ly, thế mà "Phù phù" một tiếng, quỳ xuống trước mặt người thiếu niên Hoa Hạ này, rất cung kính cất cao giọng nói:

"Diệp tiên sinh có võ công kinh người, ta cực kỳ bội phục! Hôm nay ta nguyện bái tiên sinh làm sư phụ, mong rằng Diệp tiên sinh không từ chối dạy dỗ bảo ban ta!"

Xoạt!

Nhìn thấy cử động lần này của Lý Như Chân, toàn bộ người trên đỉnh núi Hán Nã Sơn, lập tức tất cả hoàn toàn bị chấn động mạnh.

P/S: Tự nhiên lại có tên nô bộc dưới danh nghĩ thầy trò ha ha, lạ nha ha ha, hay, mọi người tiếp tục tiếp tục ủng hộ nha, đề cử đánh giá truyện và sự cố gắng của tôi a.... mới có 7 người đề cử thôi à...