Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 287: Hoa Hạ thua?

Tất cả mọi người hiểu rõ, tỷ thí trước đó chỉ là giao hữu, thắng thua không quá quan trọng, quan trọng nhất chính là một lần tỷ thí cuối cùng này, cuộc tranh tài dành cho những người mạnh nhất của hai quốc gia, cũng đại biểu cho hai quốc gia ở giữa tranh hùng.

Chiến thắng hay là thất bại đều ảnh hưởng đến danh dự của cả một quốc gia.

Cuối cùng, bên cạnh Dịch Sơn Hà, một ông lão lưng còng, khuôn mặt nhăn nheo, chậm rãi đứng dậy "Xem ra không trông cậy vào được vị Diệp tiên sinh kia rồi, vẫn là để lão phu tới đối phó hắn đi!"

Dịch Sơn Hà khẽ chau mày, gượng cười nói: "Vậy làm phiền Kiếm Thánh tiền bối! Tiền bối ngàn vạn lần cẩn thận!"

Hoá ra lão giả này, chính là Cái Thiên Nhất một trong hai vị Kiếm Thánh của Thần Long vệ!

Cái Thiên Nhất khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, cái lưng bị còng lập tức trở nên thẳng tăm tắp, giống như trong nháy mắt trẻ ra mấy chục tuổi, tiếp theo thân thể hơi chao đảo một cái, trên không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh.

Ngay sau đó, người cũng đã đi tới trên lôi đài.

"Tại hạ Cái Thiên Nhất của Hoa Hạ xin lĩnh giáo cao chiêu của cường giả đệ nhất Cao Ly!"

Hai mắt Lý Như Chân khẽ híp một cái, nhìn qua lão đầu này, so tuổi với mình còn muốn già hơn mấy chục tuổi, trên mặt không thể không nở ra nụ cười lạnh.

"Chẳng phải quân đội Hoa Hạ các ngươi có rất nhiều người tuổi trẻ tài cao sao? Vậy mà phái ra một ông lão đã gần đất xa trời như ngươi tới xuất chiến, Diệp Thiên Ca làm sao không đến? Còn có Diệp Cuồng Tiên mới gần đây danh tiếng rất thịnh đâu?"

Cái Thiên Nhất cười lạnh "Đối phó Lý Như Chân ngươi, chỉ cần lão phu đã là đủ! Không cần hai vị Diệp tướng quân xuất mã?"

Lý Như Chân không những không giận mà còn cười "Xem ra lời đồn là thật! Diệp Thiên Ca đã chết rồi, có đúng hay không?"

Lý Như Chân vừa thốt ra lời kia, mọi người ở đây lập tức xôn xao, ngay cả bên đội quân Hoa Hạ cũng thi nhau lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Tin tức Diệp Thiên Ca qua đời, luôn luôn được bảo mật chặt chẽ, cho nên ngay cả rất nhiều cao tầng trong quân đội Hoa Hạ cũng không biết, chính là sợ dẫn tới sự hoang mang trong lòng quân đội.

Cái Thiên Nhất nghe được Lý Như Chân nói một câu vạch trần ra chuyện cơ mật này, vẻ mặt đầu tiên là biến đổi, sau đó thì cười ha ha.

"Thật sự là chuyện nực cười! Diệp Tướng quân công vụ bề bộn, chẳng muốn giao thủ với ngươi mà thôi! Huống chi, trước đây ngươi cũng đã từng giao thủ với Diệp Tướng quân ba lần, ba lần tất cả đều thất bại thảm hại, Diệp Tướng quân lần này không đến, chẳng qua muốn để cho Cao Lệ quốc các ngươi giữ lại mấy phần thể diện mà thôi!"

"Hừ!"

Lý Như Chân hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một vẻ mặt lạnh như băng.

"Thật sao? Ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi lần này còn có thể bảo vệ được thể diện Hoa Hạ của các ngươi nữa hay không!"

Nói xong, hai tay Lý Như Chân duỗi ra một cái, trực tiếp nắm khí thành kiếm, kiếm quang dài hơn trăm mét, xông lên tận chín tầng trời cao.

Thấy cảnh này, ngay lập tức cao thủ Hoa Hạ thi nhau biến sắc, Dịch Sơn Hà càng là thất thanh nói:

"Không được! Không nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy năm, Lý Như Chân thế mà tiến bộ nhanh như thế! Chỉ sợ đã không kém bao nhiêu so với Diệp Tướng quân!"

Cái Thiên Nhất cũng nghiêm sắc mặt, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Mấy năm trước đây, lúc mà Lý Như Chân giao thủ với Diệp Thiên Ca, hắn cũng ở tại chỗ này, nếu như vào lúc đó, hắn còn có một trăm phần trăm tự tin chiến thắng Lý Như Chân.

Mấy năm gần đây, thân thể của hắn càng ngày càng trở nên già nua, công lực đã có chỗ xuống dốc, vốn cho rằng mình còn có bảy tám phần nắm chắc.

Nhưng mà không ngờ rằng, công phu của Lý Như Chân hôm nay lại có tiến bộ to lớn như vậy, bây giờ chỉ sợ ngay cả năm phần thắng hắn cũng không có!

"Cái Thiên Nhất, ngươi được gọi là Kiếm Thánh của Hoa Hạ, mà Lý Như Chân ta là Kiếm Thánh của Cao Ly, đều là Kiếm Thánh, vậy cũng chỉ có thể dùng kiếm, hôm nay chúng ta tới phân cao thấp!"

Lời của Lý Như Chân vừa rơi xuống, trong tay kiếm quang kinh thiên đã hướng về phía Cái Thiên Nhất hung hăng chém xuống!

"Ly Nguyệt Trảm!"

Oanh!

Kiếm quang kinh thiên kia giống như có thể xé rách không trung! Không những rất có uy thế mà còn đẹp đẽ vô cùng.

Vẻ mặt của Cái Thiên Nhất càng thêm ngưng trọng, mặc dù một kiếm này của đối phương, có lẽ hắn còn có thể né tránh, thế nhưng hắn biết, mình tuyệt đối không thể tránh! Không thể lui!

Bởi vì vào giờ phút này đại biểu không phải là cho riêng cá nhân của hắn, mà là đại biểu cho cả một quốc gia.

"Vấn Thiên Thức!"

Cái Thiên Nhất hét lớn một tiếng, hai ngón làm kiếm, bỗng nhiên một chỉ mạnh mẽ hướng lên phía trên.

Oanh!

Đồng dạng cũng là một đạo kiếm quang kinh thiên, phóng lên tận trời.

Ầm ầm!

Hai đạo kiếm quang hung hăng va chạm vào nhau.

Ngay lập tức thiên địa biến sắc và mặt đất đang run rẩy, dường như toàn bộ Hán Nã Sơn đều hung hăng lắc lư một cái.

Đạp! Đạp!

Tuy rằng Cái Thiên Nhất đỡ được một kích này của đối phương, nhưng vẫn buộc phải lùi lại hai bước, mà ngược lại Lý Như Chân chỉ lùi lại có nửa bước!

Rất hiển nhiên, mới giao thủ một cái, Cái Thiên Nhất đã rơi vào thế hạ phong.

"Ha ha ha ha!"

Lý Như Chân lập tức cười ha hả, "Kiếm Thánh của Hoa Hạ sao? Chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi! Cái Thiên Nhất, ngươi già rồi!"

Sau khi Lý Như Chân chế nhạo Cái Nhất Thiên không lưu tình một chút nào thì ngay sau đó hắn đã ngưng tụ ra một đạo kiếm quang lần nữa, uy thế lần này còn lợi hại hơn trước đó.

Oanh! Oanh! Oanh!...

Chỉ trong chớp mắt, hai người giao thủ đã hơn mười chiêu.

Lúc đầu, Cái Thiên Nhất còn có thể cố gắng ngăn cản, thế nhưng là dần dần, thể lực rõ ràng là đã bắt đầu không chống đỡ nổi, ngay lập tức liên tục bại lui.

"Còn không nhận thua?" Lý Như Chân chém xuống một kiếm nữa!

Đạp! Đạp! Đạp!

"Phốc!"

Cái Thiên Nhất lại liên tiếp lùi lại bảy tám bước, máu trong cơ thể sôi lên, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

"Kiếm Thánh tiền bối!"

Thấy cảnh này, Dịch Sơn Hà không nhịn được đột nhiên đứng dậy, hận không thể lập tức đến xin hàng tuyên bố nhận thua, thế nhưng việc này quan hệ trọng đại tới danh dự của quốc gia, danh dự của người lính, lời đến đầu môi nhưng lại không nói ra được, đành nuốt ngược trở lại.

Sau khi Cái Thiên Nhất nhổ ra một ngụm máu tươi, ngược lại ngửa mặt lên trời cười to một tiếng.

"Ở trong từ điển của Cái Thiên Nhất ta, chưa từng bao giờ có hai chữ nhận thua! Hãy thử nhận một chiêu mạnh nhất của ta xem!"

Nói xong, Cái Thiên Nhất hướng chỗ ngồi trước đó của mình vẫy tay. "Kiếm đến!"

Sưu!

Một cái phi kiếm màu đen dài một mét, trong nháy mắt nổ bắn lên mà tới, bay vào trong lòng bàn tay của Cái Thiên Nhất.

Oanh!

Thanh trường kiếm màu đen sau khi được Cái Thiên Nhất nắm vào, lại đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt biến thành một thanh kiếm khổng lồ dài ba mươi, bốn mươi mét.

Cùng với kiếm khí trước đó khác biệt, đây là một thanh kiếm thực sự.

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thần kỳ này, tất cả mọi người ở một bên kinh ngạc kêu lên. "Thần binh! Đây chính là thần binh trong truyền thuyết, có thể biến hóa lớn nhỏ!"

Cái gọi là thần binh, thật ra là cách gọi của võ giả trên Trái Đất đối với Linh khí mà thôi.

Hô hô hô!

Cái Thiên Nhất vung vẩy thanh kiếm khổng lồ kia, giống như đứa bé đang nghịch ngợm đồ chơi của mình, trực tiếp chém về phía Lý Như Chân.

"Thất Sát Kiếm quyết!"

Những nơi đi qua, kiếm khí tung hoành, mọi thứ xung quanh tất cả đều hóa thành bột mịn, ngay cả trên mặt đất của đỉnh núi cũng xuất hiện một cái hố sâu!

Không ngờ, Lý Như Chân dường như sớm đã có dự liệu, không kinh ngạc một chút nào, trái lại còn cười lạnh.

"Thần binh sao? Không phải chỉ có mình ngươi có!"

Chỉ thấy, Lý Như Chân bỗng nhiên giơ cánh tay lên.

"Bành!"

Cách đỉnh núi không xa, có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ bỗng nhiên nổ tung tóe, một đạo kiếm quang màu bạc lấp lóe, nhanh chóng bay vào trong lòng bàn tay của Lý Như Chân, sau đó cũng đột nhiên biến lớn, biến thành một cái thanh kiếm màu bạc khổng lồ cao ước chừng bốn mươi đến năm mươi mét!

Bất ngờ đây cũng là một thanh thần binh!

Hoá ra, trước đó Lý Như Chân sớm đã cất giấu một thanh thần binh ở bên trong hồ nước gần đó.

Hơn nữa, thanh thần binh này của Lý Như Chân, dường như so với thanh thần binh của Cái Thiên Nhất còn mạnh hơn!

"Hôm nay, Lý Như Chân ta sẽ để cho Hoa Hạ các ngươi thua tâm phục khẩu phục!"

Nói xong, thanh kiếm màu bạc khổng lồ ở trong tay của Lý Như Chân khua vài đường, hướng về phía trước nghênh đón đường kiếm của Cái Thiên Nhất.

Oanh!

Hai thanh kiếm khổng lồ va chạm vào nhau tạo ra một tiếng nổ lớn.

"Phốc!"

Cái Thiên Nhất trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cả người như là diều đứt dây bay ngược ra đằng sau.

Một bên Hoa Hạ, cả một đám hiện ra vẻ mặt đau thương.

"Cứ thua như vậy?"

"Hoa Hạ chúng ta mênh mông rộng lớn, thế mà lại bị thua ở một cái đất nước nho nhỏ như Cao Ly này sao?"

P/S: Thức đến tận 1h20 sáng để dịch cho các đạo hữu a, cầu kim phiếu a......