Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 21: Anh Ba Mắt

Diệp Trần lập tức không còn gì để nói,

Vốn định gọi lại cho Ngô Lỗi, nói cho hắn biết mình không đi, nhưng trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ tức giận của Đường Thanh Nhã, cuối cùng hướng về phái Tào Văn nói:

"Anh Tào Văn, tôi có chút chuyện, muốn đi tới nhà hàng Diễm Dương một chuyến, làm phiền anh đưa tôi tới đó"

Tào Văn lập tức gật đầu nói vâng, điều khiển xe Bentley, quay đầu chuyển hướng, đi hướng tới nhà hàng Diễm Dương.

Không đến mười phút, xe cũng đã đến trước một nhà hàng lớn nổi danh ở Vân Châu, cửu hàng Diễm Dương.

Xuống xe, Tào Văn cười nói:

"Diệp tiên sinh, ngài nhưng là muốn cùng bạn bè ăn cơm ở chỗ này? Nhà hàng Diễm Dương này chú tư của tôi cũng có cổ phần trong đó, ngài nói cho tôi số phòng khách nào bao nhiêu, tôi đưa ngài đi lên!"

Vậy là Diệp Trần nói cho Tào Văn số phòng khách mà Ngô Lỗi gửi tới, Tào Văn tự mình đưa Diệp Trần tới cửa phòng khách, sau đó rất thức thời rời khỏi.

...

Đường Thanh Nhã không hổ là thiên kim đại tiểu thư của Đường gia, một khi ra tay chính là hào phóng, đặt phòng khách rất lớn, thừa sức chứa hơn ba mươi người trong lớp.

Diệp Trần vừa bước vào phòng khách, có một số bạn cùng lớp nhạy bén hô lên,

"Này, mau nhìn! Đại công thần của chúng ta đến rồi!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Ngô Lỗi cao hứng nhảy dựng lên, hướng về phía Diệp Trần vẫy vẫy tay,

"Diệp tử, bên này!"

Vậy là Diệp Trần đi tới chỗ bên cạnh Ngô Lỗi ngồi xuống.

Tất cả trong phòng khách, tổng cộng có ba cái bàn lớn, cái bàn ở giữa là chủ, ngồi ở đó có lớp trưởng Đường Thanh Nhã và các thành viên đội bóng rổ, những người khác thì ngồi ở hai cái bàn khác.,

"Diệp Trần, ông đến muộn, phải phạt bia!"

Diệp Trần vừa mới ngồi xuống, không biết ai kêu lên một tiếng, những người khác cũng bắt đầu thi nhau ồn ào.

Diệp Trần mỉm cười, cầm lấy cốc bia trước mắt,

"Được! Tôi tự phạt một cốc!"

Nói xong, Diệp Trần hơi ngửa đầu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

Vừa uống xong một cốc, Đường Thanh Nhã lại đứng lên, trong tay giơ một cốc nước trái cây, cười nói:

"Diệp Trần, hôm nay lớp chúng ta có thể thắng lớp 12a6, công lao của anh không thể bỏ qua, tôi mời anh một cốc!"

Chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Ngô Lỗi ở bên cạnh đã giúp hắn rốt một cốc bia, cười hì hì nói:

"Đại nhân lớp chúng ta mời ông cốc bia, ông dù sao đi chăng nữa cũng phải uống!"

Diệp Trần lắc đầu, đành phải cầm cốc bia giơ lên, uống một hơi cạn sạch.

Trần Húc Dương ngồi ở bên cạnh Đường Thanh Nhã, vẻ mặt lập tức có chút khó coi.

Liên hoan bắt đầu thời gian lâu như vậy, Đường Thanh Nhã còn chưa có mời bia bất cứ một ai, lại chỉ mời có mỗi Diệp Trần, điều này làm cho người đội trưởng như hắn ít nhiều có chút ghen tỵ và không bằng lòng.

Thế là Đường Thanh Nhã vừa mới ngồi xuống, Trần Húc Dưng đã cầm côc bia đứng lên, trong nụ cười ẩn giấu ý đồ, nói:

"Diệp Trần, mặc dù ông chỉ là dự bị, nhưng xác thực hôm nay thể hiện không tệ, đến! Người làm đội trưởng như tôi cũng mời ông một cốc!"

Trần Húc Dương có vẻ như mời bia, nhưng tư thế của hắn lại bày ra rất cao, hơn nữa rõ ràng đang có ý nhắc nhở mọi người, Trần Húc Dương tôi mới là nhân vật chính của buổi liên hoan ngày hôm nay, Diệp Trần bất quá chỉ là một người dự khuyết mà thôi.

Nhưng lời hắn nói cũng khách khí, hơn nữa cũng không có nói sai điều gì, cho dù là ai cũng không có cách phản bác.

Không nghĩ tới, đối mặt với lời mời bia của Trần Húc Dương, hai mắt của Diệp Trần khẽ híp lại, ngồi yên tại chỗ không hề động, giống như không nghe, không nhìn thấy gì, cầm đũa gắp đậu phộng, thảnh thơi thảnh thơi bắt đầu ăn.

"Phốc ~ "

Thấy cảnh này, có ít người không nhịn được nhỏ giọng cười nhạo.

Trần Húc Dương cầm cốc bia, lơ lửng ở giữa không trung, lập tức xấu hổ không nói ra được,

Hắn không những chơi giỏi bóng rổ, gia cảnh cũng khá tốt, ở trong lớp luôn luôn cao ngạo đã quen, vẫn chưa có người nào dám không nể mặt hắn như thế.

"Diệp Trần! Người làm đội trưởng như tôi mời ông cốc bia, ông dám không uống?"

Vẻ mặt của Trần Húc Dương tái mét, rõ ràng là đã thẹn quá hóa giận.

Lúc này Diệp Trần mới chậm rãi ngẩng đầu, liếc qua Trần Húc Dương còn đang tức hổn hển, thản nhiên nói:

"Ông mời tôi uống bia, tôi nhất đinh phải uống sao? Ông cho rằng ông là tổng thống nước Mỹ à!"

Nói xong, gắp đậu phộng lần nữa, ném vào trong miệng của chính mình.

"Phốc!"

Diệp Trần vừa nói ra lời kia, mọi người không thể nhịn được nữa, thi nhau cười to.

Nhất là nững nam sinh ở hai cái bàn khác, ngày bình thường đối với Trần Húc Dương cao ngạo vô cùng rất chi là không thích, thật vất vả bây giờ mới được nhìn thấy hắn kinh ngạc, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội chế giễu này.

Lập tức vẻ mặt của Trần Húc Dương càng thêm khó coi, trong hai mắt hiện ra nồng đậm lửa giận,

"Được được được! Ông có gan!"

...

Sau khi trải qua một đoạn xích mích nhỏ như vậy, liên hoan tiếp tục tiến hành.

Bọn họ vốn chỉ là một đám học sinh cấp ba, chính là đang ở độ tuổi mà tinh lực tràn đầy, uống bia hoàn toàn không cố kỵ, chỉ chốc lát đã tây tây, bắt đầu lảo đảo, la to, toàn bộ phòng khách vô cùng náo nhiệt.

Tuy rằng Diệp Trần cũng uống không ít rượu, nhưng lấy tu vi bây giờ của hắn, rượu ở trên trái đất này đối với hắn mà nói, không khác gì nước sôi để nguội.

Nhìn thấy tiếp tục ở lại đây, cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Thần đang định lấy cớ đi wc trực tiếp chuồn khỏi đây, nhưng đúng vào lúc này,

"Ầm!" một tiếng,

Cửa phòng khách, rõ ràng bị người mạnh mẽ đá văng!

Ngay sau đó, có hơn mười người đàn ông mạnh mẽ với một thằng rất quen mặt, từ bên ngoài nhanh chóng xông vào.

Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả bắt đầu giật mình, thi nhau đứng lên, cũng tỉnh táo lại hơn một chút.

"Này! Trần Húc Dương, bọn mày ngược lại ăn chơi rất vui vẻ a!"

Người nói chuyện, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn dán băng urgo, hóa ra chính là Vu Cương, người mà hôm nay ở trên sân bóng rổ, bị Diệp Trần liên tục mạnh mẽ chụp cho hai cái mũ lớn làm cho nhục nhã.

"Ba!"

Trần Húc Dương nhíu mày, trực tiếp đứng dậy vỗ xuống bàn,

"Vu Cương! Con mẹ nó mày có ý gì? Thua không chịu nổi đúng không? Ở đây chính là nhà hàng Diễm Dương, mày dám tới chỗ này gây sự?"

Theo suy nghĩ của Trần Húc Dương, Vu Cương hơn phân nửa là bởi vì chuyện thua trận bóng rổ trưa nay, cho nên mới tìm một đám du côn lưu manh đến gây khó dễ với bọn hắn.

Tuy nhiên hắn cũng không cho rằng những người này thật sự dám gây sự ở chỗ này, dù sao nhà hàng Diễm Dương này cũng không phải là một tiệm cơm bình thường, ông chủ chính là nhân vật cấp đại lão ở Vân Châu.

Không nghĩ tới, Vu Cương lại cười lạnh,

"Đương nhiên tao không dám gây sự trong nhà hàng Diễm Dương, nhưng mày cũng không nhìn kỹ một chút người đang đứng bên cạnh tao xem là ai sao?"

Đứng bên cạnh Vu Cương, là một người đàn ông trung niên nhìn qua ước chừng ba mươi tuổi, người đàn ông trung niên này không cao, trên khuôn mặt lại đầy vẻ hung ác, nhất là ở trên cái sát có một vết sẹo rất sâu, nhìn qua giống như là một con mắt, kinh khủng không nói ra được.

Trần Húc Dương nhìn thấy người này, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi,

"Ngài là...anh Ba Mắt?"

Nghe được lời này của Trần Húc Dương, trong những học sinh này, một số người đối với thế lực ngầm ở Vân Châu có hiểu biết, đã không nhịn được kinh hô lên.

Người sống trong nghề ở Vân Châu, gần như không có ai không biết đại danh đỉnh đỉnh của anh Ba Mắt, đây chính là một con ngựa đầu đàn của Tào Khôn đại lão Vân Châu, nghe lời đồn nói, người này lòng dạ độc ác, võ công lại cao cường, trên người đã lấy không dưới mười cái mạng người.

Anh Ba Mắt nhếch miệng lên cười một tiếng, lấy tay mò sờ vết sẹo trên trán của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn, nói:

"Không nghĩ ra tuổi mày còn nhỏ, vậy mà cũng nhận ra tao!"

Tren mặt Trần Húc Dương vội vàng cố nặn ra vẻ tươi cười,

"Đại danh của anh Ba Mắt, toàn bộ thành phố Vân Châu có ai không biết? Cha tôi Trần Đông Thăng, là chủ tịch tập đoàn Trần thị!"

Anh Ba Mắt nghe thấy vậy, vẻ mặt quả nhiên hòa hoãn một chút,

"Hóa ra mày là con của chủ tịch Trần! Ừm, nếu như chuyện này không liên quan gì đến mày, tao ngược lại thật ra có thể bán cho cha mày một bộ mặt!"

Trần Húc Dương nghe vậy, trong lòng lập tức thả lỏng, vội vàng nói:

"Không biết anh Ba Mắt nói chuyên này là chuyện gì?"

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên phát lạnh,

"Chuyện gì sao? Sư đệ của tao là Hướng Hải, hôm nay đánh một trận bóng rổ với chúng mày, sau khi trở về thì bất tỉnh nhân sự, tao muốn biết, đây là ai trong các ngươi làm?"

P/S: Ta thích nào, đừng quên chút động tác đơn giản này nhé, ^^ chương thứ 4 trong ngày, không bik có ai ủng hộ ko ta...