Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 171: Tiến về đảo Vĩnh Ninh

Tuy rằng trước đó Diệp Trần cũng đã gặp được không ít cao thủ, ví dụ như mấy người Bạch Thiên Hành, Tần Vô Song, Quỷ Âm Tuyệt, nhưng cũng không phải là đối thù mà để hắn phải đối đãi nghiêm túc.

Mà hắn đối mặt lần này, sẽ là cao thủ của mỗi loại tổ chức sát thủ đỉnh cấp thế giới, thậm chí còn có cường giả phía sau thế lực của các quốc gia, mà sau khi tập hợp bọn chúng lại với nhau, đó tất nhiên sẽ là một cỗ lực lượng kinh người!

"Tuy nhiên ta ngược lại là hi vọng, cao thủ của đối phương tới càng nhiều càng tốt, như vậy mới có chút ý nghĩa!"

...

Thời gian năm ngày, thoáng cái đã trôi qua.

Rạng sáng ngày hôm nay, bầu trời còn chưa sáng lên, Diệp Trần xếp bằng ở trên tảng đã, đột nhiên mở hai mắt ra!

Sưu!

Một tia ánh sáng màu đỏ thắm hiện lên, từ trong thân thể Diệp Trần, thế mà bắn ra một cái phi kiếm màu đỏ thắm!

Sau khi phi kiếm bay ra từ trong thân thể Diệp Trần, giống như lưu tinh, ở trên không bay xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng.

Soạt!

Ầm ầm!

Những nơi phi kiếm đi qua, cho dù là các loại hoa cỏ cây cối, hay là đủ các loại động vật, thế mà trong nháy mắt đều hóa thành bột mịn!

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ đảo nhỏ giống như bị đạn hạt nhân oanh tạc một lần, hoàn toàn mất hết sinh cơ.

Tuy nhiên, đối với kết quả kinh khủng như vậy, Diệp Trần dường như còn chưa có hài lòng cho lắm, lắc đầu, tự nhủ:

"Phi kiếm này mặc dù là Linh khí, nhưng lại chỉ là một cái Linh khí hạ phẩm cấp thấp nhất, nếu như là Linh khí thượng phẩm, uy lực một chiêu ""Phần Tẫn Thương Khung" vừa rồi của ta, ít nhất còn có thể đề cao không chỉ năm lần!

"Tuy nhiên, dùng để đối phó những hạng người giá áo túi cơm ở trên trái đất này, chắc là thừa sức!"

"Sau này gọi ngươi là Xích Diễm đi!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần thuận tay một chiêu, kiếm Xích Diễm nhanh chóng bay trở về, một lần nữa đi vào trong thân thể Diệp Thần.

Thu lại kiếm Xích Diễm, Diệp Trần tay trái lật một cái, trong lòng bàn tay, trống không đột nhiên xuất hiên một cái chuông nhỏ.

"Hây!"

Diệp Trần bỗng nhiên rót chân nguyên trong thể nội vào trong chuông nhỏ, sau đó cái chuông rung động một trận, thế mà biến ảo ra một cái chuông lớn bằng hư ảnh với chiều cao khoảng mười mét, lấy Diệp Trần làm trung tâm bao phủ xung quanh trong bán kính ba mét.

"Cái chuông nhỏ này ngược lại là một cái Linh khí trung phẩm, chờ tới lúc đánh nhau, ta lấy cái chuông này bao phủ Lâm Tư lệnh bảo vệ ở bên trong, trên đời này chắc là không có người nào có thể làm hắn bị thương!"

"Ở đây là Nam Hải, sau này ngươi gọi là chuông Trấn Hải đi"

Diệp Trần hướng về phía cái chuông nhỏ thấp giọng nói một câu, cái chuông nhỏ này dường như đã thông linh, vậy mà hơi chao đảo một cái, sau đó rất nhu thuận rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Trần.

Thuận lợi luyện hóa xong hai kiện Linh khí kiếm Xích Diễm và chuông Trấn Hải, Diệp Trần cũng không có tiếp tục ở trên đảo hoang lâu thêm nữ, thân thể lóe lên, đã nhảy vào trong biển, sau đó trực tiếp vượt biển mà về.

...

Trở lại căn cứ, sắc trời lúc này cũng đã sáng lên, mấy người Lâm Chấn Nam và Âu Dương Hàn, đã sớm chờ từ lâu ở nơi này, nơi mà trước đó đã giao hẹn.

Hơn nữa tất cả mọi người đều đã thay đổi mặc một bộ quần áo bình thường, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn thấy Diệp Trần trở về, Lâm Chấn Nam lập tức chào đón, mở miệng nói:

"Diệp lão đệ, ta đã dựa theo như lời ngươi nói, đã truyền bá tin tức ra ngoài, bây giờ thế lực khắp nơi đều đã biết được tin tức này."

Lâm Chấn Nam nói xong, Âu Dương Hàn ở một bên nói bổ sung:

"Căn cứ theo tin tức âm thầm dò xét gửi về, mấy ngày nay, ở trên đão Vĩnh Ninh đã xuất hiện không ít kẻ lạ mặt, hơn nữa có rất nhiều người có khí tức rất không tệ, xem ra chính là sát thủ chuyên nghiệp!"

Lỗ Bá Thiên cũng mở miệng nói theo:

"Theo ý kiến của ta đã dụ được những tên sát thủ kia tới, Lâm Tư lệnh cũng không cần thiết phải mạo hiểm nữa, tốt hơn là chúng ta nên âm thầm lặng lẽ, trực tiếp bắt những tên sát thủ này tới, chẳng phải sẽ bớt việc hơn sao?"

Diệp Trần cười lạnh,

"Sát thủ mà các ngươi có thể nhận ra được, thế nhưng loại sát thủ này cường đại cỡ nào? Chẳng qua chỉ là mấy con tôm nhỏ thôi! Cao thủ chân chính, há lại sẽ hiện thân ra dễ dàng như vậy?"

"Ngươi!"

Lỗ Bá thiên tức giận vô cùng, nhưng nghĩ tới trước đó, cảnh tượng Diệp Trần buộc hắn phải quỳ xuống nhận sai, ngay sau đó cũng không còn dũng khí để phản bác.

Lúc này, Lâm Chấn Nam mở miệng,

"Bắn tên mũi tên không bay trở lại! Kế hoạch vạch ra đã tiến hành tới bước này, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Tất cả đều do Diệp lão đệ tới quyết định đi!"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, cũng không khách khí,

"Đã như vậy, vậy chúng ta bây giờ dựa theo y nguyên kế hoạch đã vạch ra mà làm việc, chuẩn bị xuất phát!"

...

Ước chừng khoảng chín giờ sáng, một chiếc du thuyền dân dụng, từ phía sau căn cữ, lặng lẽ rời đi, sau khi ở trên biển lượn quanh một khúc cua, sau đó thẳng hướng đảo Vĩnh Ninh mà đi.

Mà cùng lúc đó, ở phía nam cách đảo Vĩnh Ninh trăm dặm, có một chiếc tàu khu trục, mà ở trên tàu treo chính là quốc kỳ nước Mỹ.

"Báo cáo ngài trung tướng, tiền phương vừa truyền tới tin tức, mục tiêu đã lặng lẽ rời khỏi căn cứ, ngồi ở trên một chiếc du thuyền dân dụng, đoán chừng khoảng mười phút sau, sẽ đổ bộ đảo Vĩnh Ninh!"

Một tên lính, đối với một người đàn ông trung niên da trắng, trên vai đeo quân hàm ba sao, rất nhanh đã báo cáo tình huống.

Người đàn ông trung niên này là trung tướng, là một tên thuộc chủng người da trắng, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, dáng người to cao, tóc màu vàng, trên miệng còn có hai cái ria mép, giống như cá trê, trong đôi mắt hiện ra vẻ xảo trá khó mà hình dung. Nếu như Lâm Chấn Nam ở chỗ này, chắc chắn liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của người này, chính là trung tướng hải quân của nước Mỹ, người này tên là Michelle, được mệnh danh là con cáo biển.

Sau khi Michelle nghe thuộc hạ báo cáo xong, lập tức chau mày, không khỏi lấy tay khẽ vuốt vuốt hai sợi ria mép của chính mình, hiển nhiên là nghĩ nát óc cũng không hiểu, nhỏ giọng tự lầm bẩm:

"Lâm Chấn Nam này đếu cùng là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn không biết, có bao nhiêu người đang muốn lấy tính mạng của hắn sao? Thế mà còn dãm đi tới chỗ nguy hiểm như vậy!"

"Hơn nữa, lấy tác phong trước sau như một của hắn, tình báo quan trọng như vậy, làm sao mà bên ta lại biết được dễ dàng như vậy? Vấn đề này thực sự là không hiểu!"

"Chẳng lẽ hắn muốn đi tìm cái chết sao?"

Vào lúc này ở bên cạnh Michelle, còn có một người đàn ông trung niên đầu trọc là sĩ quan cấp tướng, dáng người thế nhưng còn khôi ngô hơn Michelle nhiều, cao khoảng hơn hai mét, hơn nữa làn da hiện lên màu vàng, như là kim loại sáng lên lấp lóa, nhìn qua giống như người được làm ra từ kim loại!

Người đàn ông trung niên đầu trọc có quân hàm cấp tướng mở miệng nói:

"Ta vẫn khó mà tin được, ngươi kia thực sự sẽ là Lâm Chấn Nam, có lẽ chỉ là thế thân hắn?"

Giọng nói người người đàn ông trung niên đầu trọc là sĩ quan cấp tướng, vừa mới rơi xuống, bên ngoai lập tức lại có một tên lính trẻ tuổi chạy tới,

"Báo cáo ngài trung tướng, mục tiêu đã đổ bộ lên đảo Vĩnh Ninh, thông qua phân tích quét vệ tinh, khẳng định là Lâm Chấn Nam đạt tới chín mươi chín phần trăm!"

"Cái gì!"

Michelle và người đàn ông trung niên đầu trọc có quân hàm cấp tướng kia, nghe được tin tức này, trên mặt cùng lúc hiện ra vẻ kinh hãi.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên đầu trọc có quân hàm cấp tướng kia mừng rỡ như điên, nói:

"Ngài trung tướng, xem ra tin tức là thật, ta đề nghị ngài để cho ta xuất chiến, trong vòng một giờ, ta nhất định tiêu diệt toàn bộ bọn hắn!"

P/S: Ta thích nào....sau liên tiếp ba tháng chăm chỉ cày cuốc dịch truyện Hệ Thống Chưởng Môn và truyện này, bây giờ ta đã thấm mệt, kết hợp với đợt này các đạo hữu ít tương tác quá, đâm ra mệt kết hợp chán thành uể oải đâm ra một ngày tạm thời chỉ dịch 1 2 chương, đợi nghỉ ngơi một vài ngày lại duy trì 5 chương một ngày, chộp lúc nào rảnh thì dịch, ăn cơm xong cái là dịch, dịch tới tận 2h sáng, đi ngủ 6h30 dậy chuẩn bị đi làm, đều như vắt chanh trong vòng ba tháng, haizzz, dịch đâu phải sướng a...mệt nhấm, mong mọi người thông cảm nha:D. Có gì ủng hộ cái cho tinh thần trở lại....