Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 1028: Mất đao

"Nhanh! Chặn lại bọn chúng! Tuyệt đối không được để bọn chúng tiến vào tinh vực Huyễn Diệt!"

Vân Thương Sinh hét lớn một tiếng, đồng thời đã thu hồi lại Vô Cực Nhân Quả bàn và rót chân nguyên của chính mình vào bên trong Minh Nguyệt Kim Chu.

Ầm!

Tốc độ của hai cái phi thuyền chênh lệch thực sự quá lớn, khoảng cách chênh lệch mấy vạn dặm giữa hai phi thuyền, đảo mắt cái đã được san bằng.

Mà lúc này, đoàn người Diệp Trần ngồi ở trên phi thuyền cách tinh vực Huyễn Diệt ở phía trước cũng chỉ còn có mấy vạn dặm.

"Các ngươi đi trước! Ta đi cản bọn chúng lại!"

Ngay vào lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, Diệp Trần bỗng nhiên hét lớn một tiếng, đột nhiên từ trên phi thuyền nhảy xuống.

Tất cả mọi người ngay lập tức đều kinh hãi!

"Diệp Trần! Không được!"

Sau khi Hi Nguyệt phản ứng lại thì lập tức khẩn trương, không thể không hét lên một tiếng, theo bản năng cũng muốn nhảy xuống theo Diệp Trần nhưng lại bị Quỳnh Bích Lạc ở một bên kéo lại.

"Sư phụ, ngài làm gì? Ta không thể nhìn Diệp Trần đi chịu chết!"

Hi Nguyệt tâm loạn như ma, liều mạng muốn thoát khỏi Quỳnh Bích Lạc, đáng tiếc thực lực của Quỳnh Bích Lạc hơn xa nàng ta, để nàng ta không thể động đậy:

"Nha đầu ngốc! Loại chiến đấu cấp bậc bọn họ, ngươi căn bản không thể xen vào, hơn nữa ta thấy tiểu tử kia cũng không có chết dễ dàng như vậy đâu!"

Trong khi nói chuyện, sau khi Diệp Trần từ trên phi thuyền nhảy xuống, Minh Nguyệt Kim Chu ở đằng sau cũng đã nổ bắn mà đi tới trước mặt, hướng về phía Diệp Trần hung hăng đánh tới!

Nếu như so sánh thì Diệp Trần giống như giọt nước trong biển cả, quả thực cực kỳ bé nhỏ.

Mà chiếc Minh Nguyệt Kim Chu kia thì được chân nguyên của hơn mười tên Độ Kiếp Đế Quân rót vào đã có đủ năng lực hủy thiên diệt địa!

Trong lúc nhất thời, ngay cả đám người Vân Thương Sinh thấy cảnh tượng này thì tất cả cũng lập tức cũng đều sợ tới ngây người:

"Tiểu tử này là điên rồi sao?"

"Hắn đây là đang muốn chết a!"

"Không được! Tuyệt đối không thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy, bằng không bí mật của Hạo Thiên đại đế, trên đời này sẽ không còn một ai biết được!"

...

Sau khi các cường giả phản ứng lại thì lập tức thi nhau thu hồi chân nguyên của mình.

Thế nhưng là tốc độ của Minh Nguyệt Kim Chu thực sự quá nhanh, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng giảm tộc, cho dù các cường giả đã thu hồi chân nguyên lại, lực lao đi vẫn nhanh như trước.

Mà Diệp Trần dường như đã dự liệu được kết quả này, mắt thấy sắp phải bị con quái vật khổng lồ kia đụng vào, Diệt Thế Ma đao trong tay lập tức hung hăng chém ra ngoài.

Ầm ầm!!

Đao mang màu xám dài mấy ngàn mét, cùng với chiếc phi thuyền cấp Tiên khí khổng lồ kia nặng nề va chạm vào nhau.

Răng rắc!

Nói về chất liệu của chiếc phi thuyền cấp Tiên khí kia tự nhiên không cách nào so sánh với thanh Diệt Thế Ma đạo loại Hỗn Độn Linh Bảo này, trên thân tàu khổng lồ lập tức rõ ràng xuất hiện một vết nứt!

Đáng tiếc là, thể tích của chiếc phi thuyền này thực sự quá khổng lồ, một vết nứt hơn mấy vạn mét, so với chỉnh thể chiếc phi thuyền này quả thực hiện ra không đáng nhắc tới.

Ngược lại là Diệp Trần, lập tức cảm nhận được một cỗ lực trùng khí khó mà chống lại, cả người giống như bị một ngôi sao băng bay với tốc độ rất cao đụng trúng, trực tiếp bay ngược ra đằng sau, đồng thời điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí ngay cả Diệt Thế Ma đao cũng từ trong tay hắn mà bay ra ngoài!

Nếu không phải những ngày gần đây, sau khi hắn luyện hóa Vĩnh Hằng chi thạch, cường độ thân thể của hắn có tăng lên, lại thêm đám Độ Kiếp Đế Quân kia ở thời điểm mấu chốt lại thu hồi chân nguyên của mình lại, chỉ sợ Diệp Trần vào lúc này cũng sớm đã bị lực trùng kích cường đại kia va đập cho hồn phi phách tán...

Suy cho cùng, Diệp Trần bị va chạm như vậy, cảm giác nguyên thần của mình giống như suýt chút nữa thì cũng bị đụng nát, cả người trực tiếp bắn ngược ra đằng sau, trong nháy mắt cũng đã ngay ngược đi được hơn vạn dặm.

Mà lúc này, sau khi Diệp Trần liều mạng cản lại như vậy thì Cửu U Thôn Thiên Mãng cũng đã thúc giục phi thuyền bay vào khu vực biên giới tinh vực Huyễn Diệt.

Phía trước xuất hiện một màn sáng khổng lồ bao quanh tinh hà, trên dưới dường như không nhìn thấy điểm cuối.

Sau màn sáng đó, đến tột cùng là tình cảnh như thế nào thì hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ.

Phía trước đó chính là tinh vực Huyễn Diệt đứng đầu trong thập đại tuyệt địa của Tu Chân giới!

Không có ai biết, đằng sau màn sáng này sẽ là như thế nào, bởi vì phàm là người sau khi tiến vào trong màn sáng đó thì cuối cùng cũng không có ai có thể đi ra, ít nhất là chưa có ai nghe nói qua có người có thể từ bên trong đó đi ra, nghe nói cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng không có cách nào làm được.

Cho nên, trước khi phi thuyền đi tới trước màn sáng đó, Cửu U Thôn Thiên Mãng lập tức thúc giục phi thuyền ngừng lại, mọi người cũng đã thu hồi chân nguyên của mình lại từ lâu.

Dù sao thì không có ai biết được bên trong tinh vực Huyễn Diệt này đến tột cùng là có dáng vẻ như thế nào, dù không ai có thể xác định, lại hướng phía trước tiến một bước, thì có bị mất mạng ở bên trong hay không?

Đối với những gì không biết, không có một ai mà không lo sợ cả!

"Tông chủ đại nhân, chúng ta...thật sự phải đi vào tinh vực Huyễn Diệt sao?"

Có người nhịn không được mà nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Nhưng Quỳnh Bích Lạc lại không có trả lời, vào lúc này nàng ta giống như Hi Nguyệt, đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía sau.

Cuối cùng, sau khi thân ảnh của Diệp Trần nổ bắn mà tới, Quỳnh Bích Lạc và Hi Nguyệt, và Cửu U Thôn Thiên Mãng và Hỗn Thế Ma Viên, tất cả đều thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

"Cửu lão, các ngươi không cần để ý tới ta! Nhanh chóng mang theo mọi người tiến vòa bên trong tinh vực Huyễn Diệt, đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp mang các ngươi rời đi!"

Diệp Trần cũng đã để ý tới phía trước, mọi người lề mề không có tiến vào bên trong tinh vực Huyễn Diệt, lập tức cao giọng hét lên một tiếng.

Một khi chờ cả đám Vân Thương Sinh đuổi theo tới trước mặt thì những người của Lạc Hà tông kia căn bản không có khả năng chống lại, muốn tiến vào bên trong tinh vực Huyễn Diệt coi như cũng là chuyện khó khăn!

Cửu U Thôn Thiên Mãng nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức nhướng mày, tuy nhiên cuối cùng cắn răng một cái:

"Được! Tôn thượng! Vậy chúng ta ngay lập tức tiến vào bên trong tinh vực Huyễn Diệt chờ ngài!"

Đối với Diệp Trần, hắn mặc dù có chút nghi hoặc, tuy nhiên hắn vẫn lựa chọn tin tưởng.

Nói xong lời này, tâm niệm Cửu U Thôn Thiên Mãng vừa động, phi thuyền dưới chân mọi người đột nhiên lao đi, trong nháy mắt chui vào bên trong lớp màn ánh sáng kia.

"Không!!"

Rất nhiều cao thủ Lạc Hà tông căn bản không kịp phản ứng, lập tức phát ra từng tiếng la hét không muốn.

Đáng tiếc, chỉ trong nháy mắt mọi người đã hoàn toàn biến mất ở bên trong màn ánh sáng kia, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Mà rất nhanh, Diệp Trần mượn nhờ lực lượng va chạm trước đó cũng đã đi tới gần màn ánh sáng kia.

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có vội mà tiến vào bên trong tinh vực Huyễn Diệt, bởi vì cú va chạm vừa rồi kia, Diệt Thế Ma đao thế mà bị đánh bay ra ngoài!

Tuy rằng, sau khi Diệp Trần phản ứng lại, trước tiên đã phóng xuất ra thần niệm, cảm ứng được Diệt Thế Ma đao, muốn triệu hồi thế nhưng dù sao khoảng cách quá xa, lúc này còn chưa trở lại trong tay của Diệp Trần.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc:

Sưu!

Một đạo hào quang sáng choi từ trong tinh hà nơi xa nổ bắn mà tới, bỗng nhiên chính là thanh Diệt Thế Ma đao kia của Diệp Trần.

Tuy nhiên, không đợi Diệp Trần cao hứng trở lại:

Bạch!

Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chặn lại đường về của Diệt Thế Ma đao.

Chỉ thấy người kia đưa tay một trảo cũng đã nắm được Diệt Thế Ma đao!

"Khặc khặc! Diệt Thế Ma đao! Cuối cùng hôm nay mới vật quy nguyên chủ! Ha ha ha!"

Sau khi người kia một trảo bắt được Diệt Thế Ma đao thì lập tức phát ra một tiếng cười điên cuồng.

Đạo thân ảnh nửa đường giết ra kia, không phải là ai khác, bỗng nhiên chính là Vân Thương Sinh, tông chủ Vô Cực tông!

"Mẹ nó!"

Diệp Trần thấy cảnh này, lập tức nhịn không được mà chửi tục một tiếng, lập tức toàn lực phát ra thần niệm của mình, muốn giật Diệt Thế Ma đao rời khỏi tay của Vân Thương Sinh.

P/S: Ta thích nào...chương 4.