"Nhìn bộ dạng người ta đối với em như vậy, có người nào mà không nhận ra chứ!"
Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói:
"Nhanh nói cho chúng ta biết, chuyện tên Lý Bác Lượng này là như thế nào?"
"Có cái gì đâu, chị Nhan Nghiên, chị đừng có nói lung tung, em và hắn không có quan hệ gì cả."
Hứa Nhược Vân gắt giọng:
"Hắn là hội trưởng của hiệp hội máy tính thành phố Tân Giang, em là hội viên."
"Nhưng chúng ta lại cảm thấy quan hệ giữa em và tên Lý Bác Lượng kia không tầm thường chút nào?"
Triệu Nhan Nghiên lông mày nhíu lại, cười giễu nói.
"Người ta không có, em, em..."
Hứa Nhược Vân lắc đầu thật nhanh.
"Ha hả, đừng có vội, Nhược Vân, chị biết rồi, em nhất định có người yêu rồi đúng không?."
Triệu Nhan Nghiên tiếp tục trêu chọc nàng.
"Không có, không có, em sao lại có được chứ... A!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Nhược Vân đỏ lên như Hồng chín.
"Được rồi, nhìn 2 người các em kìa. Mau ăn tôm hùm đi, một lát nữa là không ngon nữa đâu?"
Tôi chỉ vào con tôm hùm, nói.
Mà con tôm hùm này cũng thật là hùng vĩ, tôi ăn mãi mới chỉ hết có một phần, vẫn còn hai phần nữa.
Triệu Nhan Nghiên và Hứa Nhược Vân nghe tôi nói vậy, vội vàng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu tiến hành càn quét với con tôm hùm này.
Sau khi cơm nước no nê, tôi đứng dậy vẫy tay với Lý Bác Lượng, Lý Bác Lượng vội vàng cúi đầu xuống.
Tôi nhìn thấy vậy, thì trong lòng cười ha hả, hóa ra tên tiểu tử này sợ tôi bắt hắn tính tiền.
Tôi móc từ trong túi quần ra một chi phiếu của Ngân hàng Công Thương, đưa cho quầy thu ngân.
"Tiên sinh, lúc nãy vị tiên sinh ở bàn số 23 nói muốn trả tiền cho các ngài mà?"
Cô gái thu ngân khoát tay nói với tôi.
"Cô nhìn xem, hắn sợ tới mức đầu còn không dám ngẩng lên kìa, vậy hắn còn có khả năng tính tiền cho tôi không?"
Tôi chỉ về hướng Lý Bác Lượng nói.
"A"
Cô gái thu ngân vừa nhìn thấy vậy, lập tức nhịn không được bật cười lên. Lúc nãy khi nàng ngẩng đầu nhìn Lý Bác Lượng, thì Lý Bác Lượng cũng đang nhìn sang bên này, sau khi ánh mắt chạm vào nhau, Lý Bác Lượng lập tức cúi đầu xuống, làm như không biết chuyện gì cả.
"Cô thấy đấy, tôi không muốn cho nhà hàng của các cô chịu tổn thất, nên mới chủ động tới đây tính tiền, cô nghĩ xem có lên giảm một chút không nhỉ?"
Tôi khẽ cười nói.
Thật ra thì giảm hay không đối với tôi cũng không trọng yếu, chủ yếu là tôi thấy cô gái thu ngân này trông rất đẹp, cho nên muốn trêu nàng một chút.
"A, như vậy đi, tiên sinh, để tôi giúp ngài nói với quản lý đại sảnh nhé?"
Tiểu cô nương này hành động rất đúng nguyên tắc nghề nghiệp, nhìn tôi cười nói.
"Được." Tôi nói.
"Uy, cậu ngay cả một con tôm hùm 10 vạn đồng còn ăn được, lại còn quan tâm tới chút tiền nhỏ này hay sao?!"
Hứa Nhược Vân bĩu môi nói.
"Ha hả, chị nghĩ là hắn thấy tiểu cô nương kia rất đẹp, cho nên mới tìm cách lấn ná nói một hai câu."
Triệu Nhan Nghiên cười mà như không phải cười, nhìn tôi nói.
"Anh... Đây rõ ràng là anh đang học cách tiết kiệm!"
Tôi lúng túng nói.
Triệu Nhan Nghiên tại sao lại hiểu rõ tôi như vậy chứ, ngay cả chuyện này cũng bị nàng nhận ra nữa.
"Tiên sinh, chúng tôi có thể giảm giá cho ngài xuống còn 90%."
Tiểu cô nương thu ngân đi trở lại, nói với tôi.
"80% có được không?" Tôi hỏi.
"Giảm còn 90% đã là đãi ngộ rất lớn với hội viên rồi."
Tiểu cô nương thu ngân giải thích.
"Vậy thì 85% thì sao?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Cũng không được."
Tiểu cô nương thu ngân tiếp tục giải thích.
"Cô tên là gì?"
"Ngô Huỳnh Huỳnh."
Tiểu cô nương thu ngân theo bản năng trả lời.
"Ha hả, được rồi, 90% thì 90% có sao đâu, đằng nào nó cũng là giảm giá mà!"
Tôi đưa chi phiếu tới, cười hì hì. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khuôn mặt của Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ hồng, lúc nãy không để ý lại nói tên với người xa lạ.
"Sao cô không nhận lấy chi phiếu?"
Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh ngẩn ngơ, nên nói.
"A "
Ngô Huỳnh Huỳnh a lên một tiếng, nhận lấy cái chi phiếu:
"Nhà hàng chúng tôi chỉ có hệ thống POS đơn lẻ, chưa có liên thông với các ngân hàng khác."
Lúc này tôi mới nhớ ra là đây chỉ là năm 1996, chi phiếu liên thông còn chưa thông dụng.
May mà hồi trước tôi đã đổi một tấm chi phiếu của ngân hàng Trung quốc, nhưng mà tôi vẫn không hiểu được, chẳng lẽ có người mang tới vài vạn tiền mặt đi ăn cơm hay sao?
"Nếu là ngân hàng Trung quốc thì có thể, xin ngài đợi một lát."
Ngô Huỳnh Huỳnh nhận đem tờ phiếu thanh toán từ trên máy POS, sau đó đem thẻ trả lại cho tôi, nói:
"Xin ngài nhập mật mã."
Tôi nhập mật mã, sau đó ký vào cái phiếu thanh toán.
"Gặp lại sau nhé!"
Tôi vẫy tay với Ngô Huỳnh Huỳnh, sau đó rời khỏi Hoàng Triều.
"Có về trường học không?"
Tôi nói với hai tiểu mỹ nữ.
"Bây giờ đã 2h rồi, trở về làm gì nữa!"
Hứa Nhược Vân nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói:
"Chị Nhan Nghiên, không bằng chiều nay chúng ta trốn học đi dạo phố đi?"
"Được, vừa lúc chị cũng muốn mua một ít đồ."
Triệu Nhan Nghiên nói, dùng bộ dáng ướt át đáng yêu liếc nhìn về phía tôi.
Tôi vội vàng quay mặt đi, hắc hắc cười nhỏ.
Lần trước đi công viên Văn Hóa đã bị hành hạ cho gần chết, bây giờ không thể đi theo hai nha đầu này để chịu tội được.
"Lão công "
Triệu Nhan Nghiên dán vào trên người của tôi làm nũng nói.
"Chúng ta... chẳng lẽ phải trở về hay sao?."
Mùi thơm trên người Triệu Nhan Nghiên truyền tới, làm tôi hít thở cũng có chút khó khăn.
"Hừ, lúc nãy anh liếc mắt đưa tình với Ngô Huỳnh Huỳnh kia đừng tưởng là em không biết. Không thể tưởng tượng được, anh lại có thói trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, em quyết định ngay cả Hạ Nhu và Trần Vi Nhi cũng không cho anh thu nữa."
Triệu Nhan Nghiên giận tới mức tái mặt nói với tôi.
"Khụ... Khụ! Thỉnh thoảng trốn học một lần cũng không sao."
Tôi lập tức thay đổi lời, nói.
"Chẳng lẽ anh trốn lại còn ít ư?!"
Khuôn mặt của Triệu Nhan Nghiên rực rỡ như ánh mặt trời, lập tức nghiêng người hôn lên má tôi một cái, nói:
"Quyết định lúc nãy hủy bỏ."
Ba người chúng tôi lập tức bắt một cái xe taxi.
"Đi tới siêu thị bách hóa."
Triệu Nhan Nghiên nói với tài xế.
Buổi chiều tôi với Triệu Nhan Nghiên, Hứa Nhược Vân đi dạo quanh các gian hàng bán đồ, điều này làm cho chân của tôi tê dại, Triệu Nhan Nghiên với Bóng đèn nhỏ thì lại chẳng có việc gì.
Người ta nói, điều đau lòng nhất khi nam nhân mà theo nữ nhân đi dạo phố chính là cái túi tiền, nhưng bản thân tôi lại hi vọng Triệu Nhan Nghiên mua nhiều đồ một chút, nhưng mà tiểu nha đầu này chỉ xem mà không mua, lướt qua rồi lại rời đi.
"Thấy cái gì thích thì cứ mua đi, anh không phải là không có tiền, Triệu đại tiểu thư?"
Tôi không chịu được sự hành hạ này nữa, mở miệng nói.
"Nhưng không có cái gì đẹp mắt cả !"
Triệu Nhan Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn, nói.
"Anh xem cái gì nó cũng đẹp cả? !" Tôi nói.
"Ánh mắt anh đúng là có vấn đề, trông cách ăn mặc của anh kìa, giống y như một kẻ ăn mày vậy."
Triệu Nhan Nghiên sao lại không biết tôi đang nghĩ gì, châm chọc nói.
"Đúng, chính bởi vì ánh mắt của anh như vậy, anh mới yêu em."
Tôi hắc hắc cười nói.
Triệu Nhan Nghiên đúng là đang đào hố chôn mình mà.
"Anh, thật đáng ghét!"
Triệu Nhan Nghiên vừa nói vừa đấm loạn lên trên người của tôi.
Cô gái này cái gì cũng tốt, ngay cả việc không nói lại người khác là lập tức dùng bạo lực để giải quyết cũng hết sức dễ thương.
Cuối cùng, lợi dụng thời gian Bóng đèn nhỏ đi WC, nàng len lén mua 1 cái áo ngực, sau khi thanh toán xong, Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói với tôi:
"Nơi đó của em to hơn trước rồi, mặc áo cũ có chút chật."
Tôi nghe vậy mừng rỡ, tiểu nha đầu này biến thành nữ nhân sau, bộ ngực quả nhiên bắt đầu trưởng thành.
"Có phải do công lao của anh, thường xuyên xoa bóp cho em không?"
Tôi cười xấu xa hỏi.
"Xoa bóp cái gì?"
Bóng đèn nhỏ vừa đi ra khỏi WC, nghe thấy lời nói của tôi, hỏi.
"Không có gì, không có gì. Tớ nói tớ mệt lắm, rất cần người xoa bóp một chút."
Tôi cười hắc hắc nói.
...
Hắn vừa rồi thật biết điều, Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt nghĩ.
Hắn hoàn toàn có thể coi đây là một bữa cơm chùa, ăn xong có thể bỏ đi, không nghĩ tới hắn lại chủ động trả tiền.
Nhưng mà hắn cũng thật ghê tởm, dám lừa gạt để biết tên bổn tiểu thư. Đáng giận nhất là hắn lại dẫn theo 2 tiểu mỹ nữ tới đây ăn cơm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Huỳnh Huỳnh dậy sóng, người ta mang theo bao nhiêu người đi ăn cơm thì có liên quan gì tới người!
Nhưng mỗi khi Ngô Huỳnh Huỳnh nhớ tới nụ cười tà ác kia, trong lòng lại không kìm được mà nhảy lên một cái.