Trần Vi Nhi bước ra khỏi nhà hàng của mẹ mình. Khi đi qua chợ bán thức ăn thì nhớ lại những kỷ niệm với người đó...
Trong đêm đó. người ta đã tặng mình một bộ quần áo. mình vẫn còn cất kín trong tủ.
Đó là kỷ niệm, mang tới cho mình tình yêu và hạnh phúc!
Một tiểu cô nương bán ma lạt thăng, lại trở thành một phu nhân có bảo tiêu đi theo. Trần Vi Nhi biết hắn ngoài hoa tâm ra thì không có khuyết điểm gì khác.
Hôm nay Trần Vi Nhi cố ý không cho bảo tiêu đi, một mình đi tới nhà hàng của mẹ mình. để hỏi thăm tin tức về anh mình. Trần Dũng!
Kết quả. câu trả lời của mẹ làm nàng thất vọng, đó là đã lâu rồi không gặp Trần Dũng!
Trần Vi Nhi đứng thất thần ở chợ bán thức ăn.
"Chị Vi Nhi!"
Bỗng nhiên có người gọi mình. Trần Vi Nhi vội vã xoay người sang.
"Tiểu Vũ, là em sao. sao em lại ở chỗ này?" Trần Vi Nhi kinh ngạc phát hiện. người tới là Tiểu Vũ, bán đá trước quán của mình!
"Ha hả, em đi bán đá!" Tiều Vũ chỉ chỉ vào rương đá trên lưng mình nói: "Chỗ bị người ta chỉếm mất nên em chuyển sang bán lưu động!"
"Bị chỉếm chỗ?" Trần Vi Nhi sửng sốt.
"Đúng vậy, sau khi chị đi không lâu thì đất bị người ta chỉếm luôn. em là gái tranh với người ta không tiện!" Tiểu Vũ nói.
"Hóa ra là như vậy! Em gần đây thế nào? Có có người nào khi dễ em không?" Trần Vi Nhi chợt nhớ tới. Mình và Tiểu Vũ năm đó đều là những người bán hàng ở chợ này, đều là người có xuất thân hàn vi.
"Không có..." Tiều Vũ thần tình có chút mất tự nhiên nhưng lập tức khôi phục bình thường: "chị Vi Nhi. Sao chị lại tới đây?"
"A, chị đi ngang qua đây, nên có chút hoài niệm." Trần Vi Nhi thở dài nói.
"Ha hả. được rồi. Vi Nhi. chị mua cho em một cây đá!" Nói xong Tiểu Vũ lấy một cây đá đưa cho Trần Vi Nhi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"A? Không cần. chị không dùng nó..." Trần Vi Nhi vội xua tay.
"Thế nào. nghe nói chị Vi Nhi có bạn trai nhiều tiền. nên khinh thường người như em à?" Tiểu Vũ giả vờ tức giận nói:
"Chị..đương nhiên không phải!" Trần Vi Nhi lắc đầu: "Được rồi, chị mua là được chứ gì!"
"Vậy mới được!" Tiểu Vũ cẩm cây đá đưa cho Trần Vi Nhi.
"Này. bao nhiêu tiền một cây đá?" lúc này có một người qua đường hỏi Tiểu Vũ. "Không còn!" Tiểu Vũ trực tiếp từ chổi.
"Không còn? Tiểu Vũ trong rương của em không phải là vẫn..." Trần Vi Nhi vừa mới thấy trong rương của Tiểu Vũ vẫn còn đá. nhưng tại sao lại nói là không còn? Thế nhưng Trần Vi Nhi nói chưa hết lời. thì trước mắt hoa lên, ngã sang một bên.
Tiểu Vũ vội đỡ Trần Vi Nhi. nhìn những người qua đường đứng xem khiển trách: "Nhìn cái gì. bạn của tôi bị ngất. tôi cần đưa đi bệnh viện!"
Nghe tiếng động cơ xe, Tiểu Vũ quay sang thì một chỉếc xe dừng lại cách đó không xa. Cửa xe mở ra. từ bên trong có hai người đi ra kéo Trần Vi Nhi lên xe.
... ...
"Tôi..." Vương Thư không hiểu. người trước mặt này muốn làm gì?
Bây giờ mình còn thích hắn không? Có! Vương Thư không thể không thừa nhận. mỗi khi nhớ tới hắn thì tâm tình lại kích động.
Nghĩ tới đây Vương Thư khẳng định gật đầu nói: "Có, có rồi."
Có phải là tôi không? Tôi vô cùng khẩn trương hỏi: "Có rồi? Hắn là ai vậy?"
"Anh muốn làm gì!" Vương Thư nghe thì cả kinh! Bởi tôi quá kích động nên thanh âm nghe như có vẻ là đang vui mừng!
"Chỉ là hỏi một chút mà thôi." Tôi ý thức được ngữ khí của mình không hợp. cho nên vội vàng điều chỉnh.
"Tôi không nói cho anh biết." Vương Thư nói.
"Hắn cũng là người Hoa?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Hừ. đúng thì thế nào. thế nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết là ai đâu!" Vương Thư kiên quyết nói.
"Có thật không? Nhưng tôi lại biết hắn là ai!" Tôi tăng thêm ngữ khí.
Vương Thư lắc đầu: Với lại tôi cũng không biết hắn có thích tôi hay không, ông cần gì phải biết!"
"Thế cô không muốn biết tôi là ai hay sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Anh..." Vương Thư lời còn chưa nói hết. tôi đã đặt tờ báo lên trên bàn.
"Sao là anh!" Vương Thư cả kinh kêu lẻn. trên mặt hiện lên sự vui mừng.
"Tại sao không thể là tôi?" Tôi mĩm cười đứng lên tói: "Tôi còn muốn biết người trong miệng cô có phải là tôi hay không?"
"Không phải!" Vương Thư đột nhiên tức giận nói: "Anh tường đùa như vậy là hay lắm hay sao?"
"A?" Tôi sửng sốt, vừa rồi còn êm đẹp sao lại trở mặt rồi! "Vương Thư. cô làm sao vậy? Mất hứng sao?"
"Mất hứng? Hừ. muốn làm một ông chủ lớn. dùng tiền mua lòng tự trọng của tôi đúng không?" Nói xong nước mắt Vương Thư chảy xuống:
"Anh có biết mấy ngày qua tôi như thế nào không? Thống khổ mâu thuẫn, phải quyết định những việc mình không thích, hạ quyết tâm bao nhiêu tôi mới tới gian phòng này không?"
Tôi biết mình quá đáng nên vội vã đi qua định an ủi nàng.
"Anh thích trêu đùa người khác đúng không? Thích xem tôi xấu mặt đúng không? Thấy tôi thống khổ thì anh sung sướng đúng không? Trong lòng tôi còn đang rối bời vậy mà anh lại ở đây đùa giỡn tôi!"
"Vương Thư... Tôi không có ý định như vậy..." Tôi vội nói: "Kỳ thực. tôi chỉ muốn biết người trong lòng cô có phải là tôi hay không thôi."