Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 546: Bắt gian

Thấy không còn quên gì nữa, tôi mới kéo tay Ngô Huỳnh Huỳnh, chuẩn bị mang nàng rời khỏi chỗ này.
Sau một khắc, tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh xuất hiện ở trong phòng của tôi! Thế nhưng làm cho tôi vô cùng kinh ngạc là, trong phòng của tôi lại có người!
Người ở trong phòng, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh! Tôi thì không có gì, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh không mặc áo ngực, điều đó mới làm cho người khác kỳ quái!
"Lỗi Lỗi, các con..."
Mẹ tôi đột nhiên chỉ vào Ngô Huỳnh Huỳnh, hỏi.
Ngô Huỳnh Huỳnh phản ứng cũng nhanh, vội vàng tóm lấy một cái chăn, quấn mình ở trên giường.
Trên mặt nàng đỏ tới mức dọa người, Ngô Huỳnh Huỳnh cúi đầu, không dám nhìn nữ nhân trung niên trước mặt này.
Tuy rằng nàng cũng có thể đoán được, người đó là mẹ tôi.
"Mẹ... Chúng con..."
Tôi xấu hổ, nhanh chóng mặc quần áo.
"Được rồi được rồi, không cần phải vội vàng!"
Mẹ tôi liếc mắt tức giận nói:
"Cho dù các con có lớn bao nhiêu, thì ở trong mắt mẹ, vẫn chỉ là đứa bé!"
"Hắc hắc..."
Tôi cười một tiếng, nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh, tôi có cảm giác như mình bị bắt gian tại trận.
"Cô bé này là ai?"
Mẹ tôi trợn mắt liếc nhìn tôi nói:
"Con cũng đã lớn rồi, vậy mà còn làm như thế này, đúng là không biết xấu hổ!"
"Cô... cháu là Ngô Huỳnh Huỳnh..."
Ngô Huỳnh Huỳnh cúi đầu, giống như một cô gái nhỏ phạm sai lầm, nói:
"Cháu...cháu sai rồi... cháu không bao giờ ... như vậy nữa, cô, người có ghét bỏ cháu không, có lẽ cháu làm mất thể diện gia đình... Bình thường cháu không như vậy đâu, cô đừng coi cháu là một cô gái tùy tiện...Cháu..."
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy mẹ tôi nói câu "con đúng là không biết xấu hổ", lại tưởng là nói nàng, nên vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng, chưa vào nhà, đã bị mẹ chồng bắt gặp. Nếu như coi mình là cô gái phóng đãng, thì làm sao bây giờ.
Nghĩ tới đây, Ngô Huỳnh Huỳnh vội vàng giải thích, thế nhưng bởi khẩn trương, nói năng có chút lộn xộn.
"A... cô gái nhỏ, cháu đừng sợ!"
Mẹ tôi nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh như vậy thì không khỏi nở nụ cười:

"Cô sao ghét cháu được, đó là cô đang nói Lưu Lỗi, thẳng nhỏ này chuyên môn lừa cô gái nhà lành?"
Mẹ tôi nói như vậy, lại càng làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh khó chịu, rõ ràng là yêu đương hẳn hoi chứ đâu phải là lừa gái.
Ngô Huỳnh Huỳnh còn tưởng rằng mẹ tôi đang nói mát nàng, nên vô cùng thương tâm và chán nản nói:
"Cô, thật ra cháu là người yêu Lưu Lỗi... Thế nhưng cô nên tin cháu, Lưu Lỗi là nam nhân đầu tiên của cháu..."
Mẹ tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh nói như vậy, biết là nàng hiểu lầm, vội vã đi tói, vuốt ve mái tóc của nàng, an ủi:
"Nha đầu ngốc, tại sao cô không tin cháu cơ chứ, nhìn cháu thì biết, cháu bị thằng con trai ma quỷ của cô ám ảnh, nó thường đi lừa nhiều cô gái thuần khiết, ai, tại sao cô lại sinh một thằng nghiệt tử như vậy chứ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cảm nhận được sự yêu thương từ mẹ tôi cũng hiểu là mẹ tôi không trách nàng, nhưng lại thấy mẹ tôi trách tôi cho nên vội nói:
"Kỳ thực cũng không phải, Lưu Lỗi rất ưu tú, cháu cam tâm tình nguyện ở cùng vói anh ấy!"
"Được rồi, được rồi, nha đầu, mau mặc quần áo vào đi, gặp cô còn được, để cha của Lưu Lỗi thấy, thì sẽ xấu hổ vô cùng!"
Mẹ tôi lắc đầu.
"Cô, cháu biết rồi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nhu thuận gật đầu.
"Những lão bà của Lưu Lỗi cũng không gọi cô, trông hai đứa chúng cháu, hình như đã ở với nhau rồi thì phải? Cháu còn không đổi giọng?"
Me tôi cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Mẹ..."
Ngô Huỳnh Huỳnh ngượng ngùng kêu lên.
"Được rồi, các con muốn thân mật, một bà lão như ta cũng không muốn ở đây làm bóng đèn, muốn dọn đẹp gian phòng một chút cũng không được!"
Mẹ tôi lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Sau khi mẹ tôi đi, Ngô Huỳnh Huỳnh nhìn tôi nói:
"Đều là tại em không tốt, em không mặc quần áo như thế này, mẹ anh có thành kiến vói em không?"
Tuy rằng mẹ tôi đã nói như vậy, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh vẫn không yên lòng, dù sao chuyện này cũng trọng đại.
"Không đâu, mẹ anh không phải là người cổ hủ, đương nhiên hiểu chuyện của chúng ta! Hơn nữa, mẹ anh không phải nói rồi sao, sẽ không bao giờ ghét bỏ em!"
Mẹ tôi sao có thể ghét bỏ Ngô Huỳnh Huỳnh được, trong lòng còn vui vẻ là đằng khác.
"Thế nhưng em sợ, dù sao chúng ta còn chưa kết hôn, hơn nữa, ở trong mắt mẹ, chúng ta mới chỉ quen nhau, cứ như vậy...một cô gái sao có thể tùy tiện được chứ!" Ngô Huỳnh Huỳnh không yên tâm hỏi.
"Em cứ yên tâm đi!"

Tôi nói xong, nằm xuống bên cạnh nàng, nói:
"Mẹ anh rất thoải mái, em không tin sao, ở phòng này, anh còn cùng với Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, ba người cùng ngủ..."
"Ngủ cùng nhau?" Ngô Huỳnh Huỳnh hoảng sợ, nói:
"Chuyện hoang đường như vậy, mẹ anh cũng đồng ý hay sao?"
"Đúng vậy, cho dù như thế, mẹ anh vẫn rất yêu thương các nàng, đâu có chút nào khinh thường các nàng, bởi vì mẹ anh biết, các em đều là nữ nhân của anh, có gì đáng nói đâu."
Tôi lấy một ví dụ an ủi.
"Như vây thì em yên tâm rồi!" Ngô Huỳnh Huỳnh lật chăn ra cởi nội khố, rúc vào trong người của tôi:
"Em nghỉ ngơi một chút, hôm nay thực sự là mệt chết đi, nhưng cũng là một ngày một đêm phong phú nhất."
"Được, anh ra ngoài làm chút chuyện, em cứ ngủ đi. Nếu mẹ anh có vào phòng, thì cũng không quấy rầy em, em có thể an tâm ngủ một giấc."
Tôi đắp chăn cho Ngô Huỳnh Huỳnh, sau đó bật điều hòa, nói:
"Đây là điều khiển điều hòa, em muốn để nhiệt độ thế nào thì để, cái này do Tôn Tứ Khổng đặc chế, sẽ không có tác dụng phụ với giấc ngủ!"
"Được, em biết rồi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh biết thân phận của tôi, nên cũng không có gì kỳ quái với những cõng nghệ cao này.
"Được rồi, lúc nào thì anh về?"
Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi với theo.
"Anh đi đón chị của em, nếu không có vấn đề gì thì sẽ nhanh thôi!"
Tôi nhìn nàng, cười nói.
"Chị của em?"
Ngô Huỳnh Huỳnh sửng sốt, mình chỉ có mỗi Ngô mập mạp là em trai, nhưng sau đó thì hiểu ý của tôi, gắt giọng:
"Đáng ghét!"
"Ha hả, thích còn ghét cái gì? Hóa ra em ghét các chị em của mình? Để anh nói vói các nàng vậy."
Tôi trêu đùa.
"A! Cái gì, em có nói các nàng đáng ghét đâu, anh đừng nói lung tung."
Ngô Huỳnh Huỳnh hoảng sợ, nàng đâu muốn chuốc lấy phiền phức cơ chứ!
Nhưng khi nàng nhìn thấy tôi cười cười, thì biết là tôi đùa, cau mày nói:
"Em nói anh đáng ghét!"
"Ha ha, không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta còn đại chiến!"
Tôi cười mở tủ quần áo, tìm bộ quần áo khác.
"Hừ! Trong đầu toàn tư tưởng hư hỏng!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói thầm, nhưng nàng cũng biết, đấy là chuyện đương nhiên mà thôi, cho nên cũng không phản đối gì cả.
Sau khi thay quần áo xong, tôi đi xuống đại sảnh, thì lại thấy mẹ tôi đang ngồi ở salon, tôi biết mẹ tôi có chuyện cần nói với tôi, nên chủ động ngồi ở ghế đối diện.