Trong mật thất của một cao ốc của một thành phố.
"Tiểu Đông, con nói thật sao? Tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với con?" Một lão nhân có chút kích động nói.
Trên mặt lão giả tuy rằng hiện đầy nếp nhăn, thế nhưng tinh thần rất quắc Thước, nếu như không biết, ai đoán được người này đã 90 tuổi rồi?
"Sư phụ. Thiên chân vạn xác. tốc độ của hắn nhanh tới mức con không nhìn rõ tướng mạo của hắn!"
Người gọi là Tiểu Đông này, chính là Hắc y nhân trong rừng cây nhỏ ờ thành phố U.
"Lẽ nào Thực sự là sư phụ lão nhân gia hay sao? Tròn bảy mươi sáu năm. ta nhìn sao chờ. nhìn trăng chờ. muốn Tạm biệt sư phụ lão nhân gia một lần. nhưng không nghĩ tời kiếp này còn có thể thực hiện được!
Trước khi lão nhân gia đi, lão nhân gia nói là sẽ không trở về. lần này lại trở về rồi hay sao? Đúng rồi, nhất định là vậy, người nhận định nghe tiếng Phi Yến Môn của chúng ta gặp nạn, trở về trợ chúng ta!"
Lão giả kìm lòng không được đứng dậy, đi tới một gian phòng trong mật thất sau đó quay người đứng trước hương án quỳ xuống lạy...
Nếu như lúc này tôi ở đây. thì sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi người trên bức ảnh này là lão bất tử Tiêu Nha Tử!
"Lưu lão đầu, tôi là lão Mạnh đây!" Lưu Chẩn Hải đang xem báo chí. chợt nghe Lưu phó quan gọi mình. nói có một cuộc điện thoại trọng yếu, Lưu Chấn Hải đón điện thoại thì nghe thấy thanh âm của Mạnh Như Tùng.
"Ha ha! Bại tướng dưới tay sao. tìm Tôi có chuyện gì? Có đúng là lại muốn tỷ thí với cháu của Tôi nữa?"
Lưu Chấn Hải nghĩ tới bộ dáng ngày đó Mạnh Như Tùng bại trận, trong lòng vui sướng không gì sánh được. đúng là phong Thủy luân chuyển a!
"Khụ khụ! Lào bất tử. ông nói cái gì thế? Cháu của ông có Thể đánh Thắng tôi Thì tôi thừa nhận, Thế nhưng đừng cho là tôi không biết. nếu như là ông thì chưa chắc đâu!" Mạnh Như Tùng cố nói.
"Mạnh lão vương bát, ông nói cái gì đó! Không phục thì ông cứ tới đây! Vừa lúc tôi hôm nay mới ngộ ra được một chiêu độc ác, đánh cho ông răng rơi đầy đất! A. được rồi ông lớn như vậy, thì làm gì còn răng? Đã rụng hết rồi? Ha ha ha!" Lưu Chấn Hải chế nhạo nói.
"Ông đánh rắm! Răng của tôi rất tốt, ngày hôm qua vẫn còn gặm xương đấy." Mạnh Như Tùng cả giận nói
"A, gặp xương thì đúng là tốt rồi, tiểu cẩu nhà tôi cũng thường làm như vậy!" Lưu Chấn Hải không buông Tha nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Hừ!"
Mạnh Như Tùng nghĩ nếu như luận khẩu tài. mình không phải là đối thủ của Lưu Chấn Hải. vì vậy nói sang chuyện khác:
"Tôi muốn tìm cháu của ông không phải là để luận võ. mà là để bàn chuyện kia! ông nghĩ Thế nào?"
"Chuyện gì?" Lưu Chắn Hải sửng sốt
"Ông có phải là đang ra câu đố bí hiểm như vậy không?"
"Chính, là việc hôn nhân của cháu gái tôi và đứa cháu trai tiện nghi của ông." Mạnh Như Tùng giải Thích.
"Cháu trai tiện nghi? CÚT đi! Đó là cháu của anh TÔI Tôi chi là ông chú của nó!" Lưu Chấn Hải hiện tại đang nghĩ. Lưu gia vất vả lắm mới có một đứa cháu kiêu ngạo. tại sao không bá đạo nói vài câu, hơn nữa bên kia không phải là đang đề thân hay sao. vậy thì làm cho thân càng thêm thân đi!
Mạnh Như Tùng nghĩ thầm, đúng là một lão hồ đồ, nhưng không muốn khẩu chiến nữa. mà đem chuyện chính sự ra nói:
"Lưu lão đầu, ông đừng nói là không chấp nhận đó nha? Cha mắc nợ Thì con phải trả. con không trả được Thì đến đời cháu phải trả!"
Lúc này, trong lòng Lưu Chấn Hải đang bắt đầu tính toán, gia nghiệp của Mạnh gia cũng không kém mình bao nhiêu, mà hắn chi có mỗi đứa cháu gái duy nhất, vậy thì khi cưới cháu gái hắn. sản nghiệp của Mạnh gia chẳng phải là của hồi môn hay sao?
Tuy rằng cháu gái của hắn sẽ thừa kế, nhưng mà khi đẻ con ra chẳng phải là họ Lưu hay sao. Vậy thì sản nghiệp kia sớm muộn cũng là của họ lưu, vụ buôn bán này có lời rồi!
Nhưng mà Lưu Chấn Hải lớn tuổi như vậy, cũng không phải là người có lòng tham, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là tôi không đồng ý. Vì vậy nhìn Mạnh Như Tùng nói:
"Chuyện này tôi thật ra không có ý kiến gì. Chỉ là cháu của tôi không biết có đồng ý hay không, cần phải trưng cầu ý kiến của nó một chút!"
"Còn trưng cầu cái gì, chuyện này trưởng bối chúng ta làm chủ. hơn nữa cháu gái của tôi cũng là quốc sắc Thiên hương, người Theo đuổi đông như biển, nếu như không nhanh, nó bỏ trốn cùng bạn trai của nó mất!"
Mạnh Như Tùng hôm nay nhận được tin của Mạnh Xuyên. biết cháu gái của mình đã tìm được bạn trai, cho nên sự tình vô cùng nghiêm trọng, phải mau chóng triển khai gấp.
"Sẽ không, sẽ không, nhà của chúng tôi dạy rất nghiêm, hiện giờ Thì chưa có, nhưng sau nàv Thì không chắc. nên phải mau chóng quyết định!"
Mạnh Như Tùng đúng là đồ mồ hôi. cũng không biết cháu gái của mình và người bạn trai kia phát triển tới trình độ nào, hai người nếu như có làm gì, Lưu gia mà từ hôn Thì thực là mất mát!
"Bạn trai? Vậv Thì cháu gái của ông không phải là một đóa hoa tàn hay sao? Lưu Chấn Hải nghe xong không cho là đúng
"Thật không, tôi vậy Thì tôi gọi điện Thoại cho Thằng cháu của tôi đã, sau đó thì sẽ gọi lại cho ông."
Lưu Chấn Hải nghĩ hôn sự này cũng không phải là chuyện xấu gì. cho nên đáp ứng, bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó. đối với Mạnh Như Tùng nói:
"Chuyện của cháu trai và cháu gái của tôi, ông cũng biết? Cháu gái của ông gả tới đây. cũng chỉ có Thể làm thiếp!"
"Chờ một chút. dựa vào cái gì cháu gái của tôi phải làm Thiếp? Lưu lão đầu, ông có phải già rồi hồ đồ không? Cháu gái của ông có thể làm chính, cháu gái của tôi phải làm thiếp. đây là đạo lý gì? Mạnh gia chúng tôi thấp hơn ông một bậc à?" Mạnh Như Tùng nghe xong lập tức phản bác nói.
"Vậv thì cháu gái ông không muốn lấy chồng rồi, tôi còn đang ngại việc mai mối phiền phức, làm như vậy sẽ phá hỏng tình cảm của cháu gái TÔI cái được không bù đắp đủ cái mất!"
Lưu Chấn Hải tới.
"Khác. khác, cùng làm vợ thế nào? Lão Lưu, hai chúng ta dù gì cũng là lão bằng hữu. ông xem..."
Mạnh Như Tùng thấy Lưu Chắn Hải muốn cúp điện thoại, có chút nóng nảy.
"Được rồi, nhưng mà chuyện này phải do đứa cháu của tôi quyết định. tôi chỉ là người nói giúp mà thôi!"
Lưu Chấn Hải nghĩ hôm nay mình Thực sự là Thoải mái. Mạnh Như Tùng... A! Thương cảm cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. hẳn là một người ông tốt!
"Được rồi. tôi chờ điện Thoại của ông, chuyện này phải làm thật nhanh."