Ở sân bay. Hứa Nhị đã chờ ở đó. Tôi bảo hắn lái xe đưa Dương Mân về nhà trọ của nàng trước, sau đó trở về biệt thự.
Chuông điện Thoại vang lên. tôi lấy ra nhìn. hóa ra là Chung Dương! Chính là cảnh sát mà tôi thông qua Ngô mập mạp quen biết...
"Alo, xin chào." Tôi đón điện thoại nói.
"Alo, xin hỏi là Lưu Lỗi phải không?" Thanh âm Chung Dương truyền tới.
"Chung Dương, tôi là Lưu Lỗi, tìm tôi có chuyện gì không?" Tôi nói
Là tôi sự tình là như vậy, hôm nay có một bằng hữu nhờ tôi giúp hắn điều tra một người."
Chung Dương nói:
"Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định cho cậu biết điều này."
"Tìm anh điều tra người? Suy nghĩ sau đó mới nói cho tôi biết?" Tôi có chút buồn cười:
"Ha hả, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau không? Anh không cần phải nói là. người kia nhờ anh điều tra tôi đấy chứ?"
"Lưu Lỗi, tôi không nói đùa với cậu đâu, đúng như lời cậu nói người kia nhờ điều
tra cậu!"
Chung Dương nói:
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn là báo cho cậu một tiếng, dù sao chúng ta cũng là bạn bè. tôi không hi vong sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Nghe khẩu khí của anh, người đó định làm chuyện bất lợi với tôi? Vậy chuyện này là của cảnh sát, đúng không?" Tôi không quan tâm nói.
"Đối với cậu có bất lợi hay không tôi không dám xác định, thế những người nhờ tôi điều tra là người có bối cảnh. cậu cũng biết không có tội phạm nào tự nhiên sinh ra. với loại dự mưu cảnh sát chúng tôi không làm gì được, chẳng nhẽ hắn mới nghĩ chúng tôi đã bắt hắn ròi?"
Chung Dương cười khổ nói: "Tôi biết cậu không quan tâm, hiện giờ cậu có công phu lại thêm quan hệ với Tam Thạch Bang, những người nhờ tôi điều tra lần này... Nói như thế nào đây. Tôi nghĩ rất kỳ quái cậu dường như không có quan hệ gì với hắn..."
"Chung lão đại anh có thể nói rõ ràng một chút không, rốt cuộc là ai muốn điều tra
tôi?"
Tôi nghe Chung Dương lẩm bẩm. có chút dở khóc dở cười.
"Mạnh gia cậu biết không?" Chung Dương do dự một chút hỏi.
"Mạnh Giai? Là ai?" Tôi từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua người như vậy.
"Không phải Mạnh Giai, là Mạnh gia, gia tộc!" Vốn bầu không khí có chút khẩn trương, câu nói của tôi làm cho ngay cả Chung Dương cũng phải nở nụ cười.
"A. Manh gia, Manh gia nào nhỉ?" Tôi hỏi:
"Dòng họ Mạnh ờ Trung quốc rất nhiều, anh định nói ai đây?"
Cậu không biết? Không có khả năng? Tôi còn tưởng rằng cậu đắc tội với bọn họ
đấy.
Chung Dương có chút không hiểu.
"Anh không nói ra. thì làm sao tôi biết!" Tôi cười khổ nói:
"Chung ca, anh có đúng là đang thẩm vấn phạm nhân hay không?"
"Ha ha! Thật ngại quá- Thói quen. thói quen nghề nghiệp!" Chung Dương ngại ngùng nói:
"... Được rồi, người nhờ tôi là Mạnh Xuyên, là người của Mạnh gia, là một trong Lục đại thế gia. hiện giờ là chấp chưởng công việc ở đấy."
"Anh nói Mạnh gia này hả!" Tôi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Lão tử của hắn có phải là Mạnh Như Tùng?"
"Đúng, cậu biết?" Chung Dương vội la lên: "Cậu với bọn họ từng tiếp xúc?"
Từng tiếp xúc? Dường như là có, lần trước tôi đánh bại Mạnh Như Tùng này ở nhà Lưu Chấn Hải. hắn giờ muốn điều tra tôi?
Thân thế của tôi hắn biết rõ. lẽ nào phát hiện ra Thân phận bí mật của tôi? Dường như không có khả năng, ngoài mấy vị nhạc phụ và một số lão bà ra. thì làm gì có ai biết
Vậv thì Mạnh Như Tùng còn muốn điều tra ở tôi cái gì?À. vừa rồi Chung Dương nói người muốn điều tra tôi là Mạnh Xuyên nói cách khác. đây rất có khả năng không phải ý của Manh Như Tùng. mà chỉ là ý của một mình Mạnh Xuyên!
Sau khi cố gắng suy nghĩ nửa ngày. vẫn không nhận ra. tôi có quen biết gì với Mạnh Xuyên này, vậy hắn điều tra tôi làm gì?
"Mọi chuyện cũng không thể nói rõ, nhưng tôi lại quen Mạnh lão gia tử!"
Tôi nói
"Nếu như vậy, vậy thì Mạnh Xuyên tại sao muốn điều tra cậu" Chung Dương không hiểu nói.
"Có khi đó chỉ là ý của riêng hắn, không phái Ý của Mạnh lão gia tử, hơn nữa tôi cũng không biết người này." Tôi nói
"Hóa ra là như vậy, vậy cậu quai Mạnh Như Tùng, tuy rằng không biết mục đích của Mạnh Xuyên là gì, nhưng chắc chắn không bất lợi với cậu. vậy Thì Tôi yên tâm rồi. Chung Dương nói: "Được rồi. tôi nên trả lời Mạnh Xuyên như thế nào?"
Dù sao Chung Dương và Ngô mập mạp quan hệ tương đối thân thiết- cho nên quan hệ với tôi cũng được. hắn đành trưng cầu ý kiến của tôi
"Ăn ngay nói thật có thể- không cần giấu diếm gì cả." Tôi nói
"Được rồi, vây cậu cẩn thận một chút. có chuyện gì Thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Chung Dương nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Được. tạm biệt."
Tôi cúp điện Thoại lắc đầu, thoạt nhìn sự tình có chút phức tạp, nhưng đâu cần phải lo lắng tới như vậy.
Tôi gọi điện Thoại cho Đinh Bảo Tam. bảo hắn bảo vệ tốt cho cha mẹ của tôi Tuy có chút cẩn Thận. nhưng tôi không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
KỲ thực. chuyện tiếp theo tôi mới biết mình đa tâm. nguyên nhân thực ra rất đơn giản! Chỉ đơn giản là nhạc phụ muốn tìm hiểu con rể mà thôi!
Tôi cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại lần thứ hai vang lên. là một dãy số: "Thanh Thanh, tại sao lại là cô?"
"vậy tại sao lại không thể là tôi Thế nào? Quấy rối anh?" Mạnh Thanh Thanh bị tôi làm cho có chút mất hứng.
"Tôi không có ý này, thời gian lâu như vậy, cô mới liên hệ với tôi, tôi còn tưởng rằng... cô tìm được bạn trai rồi. ha hả."
Tôi cũng không biết nên nói như Thế nào. vì vậy thuận miệng tìm một cái cớ. nhưng không nghĩ tới, lời này khiến tôi phải gánh chịu một cơn lửa giận...