Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 417: Vương Thư mất tích

"Người này công phu cũng không kém!"
Đinh Văn Phong sờ sờ gáy, ngại ngùng nói, đồng thời cũng là muốn giải vây cho mình.
Tôi gật đầu, lấy thân thủ của Đinh Văn Phong, thì đối phương nhất định cũng không kém, nhưng mà như vậy thì phiền phức rồi!
Có lẽ, đây không phải là vụ án bắt cóc, có lẽ là nhằm vào ai đó. Mà người bị nhằm vào có thể là tôi, hoặc là Vương Thư. Đinh Văn Phong khả năng thì tương đối nhỏ, bởi vì ... tên gia hỏa này tư khi tới nước R, đâu có ra khỏi khách sạn.
Trạch Tỉnh Đằng Nhị và tên thân tín kia có thể tạm thời loại ra ngoài, chúng chắc chắn không dám giấu diếm tôi!
Tôi không khỏi có chút gấp gáp, nước R này tôi không thông thạo, lại không quen các thế ở đây..
Trước kia tôi có nghe Quách Khánh nói tới kế hoạch: "Hắc Đạo Đại Đông Á hưng thịnh", nước R cũng là một trong những nước trọng yếu không biết hắn tiến hành tới đâu rồi.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Quách Khánh.
"Alo? Xin hỏi ngài tìm ai?"
Quách Khánh không biết số mới của tôi, nên mới hỏi như vậy
"Quách tử, cậu đang ở đâu vậy?"
Tôi khẩn cấp hỏi.
"A? Lão Đại? Là cậu sao, tớ đang ở nước R giành địa bàn... Đúng rồi, lão Đại, tại sao số của cậu lại là số của nước R ?"
Quách Khánh kỳ quái hỏi.
"Cậu đang ở nước R? Thật tốt quá! Tớ đang cần tìm cậu có chút việc, tớ đang ở thành phố Thủy Nguyên, còn cậu ở đâu?"
Tôi hỏi.
"Tớ đang ở Kinh Đông, chạy tới Thủy Nguyên cũng chỉ nửa giờ đi xe, Lão đại đợi chút, tớ sẽ qua ngay!"

Quách Khánh nói.
"Bên đó cậu không có vấn đề gì chứ?"
Tôi hỏi.
"Không có chuyện gì!"
Quách Khánh dõng dạc phân phó với đám tiểu đệ nói:
"Một lát nữa bọn người của Tam Khẩu Tổ tới, đem điều kiện nói cho hắn biết, không được thì trực tiếp giết, lấy địa bàn, khởi đầu cuộc tàn sát mới ở Kinh Đông!"
... ... ... ...
Nửa giờ sau, tôi gặp Quách Khánh ở trước khách sạn Thủy Nguyên, hắn mặc áo may ô, quần cộc, trông hắn giống như một người đi du lịch, ai tưởng hắn là lão đại của hắc đạo!
Cùng đi với Quách Khánh là một người điển hình nước R, nhìn thấy tôi thì khom lưng, nói:
"Lão đại, tại hạ là Hoành Lộ Kính Bát!"
Hoành Lộ J8? Trời ạ, cái tên này đúng là đặc biệt!
"Đây là tiểu đệ tớ mới nhận, phụ trách công việc ở nước R!"
Quách Khánh giải thích.
"Khách nhân tôn quý, có gì phân phó xin cứ nói!"
Hoành Lộ Kính Bát nịnh hót nói.
"Hoành Lộ Kính Bát đúng không? Mày thật to gan!"
Tôi biến sắc quát lớn.

"A? Tại hạ... ?"
Hoành Lộ Kính Bát bị tôi đột nhiên khiển trách thì không hiểu, nhưng vẫn khom lưng, cúi đầu.
Quách Khánh cho là Hoành Lộ Kính Bát đắc tội với tôi, mặt lập tức trầm xuống, một tay túm lấy Hoành Lộ Kính Bát mắng:
"Nói mau, con mẹ nó mày sao lại đắc tội với lão đại?"
"..."
Hoành Lộ Kính Bát không biết cái gì, nhưng hắn vẫn nhún nhường.
"Thôi đi!"
Tôi phất phất tay. Ý bảo Quách Khánh trước tiên đem hắn đặt xuống, sau đó nói:
"Tớ có chuyện đang muốn nhớ Hoành Lộ tiên sinh!"
Hoành Lộ Kính Bát lập tức cảm kích nhìn tôi.
"Tôi có một người bạn, bị bắt cóc dưới tầng ngầm của cao ốc Vận Kinh, không biết có phải do thủ hạ của mày làm hay không?"
Tôi nhìn Hoành Lộ Kính Bát nói.
Nhưng mà ánh mắt của Hoành Lộ Kính Bát lại không chút biến hóa, chắc là không phải do thủ hạ của hắn làm.
"Bắt cóc? Người của tôi không làm, nhưng mà chỉ cần trong phạm vi thành phố Thủy Nguyên, tôi đảm bảo sẽ tìm ra được!"
Hoành Lộ Kính Bát vỗ ngực bảo đảm nói.
Tôi gật đầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hoành Lộ Kính Bát lập tức an bài nhân thủ tiến hành điều tra toàn bộ thành phố, nhưng tới khuya, vẫn không có tin tức gì.
Dù sao Đinh Văn Phong và Vương Thư chỉ mới gặp một lần, có nóng lòng cũng chỉ vì người ta là mỹ nữ. Mà tôi thì lại khác, trải qua một buổi tối ở bãi biển, tôi đã coi nàng là bạn của mình rồi.
Quách Khánh thấy tôi có chút ít lo âu, thì không dám nhiều lời, dùng vẻ mặt ngưng trọng ngồi ở bên cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào điện thoại, đợi Hoành Lộ Tiểu Bát gọi điện tới.
Mà trong đầu của tôi vận chuyển cấp tốc. Là ai đây? Là ai dám động tới Vương Thư đây? Có thể nói cho đến khi tới nước R, thì tôi mới gặp mặt Vương Thư, nếu như nói đối phương đang nhằm vào tôi, thì có chút không đúng. Mà Vương Thư cũng như vậy, nàng chỉ đi học ở Trung Quốc, kết thù cũng có ai ngoài Trạch Tỉnh Đằng Nhị...
Vương Thư mới có rời khỏi tôi không bao lâu thì đã xảy ra chuyện, xem ra chuyện này tương đối nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại, nếu Vương thư đã nói cho tôi biết Trạch Tỉnh Đằng Nhị có địch ý của nàng, thì tại sao tôi có thể để nàng về nhà một mình được chứ?