Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 377: Chuyện bình hoa (Hạ)

"Không có, người kia không đưa cho tôi."
Hứa Nhị nói.
"Cậu cần mang những mảnh nhỏ đó tới, sau đó đem đi làm giám định."
Tôi nói.
"Làm giám định? Tại sao phải làm giám định... A! Tôi hiểu rồi, ý của ngài là, cái bình hoa kia là giả ?"
Hứa Nhị chợt hiểu nói.
"Đúng vậy!"
Tôi gật đầu.
"Vậy thì không đâu? Hắn là người có tiền, sao có thể dùng bình hoa giả được chứ?"
Hứa Nhị nghi ngờ nói.
"Tại sao lại dùng đồ giả !"
Tôi lắc đầu nói:
"Còn không phải là bởi vì em gái của cậu!"
Cũng khó trách, những chuyện này năm 1999 thường rất ít gặp.
"Người nói như vậy, thì hình như là thật! Bây giờ nghĩ lại, hắn biết rõ cái bình hoa kia vỡ, nhưng tại sao lại không mang mảnh vỡ ra! Giả hay thật thì vẫn cũng một mục đích!"
Hứa Nhị gật đầu nói.
"Có thế chứ! Cho nên cái bình hoa chính là mấu chốt của vấn đề!
" Tôi nói.
"Được, tôi đi lấy mảnh vỡ tới!"
Hứa Nhị nói.
"Tôi với cậu cùng đi, cậu còn chưa rõ lòng người hiểm ác!"
Tôi nói:
"Tôi sợ hắn sẽ gây khó dễ cho cậu!"
Đỗ Tiểu Uy lái xe đưa ba người chúng tôi tới địa điểm kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hứa Nhị nói xong không sai, người này đúng là người có tiền, nhà của hắn ở một tiểu khu hạng sang, thiết kế bên trong toàn bộ là một kiểu, mà ông chủ nam này tên là Lục Bảo Cường.
Ông chủ nam Lục Bảo Cường mở cửa, rất kinh ngạc nhìn ba người chúng tôi, hắn không nghĩ tới Hứa Nhị lại đem theo trợ thủ bên ngoài, nhưng mà hắn cũng không để trong lòng. Hắn không tin loại chuyện ván đã đóng thuyền lại còn thay đổi được.
"Hứa Nhị, cậu mang tiền tới cho tôi, hay là đồng ý chuyện của tôi? Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn !"
Lục Bảo Cường nói.
"Lục tiên sinh, chúng tôi lần này tới chính là vì muốn cùng anh thương lượng chuyện này !"
Tôi nói.
"Cậu là ai? Cậu nói thì tôi phải nghe hay sao?"
Lục Bảo Cường nhìn tôi một cái hỏi.
"Tôi chính là người Hứa Nhị tìm tới, tôi là đại diện cho Hứa Nhị."
Tôi nói.
"Vậy sao ?"
Lục Bảo Cường nhìn Hứa Nhị một cái.
Hứa Nhị gật đầu.
Lục Bảo Cường mất hứng nhìn tôi nói:
"Chúng ta tới nghiên cứu xem chuyện này nên làm như thế nào!"
"Được em gái Hứa Nhị đánh vỡ một cái bình hoa, vậy thì mảnh vỡ của nó đâu?"
Tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Bình hoa? Cậu hỏi cái này để làm gì!"
Lục Bảo Cường cảnh giác nhìn tôi một cái nói.
"Anh nói là em gái hắn đánh vỡ một cái bình hoa thời Sùng Trinh, giờ tôi không thấy thì làm sao tôi có thể tin tưởng?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Được rồi! Tôi lấy ra cho cậu xem!"
Lục Bảo Cường vừa nói liền xoay người đi tới bên cạnh tủ sách, từ bên trong lấy ra một cái hộp, sau đó đưa cho tôi.
Tôi mở ra vừa nhìn, đây chỉ là một cái bình sứ nhỏ, do kiếp trước tôi thường tham gia các buổi đấu giá, đối với đồ cổ cũng có một chút nghiên cứu.

Mặc dù không phải là chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể khẳng định, đây chẳng phải là đồ năm Sùng Trinh gì cả, mà chỉ là một thứ hàng hóa vứt đi mà thôi
"Hắc hắc, đây là bảo bối đó!"
Lục Bảo Cường thấy tôi không nói lời nào, ở một bên thêm dầu vào lửa nói:
"Lúc đầu tôi chỉ muốn nha đầu Hứa Tuyết Quân kia, nhưng giờ thì phải 50 vạn rồi, đúng là số mệnh mà!"
Hứa Tuyết Quân? Cái tên này sao tôi nghe quen như vậy? Thật giống như ở nghe qua ở đâu rồi. Lúc này tôi mới biết em gái của Hứa Nhị là Hứa Tuyết Quân.
Nghe Lục Bảo Cường nói, tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ, vừa có thể phá vỡ âm mưu của hắn, vừa có thể làm cho hắn tiền mất tật mang!
Tôi làm bộ như không hiểu nói:
"A, cái hoa văn này hình như là hoa văn thời Sùng Trih!" Sau đó tiện tay đem cái hộp đưa cho Đỗ Tiểu Uy.
Hứa Nhị nghe tôi nói câu này, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, các người định đền tiền hay là cho Hứa Tuyết Quân làm tình nhân của tôi? Lúc nào tôi cao hứng có thể cho nàng thêm 10 vạn!"
Lục Bảo Cường dõng dạc nói.
Tôi cười cười nói:
"Nếu như vậy, chúng ta khẳng định là không bồi thường nổi rồi!"
Lục Bảo Cường thấy tôi nói như vậy, sắc mặt vui mừng nói:
"Vậy các người đồng ý yêu cầu của tôi rồi?"
"Đúng, nhưng mà chúng ta phải nói cho rõ ràng, anh nói cái bình hoa này 50 vạn, nói láo, chúng tôi sao có thể tin được!"
Tôi nói.
"Vậy cậu nói làm sao bây giờ?"
Lục Bảo Cường bây giờ trong đầu chỉ có thân ảnh của Hứa Tuyết Quân, vội vã hỏi.
"Như vậy đi, chúng tôi đem những thứ này đi giám định, nếu như không tới 50 vạn, thì chúng tôi chẳng phải bị lỗ rồi hay sao?"
Tôi nói.
"Làm gì phải giám định, chỉ cần hỏi một chút là biết, hoa văn này chính là đời Sùng Trinh! 50 vạn là ít, bình hoa thời Thành Triều cũng có thể bán mười mấy vạn rồi!" Lục Bảo Cường biến sắc nói.
"Vậy thì không được, chúng tôi không hiểu, nếu như không đi giám định thì trong lòng không an tâm!"
Tôi nói.
"Ách..."
Lục Bảo Cường không nghĩ tới tôi lại có chiêu như vậy! Hắn lúc nãy còn đang cao hứng vì Hứa Tuyết Quân, nhưng hiện giờ thì xem ra đám người này không dễ đối phó! Nhưng hắn cũng không cam lòng bỏ qua Hứa Tuyết Quân như vậy.
Vừa nghĩ tới Hứa Tuyết Quân, hạ thể của hắn lại loạn động, hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nói:
"Là như vậy, cái bình hoa này tôi đã đáp ứng bán cho một người bạn, hôm qua tôi nói bình hoa bị vỡ, hắn còn không tin, buổi tối còn muốn tới đây xem thực hư ra sao. Thế này đi, mai các người tới cầm đi giám định!"
"Được rồi, vậy chúng tôi ngày mai lại tới, chúng tôi cáo từ!"
Tôi nhìn Đỗ Tiểu Uy nói.
Sau khi trở về tôi liếc mắt nhìn Đỗ Tiểu Uy, đem những mảnh vỡ trả lại cho Lục Bảo Cường.