Hứa Nhị nói trong điện thoại một lúc cũng không hiểu chuyện gì, tôi hỏi hắn đang ở đâu, hắn nói đang ở Bắc Kinh. Tôi bảo hắn ở Bắc Kinh chờ tôi, đại khái khoảng 3 tiếng nữa có thể gặp mặt
Về phần tiểu mỹ nữ Hạ Nhu, tôi bảo nàng cùng theo tôi về Bắc Kinh. Dù sao nàng cũng đi lâu như vậy rồi, nhà nàng nhất định sẽ lo lắng, tôi cũng không muốn làm căng quá với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai.
Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không cần phải lo lắng là họ ép gả Hạ Nhu cho Lôi Tiểu Long, vì lúc này hắn đang ở Mỹ, lo lắng làm sao tiếp tục kinh doanh, có rất nhiều đối tác đoạn tuyệt quan hệ với họ.
Đây không phải là chuyến bay thẳng, mà phải qua trạm trung chuyển ở thành phố N, do tôi với Hạ Nhu ngồi khoang hạng nhất, nên được an bài trong phòng nghỉ của sân bay.
"Đại ca ca, chỗ này cũng được đó!"
Hạ Nhu thân mật tựa vào trong lòng của tôi nói. Tôi mặc dù còn không ăn hết nàng, nhưng đêm nào cũng trần truồng với nhau, không thân mật hơn mới là lạ.
"Đúng vậy, thật ra thì người ngồi khoang hạng nhất không phải là nhiều, trừ một số người có thân phận, không có ai bỏ nhiều tiền gần như gấp đôi khoang thường ngồi, ha ha."
Tôi nói.
"Vậy sau này chúng ta cũng ngồi khoang phổ thông đi."
Hạ Nhu nói.
"Ha hả, chúng ta không đặt vé trước, nên khi chúng ta mua, chỉ còn có vé khoang hạng nhất thôi"
Tôi cười nói.
Hạ Nhu đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cửa phòng khách quý xôn xao, có mấy người đeo kính râm, bảo vệ một cô gái đi vào trong. Sau khi đi vào phòng khách quý, những người khác bị nhân viên sân bay ngăn lại ngoài cửa.
"Di? Người này sao lại có chút quen mắt?"
Hạ Nhu nhìn cô gái trẻ kia nhỏ giọng nói.
Tôi không khỏi cười khổ, có gì mà quen mắt! Người này chính là bạn gái thần bí của Tô Dĩnh Tư.
Lúc này trong phòng khách cũng không có mấy người, chúng tôi thì ngồi ngay ghế ngoài, lên hai bên đều nhìn thấy nhau. Tô Dĩnh Tư cao hứng vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Hạ Nhu thấy Tô Dĩnh Tư vẫy tay với chúng tôi, có chút nghi ngờ nói:
"Đại ca ca, anh quen nàng ư?"
Đến phòng khách quý, Tô Dĩnh Tư cũng không câu nệ như ở bên ngoài, bỏ kính râm, ngồi bên cạnh của tôi.
"Cô là Tô Dĩnh Tư!" Hạ Nhu kinh ngạc nói. Đối với những cô gái mà nói, Thanh Xuân Ngọc Nữ này có lực sát thương rất lớn.
Tô Dĩnh Tư mỉm cười gật đầu nói: "Xin chào, tôi là…bạn của Lưu Lỗi."
Nhưng mà trong giọng nói của nàng lại mang theo chút ghen tuông. Thấy bạn trai của mình cùng nữ nhân khác ngồi cùng một chỗ, trong lòng Tô Dĩnh Tư có chút không dễ chịu.
"A! Đại ca ca, sao anh lại quen với đại minh tinh Tô Dĩnh Tư!" Hạ Nhu cả kinh kêu lên:
"Chị Tô, em có thể gọi chị như vậy không..."
"Đương nhiên có thể."
Tô Dĩnh Tư cười nói.
Tô Dĩnh Tư mặc dù trong lòng có chút ghen tức, nhưng rõ ràng thấy cô gái này thân mật dựa vào người tôi, nên gọi nàng là chị cũng không sai.
"Thật tốt quá!"
Hạ Nhu cao hứng vỗ tay nói:
"Em có thể chụp ảnh chung với chị không?"
Tô Dĩnh Tư gật đầu, nhìn hộ vệ bảo mang máy ảnh tới. Sau đó đưa cho tôi, tôi nhìn thoáng qua, vẫn là sản phậm của tập đoàn Tô thị.
"Cười gì vậy?"
Tô Dĩnh Tư vốn scó chút mất hứng, mặc dù ngoài mặt bình thản, nhưng mà đã đem tức giận trút lên người của tôi.
Tôi chỉ vào LOGO phía trên của máy ảnh.
"Vậy thì có gì buồn cười!"
Tô Dĩnh Tư hờn dỗi trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
"Ý anh nói là Tập đoàn Tô thị không nổi danh như Tập đoàn Ánh Rạng Đông?"
"Anh không có ý đó..."
Xem ra Tô Dĩnh Tư còn không biết Tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng chính là của mình. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hạ Nhu nghi hoặc nhìn tôi và Tô Dĩnh Tư:
"Đại ca ca, chị Tô, hai người hình như rất thân phải không?"
Tô Dĩnh Tư nghe xong cười một tiếng, trong lòng lại nghĩ, tôi với hắn không thân thiện mới là lạ, tôi cũng là một trong những người như cô.
Tôi thấy vậy, nói:
"Đi thôi, chúng ta chụp ảnh."
Hạ Nhu cao hứng cùng Tô Dĩnh Tư chụp rất nhiều tấm hình.
"Wow! Lúc này bạn học của em sẽ ghen tỵ tới chết mất thôi, có thể chụp chung hình với chị Tô, xem họ còn nói được cái gì nữa!"
Hạ Nhu hưng phấn nói:
"A? Người nam nhân này là ai? Là bạn trai của chị Tô hay sao?"
Hạ chỉ vào máy ảnh LCD nói.
"A!"
Tô Dĩnh Tư cầm lấy máy ảnh nhìn, bối rối tắt máy.
Nhưng mà tôi vẫn nhìn thấy tấm hình trong máy: một nam nhân đang cúi đầu nói gì đó với Tô Dĩnh Tư, hai người ngồi rất gần, đại hồ cái miệng của nam nhân này gần như chạm vào mặt Tô Dĩnh Tư.
Sắc mặt của tôi lập tức trầm xuống.
Tô Dĩnh Tư thấy tôi tức giận, có chút thất kinh.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa chúng tôi trở nên vi diệu.
Hạ Nhu nhìn hai người chúng tôi, kỳ quái nói:
"Đại ca ca, anh làm sao vậy?"
"Không có gì."
Tôi cười nói.
Tôi suy nghĩ một chút thì hiểu rõ, từ tấm hình này không biết là chụp từ góc độ nào, nhìn vẻ mặt cau lại của Tô Dĩnh Tư thì biết, nàng cũng không có hảo cảm gì với tên này.
Nhưng mà Tô Dĩnh Tư lại không cho rằng như vậy, nàng nhìn thấy tôi đột nhiên cười, càng không biết làm sao, cho là tôi là tức giận mà cười, trong lúc bối rối vội vàng giải thích:
"Em với hắn không có gì, thật đó, em..."
Tô Dĩnh Tư giải thích như vậy, Hạ Nhu lại càng nghi hoặc hỏi:
"Chị Tô, chị nói gì vậy, chị cùng với đại ca ca..."
"Chị... A... Thật ra thì..."
Tô Dĩnh Tư vốn không muốn cho Hạ Nhu biết quan hệ của chúng tôi, nhưng mà giải thích như vậy lại làm quan hệ của chúng tôi lộ ra ngoài.