Dọc theo đường đi, theo chỉ dẫn của Hứa Nhược Vân, tôi dừng xe ở bãi đất trống trước phòng học. Vừa dừng xe thì thấy một chiếc BMW 3 đỗ bên cạnh tôi.
"Lão công, cái kia giống như là xe của hắn."
Hứa Nhược Vân chỉ chiếc BMW bên cạnh tôi.
"Mặc kệ hắn, chúng ta cứ làm gì thì làm thôi."
Tôi an ủi Hứa Nhược Vân.
"Nhược Vân."
Hứa Nhược Vân nghe lời gật đầu.
Tôi rút chìa khóa, xuống xe. Hứa Nhược Vân cũng từ vị trí lái phụ đi xuống.
Cùng lúc đó, chủ nhân chiếc BMW kia, cũng đúng lúc từ bên trong xe đi ra ngoài, nhìn thấy Hứa Nhược Vân, có chút vui mừng. Nhìn người vừa ngồi bên cạnh nàng lái xe là tôi, nhếch miệng khinh bỉ.
Tôi thấy không sao cả, nói thật, tôi cảm thấy đứng bên cạnh chiếc Santana 2000 rất thoải mái, làm cho tôi nhớ lại cảm giác thuở xưa. Cảm giá của nó với chiếc xe cũ của tôi là Jetta không khác biệt lắm.
"Nhược Vân, hắn là ai vậy?"
Chủ nhân BMW không coi mặt mũi tôi ra gì, trực tiếp hỏi Hứa Nhược Vân.
"Không liên quan đến anh."
Hứa Nhược Vân thản nhiên nói.
"Anh chỉ có lòng tốt nhắc nhở em, em đừng bị hắn lừa, chiếc xe này của hắn cùng lắm là hai mươi vạn, loại người có thân phận như vậy em còn lui tới với hắn sao? Hơn nữa, xe này mà so với BMW, thì kém xa!"
Chủ nhân BMW nói.
Chủ nhân BMW nói xong, không đợi Hứa Nhược Vân nói, quay sang nói với tôi:
"Tôi là Chu Vũ. Ông anh nên vứt chiếc Santôina 2000 này đi, tôi khuyên anh hãy từ bỏ đi! Anh chỉ thuộc đẳng cấp vậy thôi, còn nghĩ đến tán gái, chờ anh mua được chiếc BMW tốt thì hãy đến! Dám mang chiếc xe rẻ tiền này đến đây tán gái, không sợ mất mặt sao!"
BMW? Ha ha, tôi từng đập nát một chiếc. Nhưng tôi không muốn phí thời gian nói chuyện với tên ngu ngốc như hắn, chỉ tổ phí lời, tôi mỉm cười kéo tay Hứa Nhược Vân, ôn nhu nói:
"Tiểu Nhược Vân. Đồng học trong trường của em đều có tính cách như vậy sao?"
"Vậy chúng ta không để ý tới hắn nữa."
Hứa Nhược Vân nhìn tôi, tràn đầy tình cảm, căn bản không để Chu Vũ kia trong mắt.
Chu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi và Hứa Nhược Vân rời đi.
"Chết tiệt!"
Chu Vũ giận đến nỗi đập một phát vào chiếc xe Santana 2000.
"A ~~~!"
Chu Vũ gào thét một tiếng như thú dữ, cả người run rẩy, đầu tóc dựng lên, phả ra khói xanh.
... ... ... ...
"Lão công. Em hình như nghe thấy tiếng kêu của Chu Vũ, hắn làm sao vậy?"
Hứa Nhược Vân tò mò hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Có thể đang hưởng thụ uốn tóc miễn phí."
Tôi cười ác ý.
Ngu vãi, tôi cũng biết anh dám đập vào xe của tôi, bây giờ tôi thoải mái chiên anh.
Chiếc Santana 2000 của tôi được Đỗ Tiểu Uy cài đặt. Nếu như xe bị tổn thương nghiêm trọng thì trong nháy mắt, tự động sẽ thả ra dòng điện lớn. Vừa rồi, tôi thuận tay đã khởi động hệ thống bảo vệ này.
" Uốn tóc miễn phí là cái gì?"
Hứa Nhược Vân kỳ quái hỏi.
"Đợi em nhìn thấy hắn thì sẽ hiểu."
Tôi cười nói.
Tôi cũng biết Chu Vũ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, quả nhiên, lúc sau tôi và Hứa Nhược Vân đang đứng chờ thang máy, đã nhìn thấy Chu Vũ hùng hổ chạy tới.
Tóc Chu Vũ dựng đứng lên. Giống như binh lính nước Mỹ vậy.
"Lão công, làm sao anh biết hắn đi uốn tóc?"
Hứa Nhược Vân không biết chân tướng sự tình. Càng thêm kỳ quái.
Tôi cười một tiếng, không trả lời.
"Ái chà. Đây không phải là bạn Chu hay sao, trò đùa của anh thật là kỹ thuật cao, lập tức biến mình thành một hình tượng độc đáo như vậy!"
Tôi không đợi Chu Vũ nói, liền đi trước một bước nói.
" Mày, đồ nham hiểm"
Chu Vũ chỉ vào người của tôi chửi ầm lên.
"Tôi tại sao lại nham hiểm? Tôi đâu có làm hại ai?"
Tôi cố ý hỏi.
"Con mẹ nó, mày hại tao!"
Chu Vũ nổi giận đùng đùng nói.
"Tôi làm sao hại được anh?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Mày dùng xe giật điện tao!"
Chu Vũ nói.
"Tôi nói cho bạn Chu biết, tôi còn đi trước anh một bước, tôi làm sao có thể dùng xe điện mà giật anh? Thế thì xe của tôi không chừng là kim cương rồi? Anh đúng là đã xem nhiều mà bị tẩu hỏa nhập ma?"
Tôi cười nói.
"Tao... Tao đập một cái, thì nó liền giật điện tao."
Chu Vũ gấp gáp nói ra chân tướng.
"Anh xem, chính là vậy! Ai bảo anh ra tay. Tôi làm sao mà giật điện người khác được, cứ một mực nói tôi giật điện anh.!"
Tôi vô tội nói:
"Nếu như anh cảm thấy không phục. Anh cần phải quay lại tìm nó, anh tìm tôi làm gì? Nếu anh vẫn cố chấp, thì anh có thể đập nát nó!"
"Mày... Hừ! Mẹ nó, đấy là tự anh nói đó! Đừng trách tôi không khách khí!"
Chu Vũ dậm chân một cái, xoay người rời đi.
"Lão công, hắn đi làm gì?"
Hứa Nhược Vân đột nhiên nhìn Chu Vũ đi, liền hỏi.
"Không biết, có thể muốn chết."
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
... ... ... ...
"Mẹ mày!"
Chu Vũ dùng hết sức lực để đem một khối gạch lớn đến đập vào thiết bị chắn gió thủy tinh của chiếc Santôina 2000.
"Đô đô, hệ thống tự động khởi động..."
Santana 2000 tiết tấu kêu hai tiếng, kèm theo hồng quang lóe lên...
"Loảng xoảng"!
Một tiếng vang lên, không đợi Chu Vũ kịp phản ứng trước chuyện gì đang xảy ra, gạch đã bị bắn ngược trở lại, lần lượt cứ đập vào mặt của Chu Vũ, làm cho hắn bị sưng mặt sưng mũi.
Chu Vũ lúc này coi như đã lãnh giáo sự lợi hại của chiếc xe này, phẫn hận mắng:
"Tiểu tử thối, dám chơi tao, Lão Tử và mày chưa xong đâu." Chu Vũ càng nghĩ càng tức giận, mẹ kiếp, xe này đúng là tà môn, mặc dù trong lòng tức giận, cũng không dám tiếp tục lỗ mãng.
Bỗng nhiên, Chu Vũ vừa nhanh trí nghĩ ra, Lão Tử không động được đến mày, thì tao sẽ làm bẩn mày!
Chu Vũ nhìn chung quanh một chút, thấy bốn bề không có người nào, cho nên nhanh nhẹn cởi quần, nhắm vào ngay đầu xe Santana 2000, đi tiểu lên xuống.
"Đô đô, độ ẩm vượt chỉ tiêu, hệ thống tự động hong khô khởi động..."
Santana 2000 đột nhiên vang lên hai tiếng, hồng quang lóe lên...
"Ngao ~~!"
Chu Vũ chỉ cảm thấy một luồng nhiệt hướng tới tiểu đệ đệ của hắn, Chu Vũ nhảy cao ba thước, nhảy ra thật xa, nhưng thảm thương thay, tiểu đệ đệ của hắn đã bị đốt nóng phồng cả lên.
Chu Vũ hổn hển, chẳng quan tâm tiếp tục phá hỏng Santôina 2000, vội vàng kéo quần lên, chui vào BMW của mình, chạy nhanh tới bệnh viện gần đó.
Giờ phút này, tôi đang trong phòng học tán tỉnh Hứa Nhược Vân, trong đầu đang suy nghĩ bộ dạng xui xẻo của Chu Vũ, chiếc xe Santôina 2000 này được cài đặt hệ thống Từ Khánh, còn chưa được thí nghiệm qua.
Nhưng bất kể thế nào, tôi cũng không nghĩ tên Chu Vũ này lại ngu như thế, còn dám đi tiểu lên xe của tôi... Tôi thật sự là muốn cười đứt cả gân...