Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 316: Thẻ

Trần Trạch Long khóe miệng mỉm cười dâm đãng, nói:
"Chú yên tâm, em rể, tôi hiểu rồi!"
Có lúc khi nam nhân nói với nhau chỉ cần đơn giản như vậy, chỉ là mấy chữ, đối phương sẽ hiểu ý của người nói. Kể từ bây giờ Trần Trạch Long cũng có thể coi là một nhân tài.
"Chuyện sản xuất 3D thì cứ giao cho Tập đoàn Ánh Rạng Đông làm đi, dù sao về phương diện hình ảnh động đã có danh tiếng trên toàn thế giới."
Tôi nói.
"Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà chúng tôi vẫn chưa liên hệ với họ, chú cũng biết, chúng tôi chỉ có thể hợp tác với những công ty đơn giản, nếu như mà đụng vào những công ty đẳng cấp thế giới như Tập đoàn Ánh Rạng Đông thì không có hi vọng!"
Trần Trạch Long đã thành thục hơn rất nhiều.
"Ha hả, anh còn chưa biết hay sao? Người lần trước anh đụng xe chính là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Tập đoàn Ánh Rạng Đông đó!"
Tôi cười nói.
"A?"
Trần Trạch Long suy nghĩ một hồi, hình như trước kia đã nghe nói qua, chỉ là do hắn không để ý mà thôi.
Sau này khi hắn biết rõ thực lực hùng hậu của Tập đoàn Ánh Rạng Đông thì lại âm thầm sợ hãi, lúc ấy nếu như Tập đoàn Ánh Rạng Đông muốn trả thù mình, thì đúng là mình còn thảm hơn nữa!
"Được rồi, chớ khẩn trương nữa, hiện tại đã là người một nhà rồi, nhạc phụ của tôi không vì mấy ... chuyện nhỏ này mà tìm tới anh gây phiền toái, chuyện này chúng tôi sẽ giúp."
Tôi vỗ vỗ bả vai Trần Trạch Long nói.
Trần Trạch Long bây giờ đối với chính hắn một muội phu vừa kính vừa sợ. Vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi cha mẹ Trần Vi Nhi biết chuyện của Triệu Nhan Nghiên thì rất là tức giận, nhưng mà sau đó thì không nói gì, dù sao con gái mình cũng rất vui vẻ, hơn nữa tôi còn mạnh hơn tên Vu Cương kia nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hơn nữa, được Trần Thiên Lôi nói, trong xã hội thượng lưu ai mà không như vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nên cũng chấp nhận.
Chuyện đáng vui mừng nhất chính là "chính phòng" (vợ cả) không bài xích các nàng, mà lại đối với các nàng như chị em. Đây mới là điều trọng yếu nhất.
Ngày mồng 5 tháng giêng, tôi cùng Lưu Duyệt đi bái phỏng ông của nàng là Lưu Chấn Hải, mặc dù tôi không phải là rất tình nguyện, nhưng mà dù sao cũng phải đối mặt. Lưu Chấn Hải làm cho tôi có cảm giác như có một mâu thuẫn không rõ, nên không được thoải mái.
Buổi tối ngày mồng 4, chúng tôi đang ở trong phòng khách nói chuyện, thì cha tôi sắc mặt trầm trọng đi tới, nhìn vào Lưu Duyệt, sắc mặt có chút cổ quái nói:
"Lưu Chấn Hải là ông của con?"
"Đúng vậy, cha, ngày mai con và lão công chuẩn bị đi bái phỏng người!"
Lưu Duyệt bị hỏi có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời.

Cha tôi sắc mặt càng cổ quái hơn. Cắn răng, cuối cùng thở dài. nhìn tôi nói:
"Con đi theo cha!"
Tôi có chút kỳ quái nhìn cha tôi, buổi sáng hôm nay còn tốt, tại sao tới buổi tối lại có vẻ mặt như vậy? Nhưng mà tôi cũng không để ý, cha tôi đôi lúc cũng như vậy, cổ cổ quái quái.
Tôi đi theo cha tôi tới thư phòng, cha tôi lục trong giá sách, lấy một cái hộp gỗ đàn hương, đưa cho tôi nói:
"Nếu rảnh thì con một mình xem đi!"
Tôi không hiểu cầm hộp gỗ đàn hương trở lại phòng khách. Thì : thấy Triệu Nhan Nghiên cười hì hì tiến lên đón, trong tay còn bưng một đĩa trái cây, trong đĩa trái cây có bốn cái thẻ, Triệu Nhan Nghiên nói:
"Mời vạn tuế gia chọn thẻ cho mình!"
Tôi sửng sốt, nhất thời cười ha ha nói:
"Bốn người các em sao lại làm chuyện loạn như thế này, Vi Nhi em là chị, sao lại cùng các nàng làm loạn như vậy."
"Người ta đâu có làm loạn, lúc nãy em cùng với các chị em thương lượng một chút, cũng nên định ra chút ít quy củ, sau này mỗi khi trời tôi, anh chọn một cái thẻ, có tên ai thì tối đó anh ở với người đó!"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"A, lại phải rút thăm hay sao!" Tôi tiện tay sờ lên một cái thẻ, chỉ thấy trên đó viết một chữ "Duyệt", tôi biết là Lưu Duyệt.
"Được rồi, Lưu Duyệt, em mau hầu hạ lão công đi tắm rửa, rồi đi ngủ đi!"
Triệu Nhan Nghiên cười đẩy Lưu Duyệt đang xấu hổ tới trước mặt tôi.
"Chị Nhan Nghiên, buổi tối các chị phải sang giúp em, một mình em ứng phó không được..."
Lưu Duyệt nói nhỏ vào tai của Triệu Nhan Nghiên, nhưng lại bị tôi nghe rõ ràng.
Tôi với Lưu Duyệt giống như một đôi phu thê mới cưới, bị đẩy vào trong phòng.
"Lão công, em muốn anh nói với em những câu yêu thương được chứ?"
Sau cuộc mây mưa, Lưu Duyệt nằm ở trên người của tôi thở gấp nói.
Lúc nãy nha đầu này kiên quyết đòi ở trên, nhưng do mới làm, không quen kỹ xảo, nên mệt thở hồng hộc, hạ thân của chúng tôi vẫn kết hợp một chỗ.
"Yêu thương? Ha hả, chẳng lẽ bây giờ không phải là đang yêu thương sao?"
Tôi cười nói.
"Không giống, có đôi khi em thấy rất mất mác, đã lớn như vậy rồi mà không biết cảm giác yêu thương là như thế nào, em muốn cùng người mình yêu đi xem chiếu phim, đi dạo phố..."

Lưu Duyệt có chút cầu mong nói.
"Được, chờ khi chúng ta trở lại Bắc Kinh, khi nào rút thăm được em, chúng ta đi với nhau, không mang theo ai cả!"
Tôi nói.
"Không mang theo các chị Nhan Nghiên hay sao?"
Lưu Duyệt hỏi.
"Không mang theo!"
Tôi nói.
"Cám ơn anh. Lão công!"
Lưu Duyệt hôn tôi một cái, lại bắt đầu động đậy, nhưng mà lần này thuần thục hơn lần trước rất nhiều.
"Mệt chết em rồi!"
Lưu Duyệt u oán nói:
"Em còn đang hoạt động, mà anh lại nằm trên giường thoải mái."
"Vậy thì chúng ta đổi lại một chút!"
Tôi ôm Lưu Duyệt, đảo một vòng trên giường.
"Cẩn thận một chút mà, đừng có làm nó ra ngoài..."
Lưu Duyệt nhỏ giọng nói.
"A, đây là cái gì?"
Lưu Duyệt bỗng nhiên chỉ vào hộp gỗ mà tôi đặt ở đầu giường nói.
"Không biết, đó là thứ lúc nãy cha anh cho anh, cha anh hôm nay thần thần bí bí, anh vẫn chưa xem!"
Tôi cười nói.
"Cái hộp này trong phòng ông em cũng có một cái, chúng ta mở ra xem một chút, xem trong đó là cái gì? Không chừng là đồ gia truyền đấy!" Lưu Duyệt cầm cái hộp nói.
"Chúng ta làm xong hãng nhìn!"
Tôi nói.
"Không nha, nhìn xong làm tiếp!"
Lưu Duyệt nói.
"Được rồi, nếu không như vậy, chúng ta vừa làm vừa nhìn!"
Tôi dùng biện pháp trung hòa nói.
"Ừ, cứ làm như thế!"
Lưu Duyệt nói.