Sau khi cúp điện thoại, Lưu Duyệt hỏi: "
Anh muốn đích thân đi XG sao?"
"Đúng vậy! Tôi chuẩn bị sẽ làm cho tên Trần Trạch Long này thua một cách tâm phục khẩu phục, cho hắn biết, hắn trêu chọc ai chứ không bao giờ được phép trêu chọc người của tôi!"
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Nhan Nghiên, nhìn chăm chú nàng đang ngủ say, nói.
Lưu Duyệt nghe xong lè lưỡi nói:
"Bộ dạng vừa rồi của anh thật đáng sợ, giống như là… Ừ… Thật giống như muốn giết người theo kiểu của hoàng đế thời cổ đại vậy!"
"Ha ha, tôi nào có đáng sợ như vậy! Chỉ là tên tiểu tử Trần Trạch Long này cần phải bị ăn đòn thôi, loại người này mà xuất hiện thì sẽ bị đánh liền!"
Tôi nói.
"Ha ha! Sao anh có thể nói như vậy, nhưng Trần Trạch Long quả thật rất vô sỉ!"
Lưu Duyệt nói.
Lúc tôi trở về trường học, bước vào phòng ngủ, mấy anh em cùng phòng đều chạy tới hỏi han ân cần:
"Lão Đại, anh chạy đi đâu vậy? Anh có biết không, huấn luyện viên của chúng ta tức giận rồi, ngày đầu tiên huấn luyện đã qua, anh có biết không, tiếp là đợt huấn luyện cuối cùng để kiểm tra, nếu như không qua sẽ ảnh hưởng đến học phần!"
(Từ sau chuyện lần trước, bọn họ đều nhất loạt gọi tôi là Lão Đại, ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng không ngoại lệ)
Tôi giờ mới nhớ ra, mấy ngày qua bận rộn với chuyện tình của Triệu Nhan Nghiên, đã ba ngày không trở về trường học, những ngày bị huấn luyện của sinh viên đại học năm nhất đã bắt đầu rồi.
"Các huynh đệ, người khác không biết chứ các cậu còn không biết sao, với tố chất thân thể của tôi, huấn luyện chỉ là chuyện nhỏ?"
Tôi nói.
"Nói cũng phải! Nhưng, lão Đại, em thấy huấn luyện viên của chúng ta không dễ ứng phó đâu, kiểm tra rất nghiêm ngặt, em sợ hắn gây khó khăn cho anh!"
Hoàng Văn Tĩnh lo lắng nói.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, không ra hắn đoán, vào ngày thứ hai tham gia huấn luyện, tôi gặp vị huấn luyện viên kia. Hắn điểm danh đến lúc đến tên tôi thì nói:
"Lưu Lỗi, là cậu có phải không?"
Tôi vội vàng đáp:
"Là em!"
Huấn luyện viên kia liếc tôi một cái, nói:
"Câu đầu tiên khi nói chuyện phải là báo cáo huấn luyện viên! Tại sao mấy ngày vừa qua em vắng mặt?"
"Báo cáo huấn luyện viên, nhà của em có chuyện!"
Tôi nói.
"Trong nhà có chuyện? Chuyện gì mà quan trọng như vậy, có thể quan trọng hơn huấn luyện sao? Em có xin phép nghỉ không?"
Huấn luyện viên bất mãn nói.
Tôi càng nghe càng tức giận, cái gì mà có thể quan trọng hơn huấn luyện? Triệu Nhan Nghiên trong suy nghĩ của tôi là đặc biệt quan trọng, là bất kỳ cái gì cũng không thể thay thế địa vị như tồn tại siêu nhiên của nàng.
Đấy là tôi còn nghĩ cho huấn luyện viên này còn chút mặt mũi, dù sao tôi bây giờ cũng là một sinh viên của trường Thanh Hoa, nhưng giờ phút này hắn cứ hết lần này đến lần khác đụng vào chỗ yếu của tôi, cho nên tôi lạnh lùng nói:
"Huấn luyện trong mắt của em thì nó là việc quan trọng, không thể đánh đồng chuyện của em với cái quân huấn được!"
"Em nói gì? Em nói huấn luyện là không bằng sao?"
Huấn luyện viên kia vốn là một Phó Đại đội trưởng trong quân đội, nên đã quen tính cố chấp, sai khiến, đâu chịu được cảnh bị người khác phản bác, lập tức giận đến mặt xanh mét, nói:
"Ý của cậu là sao? Theo ý cậu, sinh viên đại học đều không cần huấn luyện sao, vậy sau này ai bảo vệ tổ quốc của chúng ta?"
"Có rất nhiều cách để bảo vệ quốc gia, nhập ngũ đương nhiên cũng chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều cách khác, không phải cứ là đi mang gươm vác súng đánh giặc mới là cứu quốc, phát triển khoa học kỹ thuật, phát triển kinh tế cũng là một cách bảo vệ tổ quốc, hơn nữa, loại phương pháp này trong thời bình còn quan trọng hơn!"
Tôi không khách khí chút nào, nói.
"Em! Em nói cái gì! Hừ, em xem thường những người làm lính như chúng tôi có phải không?"
Huấn luyện viên giận đến mức không thèm nói đạo lý nữa.
"Em không xem thường những người lính, ngược lại em còn vô cùng kính trọng những quân nhân, nhưng không phải loại quân nhân ngang ngược, chuyên chế!"
Tôi bình tĩnh nói.
Huấn luyện viên kia thấy tôi đối chọi gay gắt, trong đầu cũng bình tĩnh hơn nhiều, hắn không phải không thừa nhận cách nhìn nhận của tôi là đúng, nhưng vì là một quân nhân cố chấp, hắn lại không muốn mình bị mất mặt.
Hiện tại hắn cũng có chút sợ trong lòng, đại học Thanh Hoa ở đâu? Các công tử cùng thiên kim tiểu thư của các chính khách và các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân trên cả nước đều tập trung về nơi này, người nào có thể bảo đảm... trong đám người này người nào không phải là người kế vị lãnh đạo hoặc là con cháu của đại gia có sức ảnh hưởng cả nước?
Đối với những người này không phải một tên Đại đội trưởng như hắn có thể trêu chọc được. Nhưng hắn nhìn thấy trên người của tôi cũng không có gì để cho là con cái gia đình quân nhân, dù sao nếu như không phải là đời sau kế tiếp của lãnh đạo quân đội là tốt rồi, những vị quan ở địa phương hay là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội dù có sức mạnh như thế nào thì cũng không thể bất lịch sự với những người trong quân đội như hắn, nghĩ tới đây, hắn cũng yên lòng, đầy lo lắng nói:
"Tôi không biết sao em có thể vào đại học Thanh Hoa, nhìn em thì chắc chắn điều kiện gia đình không phải là kém, nhưng bất kể gia đình em làm gì, thì em đi tới đây là để học, tham gia huấn luyện thì phải nghe theo mệnh lệnh của tôi! Đây là quy định của huấn luyện, cũng là quy định trong quân đội!"
Mấy anh em cùng phòng với tôi nghe huấn luyện viên nói vậy thì suýt nữa cười ra tiếng, những bạn học khác của tôi cũng phì cười! Tôi làm sao vào được trường Thanh Hoa? Những người này đều biết tôi là người đứng đầu điểm Khoa học tự nhiên của cả nước!
Tôi cười nói:
"Nếu như trong lòng huấn luyện viên còn có nghi vấn đối với em, thì em xin nói cho huấn luyện viên biết. Thứ nhất, em thi tốt nghiệp trung học đạt thành tích tổng điểm là 745 cho nên thi vào đại học Thanh Hoa, thứ hai, cha mẹ em đều là công nhân viên chức bình thường của một nhà máy, cho nên suy đoán của huấn luyện viên như vậy là sai rồi!"
Huấn luyện viên kia vốn tưởng rằng tôi là con cái của cán bộ cao cấp, không nghĩ tới sự thật lại có thể như vậy! Nhưng nghe qua giải thích của tôi, trong lòng hắn càng thêm tức giận, ai bảo tôi dám làm mất mặt của hắn?
Hắn vừa nghĩ tới thành tích kinh khủng của tôi, càng thêm giận dữ, năm đó chỉ vì hắn không thi được lên đại học nên mới phải đi lính, nên trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều không có thiện cảm đối với những người học giỏi, cho nên nghĩ thầm cách gây khó khăn cho tôi, hắn nói:
"Nếu là như vậy, tôi cũng không nói thêm gì nữa, nhưng nếu em tới đây để tham gia huấn luyện thì phải dựa theo quy định của tôi để làm, em hai ngày không tham gia huấn luyện, cho nên tôi phạt em chạy 5 vòng quanh thao trường!"
Phải biết rằng chúng tôi được huấn luyện tại một đại thao trường, một vòng là một vạn thước, bắt một người sinh viên bình thường chạy năm vạn thước quả thực là nhiệm vụ không thể hoàn thành, cứ coi như là mới binh sĩ nhập ngũ cũng có rất nhiều người chạy không nổi! Huấn luyện viên cười lạnh trong lòng: ai bảo mày dám ép tao, tao cho mày chết mệt!
Tôi lạnh lùng nhìn huấn luyện viên một cái, nói: " Huấn luyện viên không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"
Tôi rất rõ thực lực của mình, bắt tôi chạy năm vạn thước, đừng nói là năm vạn thước mà là một trăm vạn thước tôi cũng dễ như chơi, nếu như lại dùng Thượng Thuấn Di, thì chỉ cần vài giây đồng hồ, còn nếu như dùng Dị năng "tạm ngừng thời gian" thì chắc chắn rằng độ nhanh có thể so sánh với tốc độ ánh sáng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng điều làm cho tôi tức giận chính là huấn luyện viên này lại có thể gây khó khăn cho tôi như thế, bản thân tôi thì không sao, nếu như đổi lại là những sinh viên đại học khác thì chẳng phải là làm cho hắn mệt đến chết à?
"Quá đáng?"
Huấn luyện viên cười lạnh, trong lòng hắn cũng cho là tôi không thể nào chạy được, cho nên cũng cố chấp nói:
"Nếu như em chạy không hết, kết quả huấn luyện cũng trở thành vô nghĩa!"
"Nếu như em chạy được hết thì sao?"
Tôi khiêu khích nói.
"Chạy hết?"
Huấn luyện viên không tin tưởng tôi có thể chạy hết năm vạn thước, cho nên thuận miệng nói:
"Em mà chạy hết được thì sau này em muốn thế nào thì được thế đó, thành tích huấn luyện tôi sẽ cho em là loại ưu tú!"
"Tốt, một lời đã định!"
Tôi nói.
Tôi còn muốn lập tức đi XG xử lý Trần gia, cho nên tôi không tốn quá nhiều thời gian cho việc huấn luyện, điều tôi muốn chính là một câu nói kia của hắn!
Với ánh mắt kinh thường, tôi chạy ra ngoài. Bạn cùng lớp cũng bắt đầu lo lắng cho tôi liền đứng lên, dù sao có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, phần nhiều đều là con mọt sách, thân thể tố chất đều rất kém cỏi. Huấn luyện viên kia cũng không huấn luyện nữa, ngồi đợi đến lúc nhìn tôi mà chê cười.
Lúc này chỉ có Âu Dương Thiên Tề và những anh em cùng phòng với tôi là không có bất kỳ lo lắng gì, bọn họ đều biết rõ tố chất thân thể của tôi, năm vạn thước mặc dù rất dài, nhưng nghĩ đến cùng thì cũng không thể làm khó được tôi!
Tôi đương nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, tôi cố ý chưa dùng tới bất kỳ dị năng nào, chỉ là thuần túy dựa vào thể lực để chạy, nhưng cho dù là như vậy, tốc độ của tôi cũng là khác thường, tôi phải làm chậm tốc độ lại, bởi vì tôi không muốn làm mọi người kinh hãi rồi xem tôi như vô địch Thế vận hội Olimpic tương lai! Nhưng đúng là khó chịu, rõ ràng có thể chạy nhanh hơn, mà lại phải làm bộ chạy chậm một chút.
Nhưng mà cho dù tôi chạy rất chậm thì cũng làm cho những người ở chỗ này cảm thấy không thể tin được, lúc đầu còn không có gì, dù sao có thể chạy một vạn thước thì có khối học sinh có thể làm được, nhưng mà vòng thứ hai, vòng thứ ba, lại làm cho tôi do dự chỉ muốn chạy cho xong, nhưng cái này cũng chưa là gì, vì điều làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi chính là tôi vẫn duy trì một tốc độ không thay đổi, nói cách khác, tôi đang chuyển động đều!
Trong đám sinh viên này, trừ Âu Dương Thiên Tề từ nhỏ đã phải tiếp nhận sự rèn luyện võ thuật nghiêm khắc, còn những người khác thì không có gì đặc biệt, nhưng huấn luyện viên thì khác, bọn họ khi ở trong quân đội đều phải huấn luyện bằng cách chạy bộ thường xuyên, đều đặn hàng ngày, nắm rõ sự thay đổi của tốc độ chạy, một người chạy bộ không dễ dàng khống chế tốc độ như vậy, hơn nữa về sau thể lực bị tiêu hao, thường không thể nào giữ vững người được!
Sau khi tôi dễ dàng chạy xong năm vòng, tất cả bạn học cùng lớp cùng hoan hô vui sướng, không theo quy tắc huấn luyện, làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng và kiêu ngạo! Xem ra bọn họ hai ngày nay cũng bị huấn luyện viên này làm khổ không ít!
Huấn luyện viên thấy mọi người ủng hộ tôi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, biết rõ tôi chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng vì lòng tự ái dâng cao, không nhịn được nên hét lớn:
"Reo hò cái gì! Có phải các người cũng muốn chạy đúng không?"
Tôi phất phất tay ý bảo các bạn học yên tĩnh một chút, bởi vì thân thể của bọn họ không giống tố chất của tôi, tôi không thể để cho bọn họ bởi vì tôi đi tự mình chuốc lấy cực khổ.
Tôi xoay người về phía huấn luyện viên nói:
"Như thế nào ạ, đồng chí huấn luyện viên, đồng chí có nên thực hiện lời hứa của mình vừa rồi không ạ?"