Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 238: Hồi ức thời cấp 2 (3)

Trương Quốc Đống thừa dịp tôi không chú ý, đá một cước vào người tôi, một
cước này rất âm độc, vì bộ vị của nó là dưới háng!
Tôi nhất thời cảm thấy một trận đau nhức, che hạ thân ngồi xổm xuống! Mồ hôi to như hạt đầu nhỏ từ trên trán xuống!
Trương Quốc Đống cũng ý thức được chính mình đã gây ra tai họa! Hắn đứng ngẩn ngơ nhìn tôi ngồi dưới đất không biết làm gì cho phải, mặc dù biết rõ nếu xảy ra chuyện gì, thì hắn có chạy cũng không thoát, nhưng đang ở tuổi thiếu niên, hắn vẫn lựa chọn chạy trốn!
"Lưu Lỗi, cậu có chuyện gì không?"
Vu Đình thấy Trương Quốc Đống đã đi, vội vàng đi tới bên cạnh tôi, lo lắng hỏi.
"Tớ..."
Tôi khó khăn há mồm ra, nhưng chỉ nói được có một chữ, tôi thở hổn hển, cảm thấy đau nhức vô cùng!
"Có phải đi bệnh viện hay không?!"
Vu Đình cũng có chút không biết làm sao, dù sao tuổi của nàng cũng như tôi, chỉ là học sinh cấp 2, đối mặt với tình huống này thì không biết làm sao cả
"Không... cần!"
Một lát sau, tôi mới chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hạ thể tôi không còn đau nhức như trước nữa, may là tên Trương Quốc Đống kia đá trượt, chứ không thì tôi mất toi cuộc sống hạnh phúc sau này.
Giờ phút này trên mặt của tôi cũng đầy máu. Nhưng mà tôi biết, chẳng có gì đáng lo cả, bởi vì nó toàn là máu mũi! Không giống như Trương Quốc Đống, máu của hắn là do tôi cầm gạch đập vào đầu.
Sau khi tôi cảm thấy ổn, tôi mới từ từ đứng dậy, Vu Đình vội vàng đỡ lấy một bên tay tôi! Điều này làm cho lòng tôi cảm thấy ấm áp, đúng là không phí công phu mình bỏ ra!

Hai chúng tôi không ai nói gì cả, Vu Đình thấy tôi đau nên khong dám hỏi. Tôi tựa vào người nàng, đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Vu Đình vẫy một chiếc xe taxi, trước tiên đỡ tôi vào, sau đó ngồi ở bên cạnh của tôi, nói với tài xế địa chỉ
"Đi tới đâu vậy?"
Tôi hỏi.
"Đi tới nhà của tớ!"
Vu Đình nói:
"Cậu bị thương nhiều như vậy mà không chịu tới bệnh viện, tới nhà của tớ, tớ giúp cậu bôi thuốc!"
Trong lòng tôi vui mừng, đây chẳng phải là điều tôi mong đợi hay sao! Nghĩ vậy, tôi không nói gì nữa, mà nhắm hai mắt lại. Tôi thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa, lúc đấm đá với Trương Quốc Đống thì không thấy đau, giờ mới thấy đau nhức toàn thân!
Lúc cả tôi vừa mệt mỏi vừa đau, trong khi nhắm mắt thì mơ màng ngủ thiếp đi
Khi tôi tỉnh lại, thì tôi lại thấy tôi gục vào vai của Vu Đình! Nàng đang cõng tôi lên cầu thang.
Tôi mặc dù không phải là rất nặng. Nhưng mà ước chừng cũng gấp đôi nàng, không ngờ một cô bé như vậy, mà lại có sức chịu đứng tốt đến thế
Trên thực tế Vu Đình cũng mệt đến ngất ngây, vừa đi vừa thở dốc, sau đó lại cắn răng leo tiếp.
Tôi thấy Vu Đình như vậy, thì trong lòng vô cùng cảm động! Tôi cử động thân mình, chậm rãi nói: "
Thả tớ xuống, tớ tự đi được!"
Vu Đình cũng không kiên trì được nữa, thấy tôi đã tỉnh nên thả tôi xuống.

Mặc dù tôi còn rất yếu. Nhưng mà việc leo cầu thang cũng tốn không ít sức, may mà cái cầu thang không cao lắm, sau một hồi mệt nhọc cũng leo tới nơi. Tôi với Vu Đình đi tới một cánh cửa, nàng tìm chìa khóa.
"Đợi một chút, trong nhà của cậu có ai không?"
Tôi có chút chột dạ hỏi, tôi có chút sợ hãi phụ huynh của nàng, bởi một nam học sinh tự nhiên tới nhà của một nữ học sinh, thì sẽ không tránh khỏi bị người khác chất vấn.
Vu Đình lắc đầu, có chút tự giễu nói:
"Có người ở nhà thì tốt... Hơn một tuần nay tớ không nhìn thấy cha tớ."
Tôi thấy Vu Đình có chút thương cảm, cũng không hỏi tiếp, nghĩ thầm cha của Vu Đình quá bận, không có thời gian về nhà.
Căn nhà của Vu Đình rất lớn, ở trong những năm 90, người nào mà có nhà hai tầng khoảng hơn trăm mét vuông đã là một người có thực lực rồi.
Xem ra lời đồn mà tôi nghe được, cũng không phải là chuyện sai sự thật, bởi không có lửa thì làm sao có khỏi, điều kiện của gia đình Vu Đình tốt tới mức tôi không tưởng tượng nổi!
Căn nhà rất lộng lẫy, có đầy đủ tiện nghi, làm cho tôi hoa cả mắt! Nếu là lúc bình thường, thì tôi rất hứng thú đánh giá những món đồ này, nhưng bây giờ tôi đã kiệt sức mất rồi! Mặc dù tôi đã ngủ ở trên xe một lúc, nhưng nó không giải quyết được vấn đề gì cả, mà chỉ càng thêm mệt mỏi!
Trong lúc mệt nhọc, cho dù thời gian ngắn ngủi, cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi, đây là một đạo lý mà ai cũng biết.
Giờ phút này, chuyện tôi muốn làm nhất đó là ngủ, cái gì mà bôi thuốc, thay quần áo, vứt cho quỷ hết đi! Tôi mệt muốn chết đi được!
Không đợi Vu Đình hướng dẫn, tôi đã lảo đảo chạy vào trong phòng, nằm vật lên cái giường, và chẳng còn biết gì nữa.
Và tôi cũng chẳng biết, tôi đã lỗ mãng xông vào khuê phòng của Vu Đình!
Đương nhiên, cho dù tôi biết, tôi cũng xông vào, mẹ kiếp, lúc này còn quan tâm cái gì nữa! Vu Đình cũng chẳng quan tâm tới điều này, tôi cũng không nghĩ rằng vì chuyện này mà nàng yêu tôi! Thời điểm trước tôi rất ít nói, nên hai chúng tôi chẳng có tý tình cảm nào làm trụ cột cả!
Có lẽ qua ngày hôm nay, tôi sẽ không còn được hưởng thụ loại đãi ngộ này nữa!
Từ lúc chào đời cho tới nay, tôi chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, cả người đau nhức vô cùng, ngay cả nắm tay cũng đau buốt. Đây chính là phản lực, đánh người khác, thì mình cũng sẽ đau! Mà tôi cũng không biết Thiết Quyền hoặc là Thiết Sa Chưởng, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi liều mạng đánh nhau, nên tôi có cảm giác cánh tay tôi sắp bị phế rồi!
... ... ... ...
Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác có người cởi áo của tôi, nhưng tôi cũng không để ý.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hạ thân của mình lành lạnh, tôi giật mình tỉnh lại, có người cởi quần của tôi!