Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 224: Phí bảo vệ

Số tiền 3500 vạn để đầu tư vào đại lý xe Hoa Hạ rất nhanh được chuyển tới tài khoản của Lưu Duyệt.
Mặc dù tôi không quan tâm số tiền này, nhưng vẫn ký kết một hợp đồng với Lưu Duyệt, sau đó đi làm công chứng. Nói như thế nào đi chăng nữa, đây là một phần đầu tư của tôi, sau này tôi có phá sản, thì vẫn còn chỗ mà bấu víu
Ngày đại lý xe khai trương, tôi là một người bỏ vốn, nên cũng tham gia cắt băng khánh thành. Đương nhiên, lần này quy mô nhỏ, không thể nào so sánh được với Tập đoàn Ánh Rạng Đông khi khai trương, tôi cũng không nói với Chú Triệu và những người khác. Tất cả đều do Lưu Duyệt sắp xếp.
Có thể thấy, tâm tình của cô gái nhỏ này vô cùng tốt, mặc dù bận tối mắt tối mũi, mặc dù hôm nay tới tham gia cắt băng khánh thành không có nhân vật trọng yếu gì, nhưng lại có rất nhiều đại diện của các hãng xe hơi, bởi vì là một đại lý lớn, nên các hãng xe cũng tới tham dự nhiều, cho nên dùng ngày hôm nay để đặt mối quan hệ tốt với Lưu Duyệt.
Khi việc cắt băng khánh thành tiến hành được một nữa, thì đại sảnh truyền tới âm thanh nhốn nháo, có một nhân viên đại lý xe hốt hoảng chạy tới trước mặt Lưu Duyệt, nói:
"Lưu Tổng, ngoài cửa có mấy người nói là tới thu phí bảo vệ, muốn gặp Lưu Tổng!"
Cách gọi Lưu tổng này rất không được tự nhiên! Bởi vì tôi hiện giờ cũng là một trong những người đầu tư, có tới 50% cổ phần, theo lý mà nói, đại lý xe này cũng là của tôi, mà mấu chốt nhất chính là, tôi cũng họ Lưu! Nhưng mà tôi cũng biết, người nhân viên này muốn tìm Lưu Duyệt, dù sao nàng mới là người chịu trách nhiệm.
Lưu Duyệt chau mày nói:
"Không phải đã nộp rồi hay sao, tại sao lần này lại đòi nộp nữa? Ai vậy?"
"Chính là những người lần trước, cầm đầu là Nhị Lại Tử."
Nhân viên làm việc nói.
"Được rồi, mang tôi ra ngoài xem một chút!"
Lưu Duyệt xin lỗi những người khác nói:
"Thật xin lỗi, các vị, tôi xử lý một chút chuyện, sau sẽ trở lại ngay!"
Mọi người mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, ở đây có rất nhiều người cũng làm đại lý xe đương nhiên cũng gặp phải tình huống này. Cho nên cũng chẳng có gì lạ.
"Tôi ra ngoài với cô."
Tôi đứng dậy nhìn Lưu Duyệt nói.
"Được rồi, lát nữa đừng vọng động, những người này không phải là Vu Kiền, bọn họ đều là xã hội đen, chúng ta chọc không nổi."
Lưu Duyệt gật đầu nói.
Ở cửa đại lý xe, có 3 tên lưu manh tóc vàng. Thấy Lưu Duyệt đi ra, há mồm cười nói:

"Lưu Tổng buôn bán càng ngày càng phát đạt! Chúc mừng, chúc mừng!"
"Tôi nghĩ 3 vị đến chẳng phải chúc mừng cho tôi đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
Lưu Duyệt sắc mặt không vui nói.
"Hắc hắc, Lưu Tổng quả nhiên là người sảng khoái! Tốt, vậy huynh đệ tôi cũng nói thẳng, huynh đệ chúng tôi tới thu phí bảo vệ!"
Một tên mập mạp tóc vàng nói.
"Nhị ca, đại lý xe của chúng tôi năm nay đã nộp phí bảo vệ rồi, tại sao còn phải nộp nữa?"
Lưu Duyệt tận lực duy trì giọng nói bình ổn nói.
"Tiền nộp này thuộc về cái đại lý trước kia, hiện giờ Lưu tổng buôn bán phát đạt, đã mở thêm hai cửa hiệu ở bên cạnh, thì phí bảo vệ phải được đề cao!"
Người được gọi là Nhị ca trong 3 người này, chính là Nhị Lại Tử .
"Nhị ca, các người làm vậy hình như không hợp quy củ?"
Lưu Duyệt hỏi ngược lại.
"Con kỹ nữ thối, cho mày mặt mũi mày lại không muốn! Có một ngày nào đó, mày mở rộng kinh doanh ra cả con đường này, chẳng nhẽ huynh đệ chúng tao không thu phí? Vậy chẳng phải là tao chết đói hay sao. Ít nói nhảm đi, một câu thôi, có nộp hay không!"
Một người cao gầy đứng sau Nhị Lại Tử, há mồm mắng.
"Chúng tôi không giao! Hơn nữa tôi còn nói cho các người biết, sau này sẽ không nộp nữa!" Không đợi Lưu Duyệt nói chuyện, tôi đã tiến lên nói.
"Tiểu tử mày từ chỗ nào chui ra vậy? Chúng tao đang cùng Lưu tổng nói chuyện, mày có tư cách gì mà xen mồm vào?"
Nhị Lại Tử khinh thường nhìn tôi một cái, dùng lỗ mũi hừ nói.
"A, quên tự giới thiệu, tôi nắm giữ một nửa cổ phần của đại lý xe, đương nhiên tôi phải là người quyết định sau cùng!"
Tôi nói.
"A? đại lý xe đổi ông chủ rồi hay sao? Nhưng mà như vậy cũng tốt, hôm nay nói chuyện cho mày biết! Nhìn mày hình như mới tới? Không biết quy củ làm ăn? Tao nói cho mày biết, phí bảo vệ nộp hay không, thì không phải do mày quyết định! Như vậy đi, mỗi tháng các người nộp 10 vạn, hôm nay tới cuối năm còn 5 tháng, các người nộp 50 vạn"

Nhị Lại Tử nói.
"Năm mươi vạn!"
Lưu Duyệt kinh hô, đây là số tiền ít ư.
"Đừng nói năm mươi vạn, năm đồng cũng không có!"
Tôi chau mày, đám người này từ chỗ nào tới vậy?
Tôi nhớ tôi đã nói với Quách Khánh, một thế lực hắc bang muốn tồn tại lâu dài, không bị tiêu diệt, thì phải nhất thiết nhớ hai điều, thứ nhất, không đối nghịch với quốc gia, thứ hai, không cùng nhân dân tranh giành lợi ích. Chỉ có như vậy, một thế lực Hắc bang mới có thể tồn tại và không ngừng lớn mạnh.
"Mẹ kiếp! Mày cho rằng mày là ai? Tao nói cho mày biết, ngay ngày hôm nay…không! Ngay bây giờ nếu mày không mang 50 vạn ra đây, nếu không đừng trách các huynh đệ không khách khí, đập nát cái đại lý xe của mày!"
Nhị Lại Tử chỉ vào người của tôi lớn lối nói.
"Vậy thì tao xem mày đập đại lý xe của tao thế nào!"
Tôi lạnh lùng nói.
"Các huynh đệ, động thủ!"
Nhị Lại Tử vung tay lên nói.
"Hmm!"
Người gầy kia thấy đại ca của mình ra lệnh, lập tức giơ nắm đấm, khua tay múa chân!
Gần đây hắn rất ít khi được động võ, nghe thấy có thể động thủ, thì hưng phấn tới mức đấm hai tay vào nhau, bộ dạng kích động vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ôi trời, cái thằng ngu này!"
Nhị Lại Tử nhìn thấy người gầy như vậy, thì mắng:
"Mày cho rằng mày là quyền vương Tyson à!"
Người gầy kia đang bạo phát, nghe thấy Nhị Lại Tử mắng, lập tức muốn chứng minh bản thân mình, vung nắm tay đấm về phía tôi. Hắn còn đang nghĩ mình là quyền vương, vung nắm tay như ánh chớp.
Tôi tiện tay tóm được quả đấm, tiện tay vặn một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, ý nghĩ đầu tiên của tôi là, nắm tay của tiểu tử này xong rồi, cả đời này đừng nghĩ mình là Tyson nữa.
Người gầy kia còn đang hưng phấn, bỗng nhiên thấy nắm tay của mình đau nhức, giống như không phải của mình nữa. Lập tức hắn chết lặng, sau đó là kêu to, ngồi trên mặt đất, trên trán đầy mồ hôi.
Nhị Lại Tử thấy tôi xuất thủ, trong lòng kinh hãi! Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cho là tôi ngẫu nhiên, chứ hắn đâu có biết rằng, xương tay của người gầy đã gãy!
Nhị Lại Tử thân là lão đại của người gầy, đương nhiên phải có trách nhiệm báo thù, hắn nhìn một người mập mạp, nói: "Cùng tiến lên!"
Người mập này được ra lệnh, thì lập tức móc ra một thanh chủy thủy, lao đến chỗ tôi.