Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 221: Thiếu chút nữa là 3 rồi!

"Anh…anh nhận ra tôi?"
Lưu Duyệt sửng sốt một chút, nói lắp bắp.
"Không thể nào! Thật sự là cô sao, hoa khôi trong truyền thuyết của trường học!"
Tôi cũng sợ hết hồn.
Tôi mơ hồ nhớ lại, hình như trước kia Quách Khánh có nói với tôi, lớp 11 của trường có một hoa khôi tên là Lưu Duyệt, chỉ là chưa có cơ hội nhìn thấy. Tứ đại hoa khôi của trường thì đã có hai biến thành lão bà của tôi rồi, còn một người thì vẫn chưa rõ ràng, chỉ còn lại có mỗi Lưu Duyệt, bảo sao tôi không chú ý được cơ chứ!
Lúc nãy tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, dù sao người trùng tên trên thế giới này rất nhiều, nhưng tôi không đè nén được sự tò mò trong lòng, không nghĩ tới thực sự là nàng! Như vậy xem ra, nàng cũng là một nhân vật rất lợi hại, mới chỉ lớp 11 mà đã mở một đại lý xe lớn tới như vậy!
"Được lắm, anh gạt tôi!"
Lưu Duyệt cau mày nói.
"Cái gì mà gạt hay không, chỉ là cô có tật giật mình mà thôi! Đây chẳng phải là chuyện to tát gì, tại sao cô không nói với tôi từ trước?"
Tôi nói.
"Tôi... Tôi tưởng là anh đã biết... ? Người ta sao không biết xấu hổ nói cho anh biết được chứ... Người ta là. Là hoa khôi của trường!"
Lưu Duyệt ngượng ngùng nói.
Tôi ngất, tiểu mỹ nữ này mà không thông minh, thì còn ai thông minh nữa cơ chứ, nhưng sao giờ lại ngốc tới vậy! Ý của tôi là, tại sao nàng không nói cho tôi biết, nàng ở cùng trường với tôi, nhưng mà chuyện không ngờ tới nhất chính là, nàng là hoa khôi của trường!
Nhưng mà tôi cũng không tiếp tục chọc nữa, nha đầu này đang ngượng ngùng vô cùng, nếu tôi châm chọc nàng chút nữa, có khi nàng kiếm một cái khe mà chui xuống mất!
Sau khi Lưu Duyệt bị tôi đoán được thân phận, thì cũng không giấu diếm làm gì nữa, nhún vai nói: "Ha hả, anh có phải là đang rất kỳ quái, tại sao là học sinh mà tôi phải ra ngoài kiếm tiền không?"
Tôi lắc đầu, nói:
"Cô nhất định có lý do của mình, không cần phải giải thích với tôi."
Lưu Duyệt hừ một tiếng, hiển nhiên đối sự thờ ở của tôi có chút bất mãn, nhưng mà hắn quả nhiên khác với người khác, không quấn lấy mình để hỏi thân phận!
"Ừ, nhưng tại sao anh không muốn biết?"
Lưu Duyệt cũng không biết tại sao, bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn nói toàn bộ cho người này biết.
Từ nhỏ, Lưu Duyệt đã bị đèn nén trong hoàn cảnh, ở nơi đó không có chuyện sống vì mình, mà phải vì lợi ích của gia tộc! Lưu Duyệt không muốn tham dự vào trong đó, nhưng lại không thoát khỏi sự quấy rầy của người khác, nàng muốn mở một con đường riêng, nhưng lại có trách nhiệm gánh vác gia tộc.
Bao gồm cả lần đánh cuộc này cũng vì lợi ích của gia tộc! Lưu Duyệt có đôi khi rất muốn khóc, nàng không có những niềm vui của bạn cùng lứa, mà chỉ có sự thành thục và tang thương!
Có đôi khi nàng nhìn thấy những bạn học không buồn không lo của mình, Lưu Duyệt rất hâm mộ bọn họ. Bọn họ có thể dùng tuổi thanh xuân của mình để làm điều mình muốn, để vui đùa! Lại còn có người dùng nó để tạo lên một tình yêu oanh oanh liệt liệt! Nhưng mà Lưu Duyệt cũng hiểu, mình không còn là mình nữa rồi!
Nàng không có thời gian vui đùa, càng không khả năng đi nói chuyện yêu thương, bởi vì chồng của nàng phải là người do gia tộc quyết định! Cho dù Lưu Duyệt liều mạng phản kháng, cũng chỉ có điều kiện là kiếm được 100 triệu, hoặc là một người có năng lực cực mạnh, lại yêu mình và mình cũng yêu hắn, nhưng tìm được một nam nhân như vậy, dễ lắm hay sao!
Hơn nữa cách thời gian ước định chỉ có một năm nữa, mình mới chỉ kiếm được có 10 vạn, nếu dựa vào đại lý xe bây giờ, thì lợi nhuận một năm khoảng vài vạn đã là kinh rồi, không còn cách nào tăng thêm cả. Đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng phải vội vàng mở rộng kinh doanh!
Tôi cười nói: "Nếu như cô chịu nói, tôi đương nhiên là rửa tai lắng nghe!"
Lưu Duyệt nghe xong, không nói gì. Dù sao bí mật gia tộc không phải điều bình thường, nỗi niềm chua xót của mình không thể nào chia sẻ với hắn được !
Tôi thấy nàng không nói lời nào, cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa.
Ở trên thế giới này, ai cũng có bí mật riêng của mình!
"Ai nha? Đây không phải là Lưu Duyệt Đại tiểu thư hay sao? Sao vậy, chê tôi ít tiền lên tới đây câu dẫn người khác à?"
Có một thanh âm truyền tới.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một lão nam nhân chừng hơn 40 tuổi, khuôn mặt dữ tợn, mỗi khi nói chuyện nó lại rung lên một cái. Nhưng quan trọng nhất là, người này tôi nhìn quen mắt, nhưng không nhận ra là ai.
"Vu tổng, xin ông tôn trọng một chút, nếu như ông không muốn cùng đại lý xe của tôi hợp tác, thì xin mời đi ra chỗ khác!"
Lưu Duyệt tức giận tới nỗi sắc mặt xanh mét!
Những người mà nàng tìm tới để hợp tác, thì nam nhân tên là Vu tổng này bì ổi nhất, hắn mặc dù đồng ý dùng 30 vạn để đầu tư, nhưng dùng công phu sư tử ngoạm lấy 60% lợi nhuận, đồng thời bảo Lưu Duyệt làm tình nhân của hắn 3 năm!
"Tôi không muốn hợp tác? Tôi rất có thành ý nghĩ hợp tác, chỉ là Lưu Duyệt tiểu thư không để cho tôi cơ hội này ! Nếu không hai chúng ta tiếp tục thương lượng lại?"
Ánh mắt của Vu tổng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lưu Duyệt.

"Thật xin lỗi, Vu tổng, tôi không phải là loại người như ông nghĩ!"
Lưu Duyệt cố nén tức giận nói.
"Hừ! Cô không phải? Tôi thấy cô nói chuyện với tên Tiểu bạch kiểm này rất vui mừng! Có phải cô nhìn thấy gia đình người ta có thể lực lên mới tìm tới?"
Vu tổng cười lạnh nói.
"Ông! Tôi làm cái gì, không cần ông quan tâm!"
Lưu Duyệt tức giận nói.
"30 vạn, cô suy nghĩ cho kỹ, ở thành phố Tân Giang này, có ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy? Điều kiện của tôi đã rất ưu đãi rồi!"
Vu tổng trừng mắt nói.
"Tiền bẩn của ông, tôi không thèm!"
Lưu Duyệt nói.
"Mẹ kiếp, con đàn bà thúi, đừng làm mặt không biết xấu hổ! 30 vạn, lão tử có thể mua 1 vạn xử nữ rồi! Hừ. Chúng ta cứ xem xem!"
Vu tổng đút tay vào trong áo, rời đi.
Tôi nghe Vu tổng nói tới câu sau cùng, thì đã biết thằng ngốc này là ai rồi! Mẹ kiếp, cái thằng này dám ở trước mặt tôi quát mắng, lại muốn đi hay không?
Tôi đứng dậy, chợt vỗ một cái vào bả vai của Vu tổng nói:
"Đợi một chút, đã ai cho mày đi?"
Hành động của tôi làm cho Lưu Duyệt sợ hết hồn, trong mắt nàng, chuyện này làm gì có liên quan tới tôi, tại sao tôi lại ra mặt giúp nàng? Thật ra thì nàng đâu có biết rằng, cái thằng ngốc này đã có ân oán với tôi!
Vu tổng quay đầu lại, nhìn tôi, khinh thường nói:
"Con mẹ nó, mày là thằng nào?"
"Cái con gà ngốc này, tao không tìm được mày thì thôi, vậy mà mày dám ở trước mặt tao sủa bậy !"
Tôi chậm rãi nói.
Ngay cả Lưu Duyệt, khi nghe thấy tôi mắng hắn là con gà ngốc, cũng không khỏi mỉm cười, bởi vì cái đầu bóng của Vu tổng, thật giống như cái đặc thù của nam nhân!
"Mày…mày biết tao?"
Vu tổng thấy tôi mặt lộ vẻ hung ác, cũng có chút sợ hãi, mặc dù hắn có ưu thế về thân hình, nhưng dù sao trông người này dường như có thâm cừu đại hận với mình, vạn nhất người này muốn xông tới liều mạng... Hay là cứ chuẩn bị trước thì tốt hơn!
"Mày có quen Vu Cương không?"
Tôi cười lạnh nói.
"Vu... Vu Cương?"
Vu tổng cả kinh nói:
"Mày quen Vu Cương?"
"Không ngờ mày lại có một thằng con giống như chó, lại dám dùng 8 vạn đồng để đòi lão bà của tao của ngủ, bây giờ mày lại dám dùng 30 vạn để mua bằng hữu của tao? Tao thật không ngờ, con mày bị tàn tật mà mày không tiếp thu được bài học đó!"
Tôi bay lên đá một cước vào cái bụng mập mạp của Vu tổng, trong nhất thời hắn như một bị thịt bị ném nay ra ngoài.
"Trong vòng ba ngày, mày lập tức cút khỏi thành phố Tân Giang cho tao, nếu không hậu quả tự chịu!"
Tôi nhìn thoáng qua Vu tổng nằm trên mặt đất nói.
"Được lắm! Hảo tiểu tử! Chúng ta cứ xem xem!"
Vu tổng đương nhiên không coi lời uy hiếp của tôi là gì, hắn còn định lấy lại danh dự, nhưng lại không ngờ tới một chuyện, cả hắn và công ty của hắn đều biến mất.
"Tiên sinh... Ngài lúc nãy…làm hỏng một cái bàn..."
Phục vụ sinh ấp úng nhìn tôi nói.

Tôi thấy hắn dường như sợ tôi lại bay lên đá hắn một cước! Nhưng mà hắn để người khác làm hỏng đồ, ông chủ mà trách tội, thì lại trừ lương của hắn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tôi nhìn thoáng qua cái bàn bị cha của Vu Cương đụng đổ trên mặt đất, thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì to tát, chỉ là một số bát đĩa bị đổ vỡ trên mặt đất. Tôi lấy 1000 đồng từ trong túi, đưa cho hắn, nói: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi! Cám ơn tiên sinh!"
Phục vụ sinh cầm lấy tiền số tiền cao hứng đi ra ngoài.
"Lưu Lỗi, Anh quen Vu tổng?"
Chờ sau khi phục vụ sinh đi, Lưu Duyệt mới mở miệng hỏi. Sau khi biết chúng tôi cùng học một trường, nàng không gọi tôi là Lưu tiên sinh nữa, mà gọi thẳng tên của tôi.
"Quen."
Tôi gật đầu.
"Hắn đắc tội anh?"
Lưu Duyệt có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không có, đắc tội tôi là con của hắn, nhưng không ngờ hắn cũng bì ổi như vậy! Nếu không, tôi đã không đánh hắn."
Tôi nói.
"Con của hắn? Bì ổi như nhau?"
Lưu Duyệt hỏi.
"Hắn đòi bao cô bằng 300 vạn, chẳng nhẽ lại không bì ổi?"
Tôi một cười nói.
"A? Tại sao anh biết, hắn muốn…muốn cái đó của tôi?"
Lưu Duyệt kinh ngạc nói.
"Ha hả, người này ngoài trừ chuyện đó ra còn có thể yêu cầu ở cô cái gì nữa?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Đúng rồi, con của hắn tại sao lại chọc tới anh?"
Lưu Duyệt đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Bởi vì con của hắn dám dùng 8 vạn đồng, đòi lão bà của tôi ngủ với hắn!"
Tôi nói:
"Hắn giống y như con của hắn, đá một cước còn nhẹ đó."
"A? Anh nói Triệu Nhan Nghiên?"
Lưu Duyệt ngạc nhiên nói.
Nhưng mà lập tức lấy tay che miệng, biết mình lỡ lời.
"Bạn học hoa khôi à, cô biết cũng nhiều đó chứ? Còn biết cả Triệu Nhan Nghiên?"
Tôi cười mà như không phải cười nhìn nàng, cái này chắc chắn nàng đã đi điều tra tôi.
"Người ta cũng chỉ là vì vấn đề an toàn, dù sao trong kinh doanh, cũng phải tránh những tên lừa đảo!"
Lưu Duyệt nói dối.
"Ha hả, vậy cô điều tra được cái gì rồi?"
Tôi hỏi.
Lưu Duyệt lắc đầu nói:
"Không điều tra ra cái gì cả. Đúng rồi, Triệu Nhan Nghiên chẳng phải là có rất nhiều tiền hay sao, tại sao con của Vu tổng lại có thể làm chuyện đó, lại nói, ông của Triệu Nhan Nghiên là.. đây chẳng phải là muốn chết hay sao?"
"Không phải là Triệu Nhan Nghiên. Tôi nói tới một lão bà khác, tên là Trần Vi Nhi, cũng là người ở cùng trường với chúng ta, học lớp 12 !"
Tôi nói.
"Trần Vi Nhi? Vậy thì chẳng phải là một trong tứ đại hoa khôi của trường hay sao? Thiệt hay giả đó?"
Lưu Duyệt lắc đầu nói:
"Tổng cộng bốn hoa khôi của trường, một mình anh đã chiếm 2 rồi?"
"Thiếu chút nữa thì thành ba rồi!"
Tôi cười khổ nói.
Lưu Duyệt nghe tôi nói tới chữ ba, thì mặt lại là đỏ lên! Tôi biết nha đầu này tám phần là hiểu lầm, vội vàng nói:
"Tôi đang nói tới Hứa Nhược Vân, cô đừng hiểu lầm!"
"Hừ! Thật không nghĩ tới, hóa ra anh háo sắc như vậy, có phải là đang nghĩ thêm tôi là đủ không? Giờ tôi mới hiểu tại sao anh lúc nãy lại hỏi tôi có phải là hoa khôi của trường không, hóa ra anh có mưu đồ bất chính với tôi từ lâu rồi?"
Lưu Duyệt hổn hển nói.