"Bằng lái xe không mang theo! Anh muốn thế nào?"
Tôi cười lạnh nói.
"Không mang?"
Người đội mũ ke pi sửng sốt, nghĩ thầm lái xe tại sao lại không mang theo Bằng lái xe?
Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn co mang theo thì mình lấy ra cũng đâu có dùng được gì, cho nên nói:
"Đỗ xe không đúng nơi quy định, lái xe không bằng, phạt 200 đồng, nếu không sẽ đem xe về đồn!"
"Tiền phạt? Được, anh lấy biên lai cho tôi."
Tôi bình thản nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Biên lai?"
Người mũ ke pi lại sửng sốt, hôm nay tại sao lại không được như ý vậy, bình thường phạt tiền đâu có ai cần biên lai. Nhưng mà hắn đột nhiên nghĩ ra một chủ ý:
"Muốn có biên lại thì phạt 400!"
"Bốn trăm? Cũng được, Anh cho tôi một tờ biên lai!"
Tôi mặt không đổi sắc nói.
"Cái gì?"
Người đội mũ ka pi vốn tưởng rằng hù dọa sẽ làm cho hắn không dám đòi biên lai nữa, không nghxi tới bốntrăm hắn cũng đồng ý? Sớm biết vậy thì nói 4000 cho xong.
"Sao vậy? Không phải anh ngay cả biên lai cũng không có đấy chứ!"
Tôi hỏi.
"Biên lai dùng hết rồi! Lấy 200 đồng ra đây, nếu không đừng nghĩ đi khỏi nơi này!"
Người đội mũ ka pi xoa chân xoa tay, bắt đầu nói cùng.
"Ra vậy, vậy cũng tốt. Tôi không mang theo tiền, vậy anh theo tôi về nhà lấy!"
Tôi gật đầu nói.
Người đội mũ ka pi nghe thấy tôi khuất phục, lập tức mặt mày hớn hở. Không thèm nói hai lời, kéo cửa xe ngôi vào tỏng, nói với tôi:
" Đi thôi! Nhưng mà cậu đừng có nói đùa, nếu không tôi không khách khí đâu!"
"Tôi chỉ là một học sinh thì đùa giỡn kiểu gì!"
Tôi chỉ tay vào chồng sách ở tay lại phụ nói.
Người đội mũ ka pi nhìn thấy như vậy, lập tức vui vẻ. Hóa ra người học sinh , vậy thì tốt.
Cho nên tâm tình lập tức thả lỏng, phất phất tay, ý bảo tôi lái xe đi.
Vốn tôi định trực tiếp dạy dỗ hắn một trận, nhưng hôm nay tâm tình không được tốt, nên tôi trực tiếp lái xe tới đồn công an.
"Nhà cậu ở đâu? Tại sao đi xa như vậy mà còn chưa tới?"
"Đến rồi!"
Tôi chợt một chân đạp phanh xe, người đội mũ ke pi ứng phó không kịp, đụng luôn vào kính chắn gió phía trước.
"Mẹ kiếp! Cậu muốn chết à!"
Người đội mũ ke pi bị đập đầu vào kính, đầu óc choáng váng, giận dữ nói.
Tôi xách cổ áo người này như xách một con gà đi ra cửa.
Hắn giãy giụa hai cái, phát hiện thấy không thoát, cho nên kinh hoàng nói:
"Cậu muốn làm gì?"
Chờ một lát nữa anh sẽ biết
Tôi nhấc người đội mũ ke pi vào đồn công an.
Người đội mũ ke pi thấy tôi muốn đem hắn tới đồn công an, lại bình tĩnh, dường như chuẩn bị xem kịch vui.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào đồn công an, đem người đội mũ ke pi ném trên mặt đất, nói với người cảnh sát trực ban:
Tôi tới báo án, tôi bắt được một cảnh sát giả!
"Cảnh sát giả?"
Người cảnh sát trực ban ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt đất là người đội mũ ke pi nhất thời chau mày.
"Anh rể, cứu em!"
Người này vốn đang bị tôi một chân dẫm lên người, không nhúc nhích được, nhìn thấy người cảnh sát trực ban, lập tức cầu xin tha thứ nói.
Người cảnh sát trực ban trong lòng thầm mắng, thằng này ngu quá, mày gọi ra để chết cả đám à!
Việc này tốt lắm, nếu như đã biết quan hệ, thì việc này tương đối dẽ làm, nhưng mà ngoài miệng hắn lại nói:
Người này không phải là cảnh sát giả, mà là cộng tác viên của cục chúng tôi!"
"Cộng tác viên? Cộng tác viên tại sao lại mặc quận áo cảnh sát giao thông!"
Tôi lạnh lùng hỏi. Người cảnh sát trực ban này là anh rể của người này, thì lời nói của hắn tôi làm sao tin tưởng được!
"Mặc quần áo nào do đồn công an chúng tôi quyết định, người ngoài không cần biết!" Có thể thấy người trực ban này không muốn nói nhiều.
"Vậy sao? Vậy cộng tác viên có quyền phạt tiền người khác hay không?!"
Tôi không buôn tha nói.
"Phạt tiền? Tại sao không! Tôi có quyền, thì hắn cũng có!"
Người cảnh sát trực ban này thấy tôi vẫn còn dẫm lên người kia, thì không đành lòng.
"Vậy cộng tác viên có giấy chứng nhận hay không, mang cho tôi xem một chút!"
Tôi có chút nổi giận, thiên vị em vợ mình cũng đừng nhiều tới như vậy!
"Cậu sao nói nhảm nhiều như vậy, mau để cho hắn đứng dậy!"
Người cảnh sát trực ban không nhịn được nữa, đưa tay đẩy tôi.
Tôi đương nhiên không để cho hắn vừa ý, hời hợt đưa tay ra đỡ, hắn lập tức lảo đảo bật lại.
"A, phản rồi! Mày dám đánh lén cảnh sát?"
Người cảnh sát trực ban kia tức giạn, hai mắt trợn trừng, chỉ vào người của tôi kêu lên.
"Mau hạ cánh tay xuống, đây là thái độ của cảnh sát các anh hay sao?"
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái.
"Thái độ gì? Đối với người tốt đương nhiên phải có thái độ khác, nhưng đối với những người như mày thì phải như vậy!"
Người cảnh sát trực ban thấy tôi không cho hắn mặt mũi, thì tức giận tới mức mất đi lý trí.
"Vậy ý của anh nói tôi là người xấu rồi? Anh nên biết, tôi tới báo án!"
"Báo án? Tao thấy mày tới đây để quấy rồi, có ai không, mau bắt thằng này lại!"
Người cảnh sát nhìn vào bên tỏng, hô lớn.
" Làm người không nen quá kiêu ngạo, làm việc gì cũng nên để cho mình một đường lui, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu chuyện này mà xử không tốt, thì anh sẽ thất nghiệp đó!"
Tôi cố nén phẫn nộ trong lòng nói.
"Uy hiếp tôi hả? Ha ha! Trương Đại Minh tao chưa bao giờ thấy người nào như vậy! Tao nói cho mày biết, nếu tao thích, tao sẽ bắt giam mày lại."
Người cảnh sát trực ban nói.
Lúc này, có hai người từ bên trong chạy ra, nói với tên cảnh sát trực ban"
" Trương ca, có chuyện gì xảy ra vậy!"
"Bắt tiểu tử này cho tôi, phải chiếu cố hắn cho tốt, hắn dám đánh lén tôi!"
Trương Đại Minh chỉ vào người của tôi , nói.
"Ai? Trương ca, đây không phải là em vợ anh hay sao?"
Hai người kia kinh ngạc chỉ vào người đội mũ ke pi dưới đất.
"Hừ! Ngay cả em vợ Trương ca cũng dám đánh, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi!"
Người này tức giận nói.
Vừa nói, hai người này đồng thời tiến lên, chụp vào người của tôi, tôi đâu để cho họ được như ý, lập tức tránh sang một bên.
"Hóa ra có chút bản lãnh?"
Hai người cảnh sát kia cũng sửng sốt nói:
"Nhưng mà nếu đã vào chỗ này rồi, thì không dễ ra ngoài như vậy đâu!" Vừa nói, hắn liền cầm lấy một chiếc dùi cui điện, mở chốt, lắc lắc trên không trung.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tại sao lại dùng đến chiêu này? Đây chính là chiêu thức mà tôi bị Dương Thi Quang sử dụng tra tấn mà?
"Hai người tốt nhấ đừng có mà sử dụng thứ vô dụng này, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước, không thì thu hoạch đầu năm sẽ mất đi đấy!"
Tôi mặt không chút thay đổi nói.
Cái gì, Ha ha ha ha! Chỉ dựa vào mày?
Hai tên này như nghe thấy một chuyện cười, lập tức phá lên cười.
Vừa lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, có một người trung niên tầm hơn 40 tuổi đi vào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì sửng sốt, lập tức nghiêm túc hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra vạy?"
"Lý sở, chúng tôi đang bắt một tên tới Đồn công an gây rối!"
Trương Đại Minh vội vàng giải thích.
Tính tình của vị Lý Sở trưởng này thì hắn biết, nổi danh tích cực, nói một không hai, phá án rất thật tình, nếu như hắn biết mình vì việc riêng mà thiên vị, thì mình chắc không chịu nổi. Cho nên liếc mắt với hai người kia, nói:
"Trước tiên, cứ dẫn hắn đi, sau này tôi sẽ thẩm vấn!"
"Đợi một chút, tôi không có hỏi anh!"
Lý sở trưởng trừng mắt liếc nhìn Trương Đại Minh, có phải là đùa không vậy, bảo người này tới đồn công an gây rối, có chết hắn cũng không tin? Đánh chết hắn cũng không tin!
Nhưng ngay sau đó hắn xoay người lại hòa ái nói với tôi:
"Vị tiểu huynh đệ này, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Không thể nào? Cái tên Lý sở trưởng này cũng quá tin tưởng tôi đấy chứ? Chẳng lẽ hắn biết tôi? Vì vậy , tôi đem chuyện bắt được tên cảnh sát giả nói lại một lần.
Chỉ thấy Lý sở trưởng trợn mắt há mồm, chỉ vào người đội mũ Ke pi trên mặt đất nói:
"Trương Đại Minh, cậu ta nói có phải là thật hay không?"
"Lý sở trưởng, người đừng nghe hắn nói lung tung...Thật ra thì..."
Trương Đại Minh vội vàng giải thích.
"Không cần nói gì cả, chuyện này tôi có quyết định, hai cậu kia, mau đem tên giả mạo cảnh sát này lại chỗ tôi!"
Lý sở trưởng ra lệnh với hai người cảnh sát kia.
"Anh rể cứu em, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người đội mũ ke ki hoảng sợ nói.
Trương Đại Minh vừa nghe, thì tức đến nổ phổi! Đúng là rèn sắt không thành thép, mình bao che cho hắn, giờ lại bị Sở trưởng mắng!
Lúc này hắn nói như vậy, thì người ngốc cũng nhận ra được điều khác thường.
"Hóa ra là thân thích à! Tốt, rất tốt, Trương Đại Minh, tôi thấy cậu không cần làm cảnh sát nữa rồi, phải không ? Chức trách của một cảnh sát cậu đã quên rồi ư "
Lý sở trưởng cười lạnh nói :
" Cậu lập tức nộp súng và thẻ ngành, sau đó tạm nghỉ đợi lệnh ! "
" Sở trưởng, tôi... "
Trương Đại Minh lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng mà vị sở trưởng này tuy cẩn thận, nhưng hôm nay sao lại dị thường tới như vậy ? Vừa mới tới đã kết luận là mình sai ?
" Không cần nói gì nữa ! "
Lý sở trưởng khuôn mặt lạnh lùng nói. Hắn xoay người không thèm nhìn tới nữa, chỉ còn Trương Đại Minh ngồi ủ rũ trong phòng.
" Tiểu huynh đệ, thật xin lỗi ! Là tôi quản không tốt thủ hạ của mình ! "
Lý sở trưởng nói với tôi.
" Không sao đâu, cháu còn phải cảm ơn chú đã tới kip thời tới đây ! "
Tôi thấy chuyện đã giải quyết xong xuôi, nên không nói gì nữa.
" Đúng vậy, đúng vậy ! "
Lý sở trưởng đưa tôi ra khỏi đồn công an, đồng thời lại còn hứa hẹn, tên giả mạo cảnh sát này sẽ bị nghiệm trị không tha.
Thấy tôi rời đi, Lý sở trưởng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, rất may là mình tới kịp thời, nếu không thì chuyện hôm nay mà loang ra, mình lại phải chịu tiếng xấu với người khác.
Hôm trước mình đi cục công an thành phố làm việc, thấy cục trưởng Khương Vĩnh Phú xưng huynh gọi đệ với hắn, sau hỏi ra mới biết, người này là cháu rể của Triệu Bí thư !
Một người như vậy, đánh chết hắn cũng không tin, là rảnh rỗi tự dưng tới đồn công an quấy rối !
Hơn nữa nhớ lại hành động của Trương Đại Minh, thì rất dễ nhìn ra đúng sai.
Nhưng mà cũng tôi nghiệp cho Trương Đại Minh bị khai trừ không biết vì sao.