Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 166: Đáp lễ

"Ăn cơm!"
Mẹ tôi là người lên tiếng phá vỡ sự suy nghĩ của hai người Nhan Nghiên và Vi Nhi.
"Đi thôi, đi ăn cơm đi."
Tôi cười một tiếng, khôi phục bình thường nói.
Tôi đúng là có chút lo xa, vấn đề Nhan Nghiên bây giờ có phức tạp giống như trước kia đâu chứ! Chẳng phải tôi không có chuyện gì hay sao?
Triệu Nhan Nghiên vẫn cứ là Triệu Nhan Nghiên, chẳng qua khi tôi sống lại thì sự việc biến đổi đi rất nhiều mà thôi.
"Được"
Triệu Nhan Nghiên thâyd đôi lông mày đang nhíu chặt của tôi giãn ra, cao hứng nói.
Không biết chuyện tiếp theo là cố ý an bài hay là trùng hợp, hai chỗ trống bên cạnh Trần Vi Nhi không có ai ngôi, mà bát đũa của tôi được bày bên cạnh Vi Nhi, nói cách khác, hai nha đầu Nhan Nghiên và VI nhi một trái, một phải ngồi bên cạnh tôi.
Đúng là có một chút cảm giác giống như Hoàng đế dùng bữa, phi tử ngồi bên cạnh bồi tiếp, đúng là phúc của nhân gian!
Mà lúc này Vi Nhi cũng không còn ngại như trước kia nữa, nàng đang nhiệt tình trò chuyện với mẹ của tôi, có thể nhận ra hai người vô cùng hợp ý, đang tích cực trò chuyện về những chủ đề của nữ nhân.
Tôi thấy được tình cảnh này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ tới nha đầu Vi Nhi này thật đúng là tuyệt vời, chỉ trong một thời gian ngắn đã làm cho mẹ tôi chấp nhận.
Thật ra thì tôi đâu biết rằng, mẹ tôi cũng có toan tính tiếp nhận Trần Vi Nhi từ lâu rồi, mẹ tôi nghĩ dù có như thế nào, thì nha đầu này vẫn là con dâu của mình, nếu như hai người mà căng thẳng, thì chẳng những không nể mặt con mình, mà làm cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này không được hòa thuận.
"Vi Nhi, cháu nói năm nay cháu đang học lớp 12 à?"Mẹ tôi kinh ngạc hỏi.
Vốn mẹ tôi tưởng rằng cô gái này là bạn cùng lớp, hóa ra lại hơn tôi hai tuổi!
"Vâng, bác gái." Vi Nhi gật đầu nói.
"Đã lớp 12 rồi, cũng phải chú ý tới vấn đề học tập, đừng vì truyện này mà trễ nải đó!"
Mẹ tôi lo lắng nói:
"Đến lúc đó cháu nếu như thi không đậu, nguời nhà cháu tới đây tính sổ thì thật không biết phải làm sao!"
"Bác gái, ngươi yên tâm đi, cháu sẽ không làm trễ nải việc học tập."
Trần Vi Nhi xấu hổ cười nói
"Đúng vậy, bác gái, chị Vi Nhi xếp thứ 1 của toàn khóa học đấy!"
Triệu Nhan Nghiên phụ họa nói

"A!"
Giờ đến phiên cha mẹ tôi kinh ngạc, hai người không thể nào ngờ tới nha đầu này lại học tốt đến như vậy!
Thật kỳ quái, một cô bé ưu tú như vậy, sao lại có thể chung tình với một sắc lang đây?
Thật ra hai người cũng có chút đề cao người hạ thấp mình, con của bọn họ cũng xếp hạng 1 toàn khóa học! Nhưng mà lúc này, trong đầu bọn họ đâu nghĩ tới chuyện này.
Nếu như tôi biết ý nghĩ bọn họ bây giờ, thì tôi đúng là khóc không ra nước mắt.
"Nhưng mà Vi Nhi, một khi cháu thi đại học, chẳng phải là lại rời xa Lưu Lỗi hay sao?"
Mẹ tôi thở dài một hơi nói.
Cũng không biết con mình dùng ma pháp gì, mà có thể câu dẫn được một người con gái như vậy.
"Bác gái, ngươi yên tâm đi, cả đời này cháu chỉ là người của Lưu Lỗi thôi, cả kiếp này cháu chỉ có một lão công."
Trần Vi Nhi kiên định nói.
Nhưng nàng lại hiểu nhầm ý của mẹ tôi, cho là mẹ tôi đang ám chỉ, nếu như sau này nàng lên đại học, gặp nhiều người ưu tú hơn tôi, mà bỏ rơi tôi theo người đó.
Cha mẹ tôi , tôi và Nhan Nghiên đều sửng sốt, không nghĩ tới Vi Nhi có thể nói ra lời kiên định như vậy, trong lòng tôi vô cùng cảm động, cho nên mới nói ra ý nghĩ của mình: " Cha mẹ, con với Nhan Nghiên cũng quyết định, sẽ thi tốt nghiệp sớm một năm. Như vậy thì có thế sớm ở chung với Vi Nhi một chỗ."
"Thi tốt nghiệp trước một năm? Con nói cái gì đó? Không phải nói đùa chứ? Con định tham gi thi tốt nghiệp..."
Mẹ tôi đúng là có chút cứng lưỡi không biết nói thế nào.
Trong suy nghĩ của người vẫn còn cho rằng, tôi là một học sinh xấu, bất học vô thuật thời cấp 2, nhưng lại nhớ lại cuộc thi lần trước, con của mình chỉ kém có 3 điểm là đạt điểm tuyệt đối.
Nếu như dùng lời của cô chủ nhiệm mà nói, thì đúng là không biết nói gì cả!
"Mẹ, con không nói đùa đâu, con đã học xong tất cả chương trình của cấp 3, trong thời gian này con đang giúp Nhan Nghiên học các môn còn lại, đảm bảo trong khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông, thì sẽ đỗ thủ khoa!"
Tôi cười nói.
"Hừ, anh nói bừa, thủ khoa là em!"
Trần Vi Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn mất hứng nói.
"Được, của em, là của em." Tôi dụ dỗ nói.
Cha mẹ tôi bất đắc dĩ nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được, người lớn tham gia vào làm cái gì!

"Các con tham gia thi tốt nghiệp trước, cha mẹ không phản đối, nếu như có trượt, thì cũng là một loại thử nghiệm đi."
Cha tôi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sau khi dùng cơm với một không khí vui vẻ, hòa thuận.
Nhưng mà chuyện tiếp theo làm cha mẹ tôi trợn mắ há mồm, họ không thể nào tin được, hai cô bé này đồng thời bồi tiếp tôi ngủ, nhưng mà sự thật trước mắt, làm sao có thể không tin được cơ chứ! Bởi vì hai cô bé này sau khi dùng cơm xong, chẳng chút ngượng ngùng sắp xếp chỗ ngủ.
Có một chuyện tương đối phiền toái, chính là phòng của tôi mấy ngày hôm nay tặng cho Tích Duyên, còn mình thì ngủ ở Salon của phòng khách.
Đối với hai người con gái này, thì không thể nào ngủ ở phòng khách rồi.
Lúc này, tôi đang có chút tự hận, căn nhà này quá nhỏ, nếu như mua một căn nhà lớn hơn thì tốt rồi, nhưng làm sao tôi nói với mẹ mình được đây?
Đây đúng là một chuyện nhức đầu, có một số việc giải thích với người khác tương đối dễ dàng, nhưng mà đối với cha mẹ mình, thì lại có chút khó khăn, có lẽ đúng với câu nói: người không biết mình chính là cha mẹ của mình.
Tích Duyên cũng rất thông minh, nhận thấy sự lúng túng của chúng tôi, cho nên chủ động nói:
"Lưu đại ca, anh cùng với hai chị ngủ trong phòng, em ngủ trong phòng khách là được rồi."
Tôi cảm kích nhìn Hà Tích Duyên một cái, tiểu nha đầu này đúng là có nhãn lực rất tốt, hai ngày nay đúng là tôi không tốt với nàng.
Nhưng mà tôi lại không biết, khi Hà Tích Duyên nói xong câu đó, trong lòng lại có một cảm giác mất mát. Trông hai chị kia, đúng là có quan hệ thân mật với Lưu Lỗi, còn mình chỉ là một em gái mà thôi.
Trước khi ngủ, cha tôi thần thần bí bí kéo tôi xuống phòng bép, nhỏ giọng nói với tôi:
"Con với Vi Nhi đã từng chưa?"
Tôi thành thực gật đầu, cho dù tôi muốn phủ nhận cũng đâu có ngươi tin!
"Tiểu tử, con thật là!"
Nói xong, cha tôi móc cái hộp bao ngừa thai từ trong túi ra, nói :
"Cái này lần trước dùng hết rồi, tiện mua cho con một hộp, nếu không đủ, cha lại tiếp tục mua cho con."
Hắc hắc.
Tôi cười nhận lấy bao ngừa thai nói :
" Không sao đâu, hôm nay là thời kỳ an toàn của hai nàng. "
"Thời kỳ an toàn ?" Cha tôi vỗ đánh độp một cái vào vai của tôi nói :
"Tiểu tử, con cũng hiểu không ít chuyện đấy ?"
"Ha ha !"
Tôi cười cười, móc ra một hộp « Durex » siêu mỏng, nói với cha tôi :
"Cái này còn tốt hơn đó, đây là con kính biếu cha, đảm bảo nó sẽ mang lại cảm giác như thật !"
" Thật không ? Có đồ tốt như vậy ư ?"
Cha tôi cầm lấy cái hộp Durex, cẩn thận địa nghiên cứu. Bỗng nhiên giật mình hiểu ra điều gì đó, quát lớn :
"Tiểu tử thối, con đưa cho cha cái này làm gì ? Đừng có chạy, đứng lại mau !"