Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 162: Thỉnh cầu của Diệp Tiêu Tiêu

Đang trò chuyện thì người trọng tài lúc nãy xuất hiện ở cửa lớp nói với tôi:
"Em đi ra ngoài một chút"
Tôi kỳ quái nhìn hắn, sau đó đi ra khỏi phòng học, hỏi:
"Bạn học Lưu Lỗi, có một tin tức tốt. Hiệu trưởng tìm em có việc!"
Người trọng tài này xoa xoa tay hưng phấn nói.
"Hiệu trưởng tìm em thì có gì mà tốt? Có chuyện gì không?"
Tôi nghi hoặc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Em cứ đi thì biết! Đây là chuyện vinh quang nhất của trường học chúng ta từ khi thành lập trường! Đúng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, đây là chuyện vinh quang như nước sông trường giang chảy mãi không ngừng..."
Người trọng tài liên tiếp nói những câu kỳ quái.
"Được rồi, em không nghe thầy nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói đi, nếu không nói em còn phải trở về, lão bà của em còn đang đợi!"
Tôi không nhịn được nói.
Dù sao bây giờ tôi cũng làm cho Quách Tùng Thụ tàn phế, tốt hơn hết là cứng rắn một chút, đỡ cho việc người này tìm tôi mời vào đội tuyển của trường.
"Cái này..."
Người trọng tài không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, cho nên lúng túng nói:
"Vậy thì em theo tôi nên phòng hiệu trưởng một chút"
Khi tới phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng mặt mày hớn hở đi ra đón tôi nói:
"Lưu Lỗi, nói cho em một tin tức tốt. Đội chạy đường trường của tỉnh chúng ta rất coi trọng em, muốn em tham gia khóa huấn luyện chạy đường trường của tỉnh lần này!"
Tỉnh đội gì? Em không đi."
Tôi nói
Tin tức này sao, vậy mà còn nói tin tức tốt? Coi trọng tôi? Lại còn làm giống như ban ơn bố thí! Có lầm không đấy.
Hiệu trưởng và một nữ nhân ngồi trên ghế đồng thời ngạc nhiên, một cơ hội tốt như vậy, tại sao học sinh này lại cự tuyệt chứ?
Người phụ nữ ngồi trên ghế Salon nói:
"Em học sinh này, có lẽ em còn chưa biết đội chạy đường trường của tỉnh làm gì phải không?! Đây chính là nơi ươm mầm cho những vận động viên thể dục của quốc gia, nếu như em đạt tới tỉnh đội, cũng đồng nghĩa với việc em có thể tham gia thế vận hội Olimpic! Đến lúc đó, thì danh lợi gì cũng có!"
Danh lợi gì cũng có! Nói thì dễ nghe như vậy ư.
Nhưng mà hiện tại tôi không cần, tiền tôi cũng đã có, nếu thêm mấy năm nữa thì tôi sẽ lọt vào trong top những người giàu nhất thế giới. Mà danh ư, nếu tôi muốn chỉ lật bàn tay là được, nhưng mà con người của tôi không thích cái cảm giác đứng trên đỉnh.
Hơn nữa, cái tài năng thể dục này của tôi chẳng qua là do tôi sử dụng dị năng, nếu như dùng nó để tham gia Olimpic thì đúng là gạt người dối mình.
"Không cần, cám ơn ý tốt của cô." Tôi nói.
"Cái gì! Bạn trẻ này, cô nói cho em biết. Do cô coi trọng em, nên cô mới mời em vào tỉnh đội, không nên làm mất mặt người khác! Bao nhiêu người muốn vào còn không được, đừng tự cho mình là tài giỏi, cô nói cho em biết, cho dù em có thiên phú đi chăng nữa, cô mà không để mắt tới em, thì cũng không được đâu!"
Người phụ nữ trên ghế Salon thấy tôi không để ý tới mặt mũi của nàng, thì không nhịn được nữa, tức giận bật dậy chỉ vào người của tôi quát.
Mình là ai cơ chứ? Là huấn luyện viên của tỉnh đội, lúc bình thường mình coi trọng người nào, thì người đó không ngừng nịnh bợ, đâu có giống như cái tên học sinh này, ngay cả mặt mũi cũng không giữ cho mình!
"Cô đừng làm bộ chúa cứu thế trước mặt em, những chuyện bình thường cô làm đừng tưởng người khác không biết, tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút!"
Tôi lạnh lùng nói.
Người phụ nữ này là một trong những huấn luyện viên cao cấp của tỉnh đội, cũng chính là một trong những ủy viên trong ủy ban thể dục thể thao của tỉnh, thời điểm ở kiếp trước, bởi vì nhận hối lộ để tuyển người lên đội tuyển quốc gia, sau đó bị báo chí và truyền hình phanh phui.

"Cậu, cậu cút ra ngoài cho tôi!" Người phụ nữ này quát to.
"Cô cũng đừng có lớn tiếng, có khả năng ngay ngày mai Nhân viên của Ủy ban kiểm tra kỷ luật sẽ sở tới cô!"
Sau khi bỏ lại một câu nói, thì xoay người ra khỏi phòng hiệu trưởng.
"Trường của các người sao lại có cái loại học sinh chó má như thế này! Hiệu trưởng, ông có thấy hắn không? Nhất định phải khai trừ hắn cho lão nương."
Người phụ nữ này xuất thân từ vận động viên thể dục, cho nên ăn nói cũng lỗ mãng vô cùng.
"Cái này...cô trước tiên đừng nóng, làm gì phải so đo với đứa trẻ!"
Hiệu trưởng khuyên nhủ.
"Không tức giận? Thúi lắm! Là người thì đương nhiên phải tức giận rồi! Trương hiệu trưởng, quý trường đã có quan hệ hợp tác lâu dài với ủy ban thể dục chúng tôi, ông không hi vọng vì một học sinh mà phá hỏng quan hệ của chúng ta đấy chứ! Tên học sinh này, nhất định phải đuổi!"
Người phụ nữ này chanh chua hét lớn.
"Được, được !"
Hiệu trưởng ngoài miệng thì ứng phó, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, mình đường đường là một hiệu trưởng, tại sao có thể nghe một người đàn bà ở nơi này chỉ tay chỉ chân.
Hơn nữa, học sinh vừa rồi được cô chủ nhiệm báo cáo rõ ràng, chính là người xếp thứ nhất trong toàn khóa! Sau này có thể đỗ thủ khoa trong kỳ thi tốt nghiệp? Muốn đuổi hắn ư, trừ khi não mình có vấn đề!
Thật buồn cười, sau này mình còn trông cậy vào hắn để tăng thêm vinh quang cho trường!
Nếu như mình đuổi hắn, thì loại học sinh như thế này các trường không tranh giành mới là? Nếu để cho đối thủ của mình đoạt đi, thì đúng là xong đời rồi!
"Hừ! Để xem ông xử lý ra sao!"
Mặc dù trong lòng vẫn còn tức, nhưng thấy hiệu trưởng hạ mình một bậc, thì cũng thuận thế đi xuống.
Nhưng chính bản thân nàng cũng hiểu, mình không phải lãnh đạo của Ủy ban thể dục thể thao, người ta sao lại có thể nghe mình được!
"Cô yên tâm! Tôi nhất định sẽ xử lý học sinh này!"
Khi tôi trở lại lớp học, thì những người khác đã về hết rồi.
Chỉ còn lại Triệu Nhan Nghiên đang ngồi trên bàn viết cái gì đó. Nàng vẫn như những năm trước, một mực chở đợi tôi về.
"Sao còn chưa về?"
"Chẳng phải chờ anh hay sao!"
Triệu Nhan Nghiên vừa nhìn thấy tôi, lập tức ném cây bút trong tay, nhào vào trong lòng của tôi.
"Khụ...khụ!"
Bỗng nhiên sau lưng của tôi truyền đến tiếng ho khan không đúng lúc.
Tôi và Triệu Nhan Nghiên vội vàng tách ra, thì nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu đang đứng ở cửa phòng học, nhìn chúng tôi với ánh mắt cười nhưng không phải cười, nói:
"Lúc này là ban ngày, hai em phải chú ý một chút chứ!"
Triệu Nhan Nghiên vô cùng xấu hổ, cúi đầu. Còn tôi thì bất mãn nói:
"Cô không ăn được nho thì nói nho xanh, cô ghen với chúng em sao! Giờ cũng đã 20 tuổi rồi, ngay cả bạn trai cũng không có, chẳng phải trong lòng có vấn đề thì là gì!"
"Hừ, ai cần em lo!"
Diệp Tiêu Tiêu giống y như một co gái nhỏ nói.
Triệu Nhan Nghiên kinh ngạc há hốc miệng, nàng không nghĩ tới tôi lại nói chuyện với chủ nhiệm lớp như vậy, lại càng không nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu lại trả lời tôi như vậy!

Nàng đâu có biết, tôi với Diệp Tiêu Tiêu thường hay cãi nhau như vậy, lâu rồi cũng thành quen.
"Em theo cô tới phòng làm việc một chuyến!"
Diệp Tiêu Tiêu chợt nhớ tới mình có chuyện chính sự cần tìm hắn, nhưng lại bị mấy câu nói của hắn làm cho suýt chút nữa quên mất.
"Tìm em? Làm gì? Không phải lại tiến hành giáo dục tư tưởng với em đấy chứ?" Tôi hỏi.
"Đừng có nói nhiều như vậy, rốt cuộc em có đi hay không?"
Diệp Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Được rồi"
Tôi quay đầu nhìn Triệu Nhan Nghiên nói:
"Lão bà ngoan, chờ anh một chút, tối nay sẽ tới nhà em XXOO" Tôi cố ý nói rất lớn tiếng để cho Diệp Tiêu Tiêu cũng có thể nghe thấy.
Triệu Nhan Nghiên nhăn nhó cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng không nghĩ tới tôi lại làm trò trước mặt Diệp Tiêu Tiêu như vậy.
Tôi quay đầu lại nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu giờ phút này mặt cũng đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng mà không nói gì cả.
Ra khỏi phòng học, tôi với Diệp Tiêu Tiêu một trước một sau đi trong hành làng, Diệp Tiêu Tiêu nói với tôi bằng giọng căm hận:
"Em cho rằng có thể đem cô ra làm trò mãi như vậy ư, đúng là càng ngày càng quá đáng!"
"Là chính cô nói, chúng ta là bạn tốt, bạn tốt thì đùa một chút cũng không sao!"
"Được, đây chính là em nói đó nha, hai chúng ta là bạn tốt!"
Diệp Tiêu Tiêu giảo hoạt cười.
Đột nhiên, lông tóc trên người tôi dựng đứng hết cả nên, hình như có chuyện gì đó không đúng! Giống như nàng đã đào sẵn cái bẫy chờ tôi nhảy vào.
Đi tới phòng làm việc, tôi vẫn không chút khách khí ngồi trên cái ghế làm việc của Diệp Tiêu Tiêu. Diệp Tiêu Tiêu rất là bất đắc dĩ nhưng lại không có cách nào xử lý cả, đành giống như những lần trước, kéo ghế ngồi cạnh tôi.
"Tìm em có việc gì không? Diệp đại tiểu thư."
Tôi vắt chéo hai chân, nhàn nhã nói.
"Hôm nay em rất lợi hại đó, thoáng cái đã đánh thầy Quách phải nhập viện."
"Sao vậy, chẳng lẽ cô vì chuyện này lại định giáo huấn em ư?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên không phải, chỉ tìm em nói chuyện phiếm một chút, hắn nhập viện là tốt nhất"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Nhập viện là tốt nhất?A ! Đúng rồi ! Tôi nhớ ra rồi, kiếp trước tôi từng nghe nói, Quách Tùng Thụ là một trong những người theo đuổi Diệp Tiêu Tiêu, cự kỳ đáng ghét, luôn bám dính lấy Diệp Tiêu Tiêu.ạc
Không nghĩ tới, hành động vô tình của tôi loại bỏ đi một phiền phức rời đó nhé ! «
Vậy thì cô cám ơn em thế nào đây, em đã loại bỏ cho cô một phiền phức rồi đó nhé !
Tôi nói
Không đứng đắn ! Diệp Tiêu Tiêu cười nói :
Nói chính sự đi, em có biết Lý Đại Hải không ?
Lý Đại Hải ? ai là Lý Đại Hải ? Tôi kỳ quái nói.
Là cha của Lý Thiếu Kiệt, cũng là một trong những doanh nhân của thành phố Tân Giang của chúng ta.
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Lý Thiếu Kiệt ? Nói tới hắn làm gì ? Chẳng phải là hắn bị bắt rồi hay sao ?
Nói đến Lý Thiếu Kiệt, đúng là tôi còn phải cám ơn hắn, nếu không có hắn, thì tôi đâu có thuận lợi biến Vi Nhi thành lão bà của tôi.
Vụ án của Lý Thiếu Kiệt sắp được xét xử, mà Lý Đại Hải lại muốn em từ bỏ việc khởi tố.
Diệp Tiêu Tiêu có chút khó khăn nói.
Từ bỏ ? Tại sao lại phải từ bỏ ?
Tôi kỳ quái nhìn Diệp Tiêu Tiêu, không biết từ khi nào Diệp Tiêu Tiêu biến thành một ma cô, làm người trung gian rồi.
Đúng vậy, danh tiếng của Lý Đại Hải ở Tân Giang cũng không tệ, hắn biết em là học sinh của cô, cho nên tìm cha cô, đã đồng ý với cha cô rằng, nếu em không tiếp tục truy cứu, thì hắn sẽ ủng hộ sự nghiệp giáo dục của thành phố Tân Giang 20 vạn ! Đương nhiên cũng sẽ cho cá nhân em một chút tiền... !
Diệp Tiêu Tiêu nhíu mày nói :
Vốn cô không đồng ý, nhưng mà cha cô vì sự nghiệp giáo dục nên đã đáp ứng hắn, bảo cô làm thuyết khách, Lưu Lỗi, em cũng biết, ở TânGiang có rất nhiều trẻ em không được đi học, 20 vạn này đủ xây dựng một trường tiểu học rồi... Nếu em đã nói hai chúng ta là bạn tốt, thì cô cũng không khách khí nữa, Lưu Lỗi, em có thể đồng ý với cô được không ?