Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 151: Vi Nhi u buồn

Chạy là một môn thể dục tiêu hao cực kỳ nhiều thể lực, Tề Đại Bằng không nghĩ tới tôi lại tham gia tận 3 môn!
Hơn nữa lại là 5000 mét và 10.000 mét, giữa hai môn lại không có thời gian nghỉ ngơi!
Cho dù thể lực có tốt hơn nữa, thì chạy xong 5000 mét, quay sang chạy 10.000 mét thì không có cách nào giành giải nhất được.
Nhưng mà Tề Đại Bằng lại nghĩ, lần này chẳng qua là mình chỉ khiêu chiến với Lưu Lỗi, chỉ cần mạnh hơn hắn là được, về chuyện giải hay không, không phải là việc trọng yếu nữa.
"Cứ quyết định như vậy đi!"
Tề Đại Bằng một lần nữa khinh thường nhìn tôi một cái, không tin rằng với một người như tôi có thể chạy được 5000 mét.
"Nhưng mà chúng ta cũng phải nói trước, lần này cho dù ai thua ai thắng, cũng không được không phục mà tìm cách khiếu chiến lần nữa."
Tôi lập tức nói những điều dự phòng với Tề Đại Bằng.
"Cũng rất hợp ý tớ!" Tề Đại Bằng nói:
"Nếu như tớ thắng cậu, cũng không cho phép cậu dây dưa với tớ đâu đấy."
...
Tan học, khi tôi với Triệu Nhan Nghiên nắm tay nhau ra khỏi cồng trường, từ rất xa đã phát hiện Trần Vi Nhi sắc mặt rất buồn bã, đứng ở bên cạnh chiếc xe của tôi.
"Sao vậy, Vi Nhi?"
Tôi thấy tình huống không ổn, cuống quít tiến lên hỏi.
"Lưu Lỗi, trong lòng của em rất loạn! Chúng ta tìm một chỗ nói nói chuyện được không?"
Trần Vi Nhi thần sắc hoảng hốt nói.
"Vi Nhi, em đừng làm anh sợ!"
Tôi nhanh chóng tiến lên ôm lấy Trần Vi Nhi, thì phát hiện trong đôi mắt của Trần Vi Nhi giờ đây đã có nước.
"Chị Vi Nhi, chúng ta lên xe rồi nói sau!"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi với Vi Nhi như vậy, vội vàng nói.
Trần Vi Nhi bị tôi một ôm, thân thể đột nhiên chấn động một chút, nghe Triệu Nhan Nghiên nói như vậy, cũng cười khổ một cái, mở cửa xe.
Triệu Nhan Nghiên tự giác ngồi xuống phía sau, để cho Trần Vi Nhi ngồi vào ghế phụ lái.
"Sao vậy Vi Nhi? Có người khi dễ em à?"
Sau khi ngồi vào vị trí của mình, tôi không khởi động xe, mà lo lắng nhìn Trần Vi Nhi hỏi.
Nói thật, trước kia, tôi cũng không rõ tình cảm với Vi Nhi có phải là yêu hay không, nhưng mà trong thời gian gần đây, tôi có thể khẳng định, tôi yêu Vi Nhi cơ hồ còn vượt qua Triệu Nhan Nghiên.
"Lão công! Em không muốn xa anh!"
Trần Vi Nhi vừa vào trong xe, thì tình cảm của nàng đã bộc phát, nhào vào trong ngực tôi nghẹn ngào nói.
"Rời xa? Ai nói chúng ta phải xa nhau, Vi Nhi lão bà ngoan, cả đời này chúng ta sẽ không xa nhau" Tôi vội vàng an ủi.
"Nhưng mà lão công, em đã lóp 12 rồi, còn 4 tháng thời gian nữa là phải thi đại học... em không muốn xa anh."
Trần Vi Nhi thầm kín nói.
Tôi cuối cùng cũng an tâm. Thì ra là Vi Nhi bởi vì chuyện này mới rầu rĩ không vui! Tôi còn tưởng rằng đã có đại sự gì xảy ra cơ chứ!
"Em thi đại học cũng đâu có gì ảnh hưởng tới chúng ta cơ chứ! Chẳng lẽ em sợ sau khi lên đại học, thì có một bạn trai đang học cấp 3, cho nên xấu hổ?"
Tôi trêu ghẹo nói.
"Ai nha! Lão công! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh đừng có mà nói đùa nữa!"
Trần Vi Nhi tức giận, nắm tay nhỏ bé đấm loạn lên trên người của tôi.
"Anh cũng đang nói nghiêm túc đấy, chẳng lẽ không đúng hay sao?"
Tôi ra vẻ nghi ngờ nói.
"Đương nhiên không phải là! Hôm nay chúng em họp lớp, chủ nhiệm lớp em cho mỗi người một đề nghị, nói em nên thi Thanh Hoa hoặc Bắc Đại!"
Trần Vi Nhi nói.

"Đó là đương nhiên! Dựa vào thực lực của Vi Nhi nhà chúng ta, thi hai trường đại học này chẳng phải dễ dàng hay sao?"
Tôi vẫn không hiểu được nói.
"Lão công, tại sao anh lại ngốc như vậy. Thật không hiểu nổi trong mọi chuyện anh thông minh như vậy, nhưng sau trong chuyện này lại chậm hiểu như thế!"
Triệu Nhan Nghiên ở phía sau tức giận nói:
"Ý của chị Vi Nhi là, nếu như sau nà thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, thì không thể mỗi ngày đều ở với anh một chỗ được!"
Tôi lúc này mới chợt hiểu hiểu ra! Thì ra là Vi Nhi vì chuyện này nên mới phiền não!
"Vi Nhi của anh! Thì ra em vì chuyện này nên mới buồn! Em cho dù có đỗ đại học, mỗi tuần vẫn có thể về đây mà ! Bây giờ đã có Tàu cao tốc, mỗi lần đi chỉ mất 7h, thời gian đi lại cũng chỉ mất có nửa ngày! Lần trước khi anh với Nhan Nghiên đi thi đấu, cũng đã ngồi rồi, nhanh lắm !"
Tôi nói.
"Có thật không? Nhưng mà vé Tàu cao tốc rất đắt?"
Nhưng mà sau khi Trần Vi Nhi nói xong câu này, thì lại tự cười. Lão công của mình nhiều tiền như vậy, căn bản sẽ không để ý tới mấy đồng tiền này đâu.
"Mà lại nói, lúc rảnh anh với Nhan Nghiên có thể đi thăm em, nhưng cũng nên hẹn trước, tránh cho việc người đi kẻ về"
Tôi cười nói.
"Nhưng mà em không muốn rời xa anh, một ngày cũng không muốn."
Trần Vi Nhi u buồn nói:
"Nếu không, anh thấy em thi đại học Tân Giang có được không?"
"Như vậy sao được!"
Tôi vội vàng nói:
"Vi Nhi, lấy thực lực của em mà không thi Thanh Hoa hay Bắc Đại thì thật đáng tiếc! Hơn nữa tương lai anh với Nhan Nghiên cũng thi đại học Thanh Hoa!"
"Nhưng mà em không muốn ở một mình, lão công, càng ngày em càng thấy không thể xa anh được."
Trần Vi Nhi giống như một cô gái nhỏ, gục đầu trong lòng của tôi nói.
"Ai! Như vậy đi, Vi Nhi! Lão công cam đoan với em, nhiều nhất là trong vòng 1 năm nữa, anh với Nhan Nghiên sẽ tới Thanh Hoa tìm em!"
Tôi thở dài một hơi nói.
"Thật không? Một năm?" Vi Nhi nghi hoặc nói.
"Ừ! Anh và Nhan Nghiên sẽ xem xét vấn đề có thể thi trước tốt nghiệp được hay không!"
Tôi nói.
Vốn là tôi không muốn thi tốt nghiệp trước, nếu mà tôi muốn tham gia, thì không cần thi lên cấp 3, mà có thể trực tiếp thi luôn lên đại học.
Nhưng sau khi tôi sống lại, luôn có ý nghĩ là học cấp 3 để dạo chơi nhân gian, hi vọng có thể hưởng thụ hương vị của cuộc sống! Xem ra ý nghĩ của tôi đành phải thay đổi vì Vi Nhi này rồi.
"Lão công, anh thật tốt quá!"
Trần Vi Nhi rốt cục cũng nín khóc mỉm cười, cao hứng nói.
"Được rồi, chính sự đã nói xong, chúng ta cũng nên rèn luyện thân thể một chút?" Tôi dâm đãng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Rèn luyện thân thể? Tại sao phải rèn luyện thân thể?"
Trần Vi Nhi nghi ngờ nói.
"Chị Vi Nhi, chị đừng có nghe tên đại sắc lang này, khẳng định không phải là chuyện gì tốt đâu"
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Nhưng mà rèn luyện thân thể cùng... có quan hệ gì đâu?"
Trần Vi Nhi vẫn còn có chút không hiểu nói.
"Ha hả, Vi Nhi, em cùng với Nhan Nghiên tối nay tập cưỡi ngựa nhé!"
Tôi cười hì hì nói.

"Cưỡi ngựa... A...Anh thật là hư!"
Trần Vi Nhi rốt cuộc hiểu rõ ý của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nói.
"Anh hư cái gì? Lần đầu tiên giữa anh và em, em chẳng phải cũng cưỡi trên người của anh còn gì !"
Tôi cười nói.
"Đáng ghét! Người ta không bao giờ ... nữa... không cưỡi nữa!"
Trần Vi Nhi xấu hổ nói.
"Không…không cưỡi nữa? Như vậy chính là phủ định của khẳng định! Tối nay..."
Tôi cười dâm nói.
Cũng bởi vậy, tôi bị nhị nữ vây công, không khí buồn bã cũng như vậy bị đánh tan.
"Hai vị lão bà đại nhân, buổi tối nay ăn cái gì đây? Ngày đầu tiên đi học, chúng ta cũng nên đi ăn mừng chứ?"
Tôi vội vàng đánh lạc hướng sự chú ý của nhị nữ.
"Nghe nói bên cạnh cục công an thành phố có một nhà hàng mang phong vị Tứ Xuyên, mùi vị cũng không tệ! Lần trước em với cha em mới đi ăn xong!"
Triệu Nhan Nghiên đề nghị nói.
" Bên cạnh Cục công an Thành phố!"
Tôi kinh ngạc nói, mẹ của Trần Vi Nhi lần trước chẳng phải thuê một khu đất, mở một cửa hàng phong vị Tứ Xuyên ngay bên cạnh Cục công an hay sao.
Trần Vi Nhi lúc này cũng lấy làm kinh hãi, theo bản năng hỏi:
"Tên nó là gì vậy?"
"Em cũng không rõ lắm! nhưng hình như mở vào thời điểm lễ mừng năm mới."
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi và Trần Vi Nhi đều tỏ vẻ ngạc nhiên thì kỳ quái nói.
"Em nói cái nhà hàng đó, hình như là mẹ của Vi Nhi mở."
Tôi nói.
"A!"
Triệu Nhan Nghiên cả kinh kêu lên:
"Vậy là chúng ta có thể đi ăn miễn phí rồi!"
"Cái này thì phải hỏi lão công của chúng ta, anh ấy mới là ông chủ đứng sau màn."
Trần Vi Nhi cười hì hì nói.
Tôi còn có thể nói cái gì đây? Dù sao cũng là tiền của tôi, lọt sàng xuống lia có khác gì đâu!
Tôi theo chỉ thị của Triệu Nhan Nghiên, lái xe tới nhà hàng khai trương vào lễ mừng năm mới, thì phát hiện quả nhiên đây chính là nơi mà tôi đầu tư, là do mẹ của Trần Vi Nhi kinh doanh "Trần Ký Tứ Xuyên Phong Vị" , trông cũng rất này được.
Đây là tôi căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, thiết kế ra mặt tiền của cửa hàng. Bên trong thì chọn cách bài trí theo nhà nông ở Tứ Xuyên, đây chính là kinh nghiệm khi tôi còn làm thêm ở quán cơm, tiệm rượu trong khi học đại học.
Loại phong cách giản dị, chất phác này ở trong thành phố lớn còn hơn nhiều so với nhà hàng tiện nghi xa hoa, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, không nghĩ tới ở trong những năm này cũng có thể chiếm được thành công.
"Có phòng riêng không?"
Tôi nói cô gái bán hàng.
"Thật xin lỗi, tiên sinh. Nếu muốn thuê phòng riêng phải đặt trước."
Cô gái bán hàng mỉm cười nói.
"Không thể tạm thời mở một phòng hay sao?"
Tôi hỏi.
"Thật xin lỗi, nếu không đặt trước thì chỉ có thể ở đại sảnh dùng cơm mà thôi." Cô gái bán hàng xin lỗi nói.
"Không sao, ở đại sảnh thì ở đại sảnh."
Tôi thì không sao cả, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao! Ở nơi nào ăn chẳng giống nhau.
"Hay là để em gọi điện cho mẹ em?"
Trần Vi Nhi hỏi.
"Không cần, chúng ta cũng chỉ tới ăn một bữa cơm mà thôi, không cần phải phiền phức như vậy."
Tôi nói.
Do vậy, theo sự hướng dẫn của cô gái bán hàng, chúng tôi nhanh chóng bố trí một bàn bốn người trong đại sảnh.
Tôi lấy thực đơn, liếc mắt thì thấy tên của một món ăn: Trần Ký Ma Lạt Thăng.
"Anh muốn một chén Ma Lạt Thăng!"
Tôi nhìn nhị nữ nói:
"Các em muốn dùng gì?"
"Lão công, hay là để em tự mình xuống bếp nấu! Bọn họ không biết thói quen của anh." Trần Vi Nhi nhìn tôi một cái thâm tình nói.
Tôi vừa định nói không phải phiền phức như vậy, thì đã thấy Trần Vi Nhi đứng lên, bước nhanh vào phòng bếp.