Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 142: Yến hội cá nhân (Thượng)

"Ha ha ha ha!"
Tôi nghe xong thì bật cười, không phải tôi có tình làm bộ, nhưng đúng là quá tức cười.
Con một ông trùm, con một quản lý, nói trắng ra hai người này chỉ làm nền cho yến hội mà thôi, con người chân chính tổ chức là tập đoàn Ánh Rạng Đông!
"Cậu cười cái gì?"
Người bảo vệ nhìn tôi, nghi hoặc hỏi.
"Có biết ai tổ chức yến hội này không?"
Tôi hỏi một câu có thâm ý.
"Tổ chức? Cậu hỏi cái này để làm gì!"
Người bảo vệ vẫn không hiểu.
"Nói nhảm! Lão Tử nói cho anh biết, vị này chính là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc tập đoàn Ánh Rạng Đông!"
Tôi không muốn nói nhiều với thằng bảo vệ này nữa.
"A!"
Bảo vệ sửng sốt.
Tập đoàn Ánh Rạng Đông là người tổ chức yến hội này thì làm sao hắn không biết, mà người trước mặt lại nói như vậy, làm cho hắn ngẩn ngơ.
"Nhan Nghiên, sao cháu lại đứng ở cửa? Tại sao không vào đi ?"
Đúng vào lúc này, tài xế của chú Triệu là Lão Cao đi tới, hỏi.
"Chú Cao, người bảo vệ này không cho cháu vào."
Triệu Nhan Nghiên tức giận nói.
"Cái này... Cao ca, tôi cũng chỉ làm việc theo quy định thôi!"
Người bảo vệ vội vàng giải thích.
Người khác hắn không nhận ra, nhưng mà người này thì không thể không nhận ra. Đây chính là tài xế của tổng giám đốc tập đoàn Ánh Rạng Đông, vốn cũng là khách quen ở đây.
Bởi vì yến hội lần này chỉ mang tính chất cá nhân, nên không công bố rộng rãi.
Lão Cao dẫn chúng tôi vào đại sảnh của yến hội, tôi với Triệu Nhan Nghiên thì chẳng có gì thích thú với những thứ ở đây, nhưng mà Trần Vi Nhi thì là lần đầu tiên tới nơi như thế này, cho nên có chút không quá thích ứng. Sau khi vào cửa thì cúi đầu, có chút xấu hổ.
Bởi vì Tô Dĩnh Tư chưa xuất hiện, cho nên yến hội cũng chưa chính thức bắt đầu. Những người ở bên trong đang túm năm tụm ba nói chuyện, kết giao cho mình những bằng hữu có thể phục vụ cho công việc sau này.
Cái tên Hoàng Vĩ Thành kia đang đứng cạnh cửa số, tay cầm 1 chén Hồng tửu, đang nói chuyện với một cô gái tao nhã. Lão Thử Nhãn thì cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của người con gái này.
Xem ra phẩm chất của tên Hoàng Vĩ Thành này quả thực quá kém, loại chuyện háo sắc như vậy cũng làm được.
"Triệu tiểu thư, có thể làm bạn gái của kẻ hèn này không?"
Một giọng nói vô cùng nam tính truyền vào tai của tôi.
Triệu tiểu thư? Không phải là lão bà của tôi hay sao? Nhất thời ấn tượng của tôi với người này cũng xuống dốc không phanh, âm thanh nam tính lại chuyển thành nữ tính.
"Thật xin lỗi, nàng là bạn gái của tôi."
Tôi ngẩng đầu lên, chẳng khách khí gì nói thẳng. Đồng thời cũng đánh giá người này, độ tuổi cũng không khác gì tôi lắm, mặc một bộ âu phục đen, nhìn cũng biết là giá tiền không rẻ.
Cũng có thể nói là đẹp trai, có phong độ của người trí thức, làm cho người khác cảm thấy cũng có chút lịch sự.
"A!" Người này sửng sốt, thấy tôi đang đánh giá hắn, thì hắn cũng đánh giá lại tôi.
Nhưng mà nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ ra được ở trong giới thượng lưu của tỉnh Tùng Giang lại có một nhân vật như tôi.
Cho nên hắn tuy có kỳ quái nhưng vẫn tỏ ra lịch sự nói:

"Xin lỗi, là tại hạ mạo muội. Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Tôi tên là Lưu Lỗi."
Nhìn người này… có lẽ cũng không phải hạng người xấu xa gì. Ấn tượng của tôi với hắn cũng tương đối tốt, cho nên tôi đưa tay ra bắt.
"Rất hân hạnh được biết cậu, đây là danh thiếp của tôi."
Sau khi người này bắt tay tôi, thì móc trong túi ra một cái danh thiếp, lịch sự nói.
Tôi cầm danh thiếp nhìn vào trên đó, thấy có ghi là: Công ty TNHH quảng cáo Tinh Vũ, chủ tịch Vương Vũ.
"Hóa ra là Vương chủ tịch, thất kính thất kính!"
Tôi khách sáo nói.
Người này còn trẻ như vậy, mà đã có thành tựu như thế này, thì tương lai rất có hứa hẹn. Lúc này ấn tượng xấu của tôi với hắn đã bị quét sạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Cái gì mà Vương chủ tịch, chỉ là cái danh xưng mà thôi, Không biết Lưu tiên sinh đang làm gì?"
Vương Vũ lắc đầu khiêm nhường nói. Nhưng mà vẫn có thể nhận thấy, người này cũng có chút cao hứng khi được khen.
"Tôi ư, tôi chỉ là một học sinh thôi." Tôi cười nói.
"Sợ rằng không đơn giản như vậy, ngay cả Triệu tiểu thư tâm cao khí ngạo cũng làm bạn gái của cậu, Lưu tiên sinh..."
Trong đầu Vương Vũ không thể nào suy đoán được điều gì cả, người này rốt cuộc là ai?
"Tâm cao khí ngạo?"
Tôi không hiểu lập lại, tôi đâu có nhận thấy điều này đâu.
"Đúng vậy. Những người theo đuổi Triệu đồng minh như chúng tôi thì rất nhiều, nhưng có ai thành công được đâu..."
Vương Vũ giải thích.
"Đợi một chút, cậu nói gì? Triệu đồng minh? Đó là tổ chức gì vậy?"
Tôi đổ mồ hôi, sao lại có một tổ chức như vậy chứ?
"Vương Vũ, cậu nói lăng nhăng gì đấy!"
Triệu Nhan Nghiên chen miệng vào nói.
"Không nói nữa, không nói nữa."
Không nghĩ tới Vương Vũ còn đang bốc phét, thì nghe Triệu Nhan Nghiên nói lại như chuột thấy mèo.
"A, Vương Nữ, cậu làm gì đó!"
Đúng lúc này, có một thanh âm vang lên từ phía sau của tôi.
"Ngô ca, anh đừng có gọi ngoại hiệu ở trước mặt thần tượng của tôi được không!"
Vương Vũ cau mày không vui nói.
"Thần tượng? Nhan Nghiên cũng ở đây?"
Bởi vì chúng tôi xoay lưng về phía hắn, nên hắn chỉ nhìn thấy có Vương Vũ.
Ngay lập tức hắn xoay người lại, nói:
"Đại ca, đại tẩu...các đại tẩu, các người cũng ở đây."
Người tới chính là Ngô mập mạp, nhìn thấy Triệu Nhan Nghiên, vốn muốn gọi đại tẩu, nhưng lại nhìn thấy Vi Nhi, dưới tình thế cấp bách hắn bật luôn ra một câu "Các đại tẩu" .
"Đại tẩu? Có chuyện gì vậy?!"

Vương Vũ kỳ quái hỏi, nhưng mà trong lòng hắn có một cảm giác xấu.
"Vương nữ, cậu chưa biết gì hay sao? Triệu Nhan Nghiên là danh hoa có chủ rồi!"
Ngô mập mạp vỗ vỗ bả vai Vương Vũ nói.
"Nói như vậy... Chúng ta không còn hy vọng rồi?"
Vương Vũ sửng sốt một chút, có cảm giác mất mác nói.
Lúc nãy hắn đã có cảm giác có gì đó không đúng, đây là lần đầu tiên Triệu Nhan Nghiên xuất hiện cùng với một người con trai, khi đó hắn đã có dự cảm không tốt, không nghĩ tới chuyện này đã thành sự thực.
"Được rồi, Vương nữ, ngươi cũng đừng khổ sở nữa. Nghe nói trên yến hội hôm nay có không ít mỹ nữu, có cơ hội thì tìm lấy một người đi."
Ngô mập mạp an ủi.
Vương Vũ lắc đầu, khổ sở cầm lấy một ly rượu. Trông bộ dáng của hắn, làm cho tôi có chút lo lắng. Vốn kiếp trước, tôi cũng là người có tâm trạng như vậy, cho nên tương đối hiểu rõ?
"Hắn có chuyện gì không?" Tôi lo lắng hỏi Ngô mập mạp.
"Không có chuyện gì đâu, hắn làm sao có thể có chuyện gì được chứ. Không cần phải để ý đến hắn, hắn sẽ lập tứ tỉnh ngay ấy mà."
Ngô mập mạp thoải mái nói, hình như có đối với cảnh này tương đối quen thuộc.
"Đúng rồi, anh nghe nói có một Triệu đồng minh? Cậu có biết chuyện gì không?"
Tôi chưa bỏ ý định hỏi.
"A, anh nói chuyện này ư! Đây chính là một tổ chức cho những người theo đuổi Nhan Nghiên. Tôi còn là hội trưởng đấy!"
Ngô mập mạp dõng dạc nói.
Nhìn tình địch trước mặt còn thoải mái, thì chắc chỉ có một Ngô mập mạp .
"Cái tên Vương Vũ này, con người cũng không tệ lắm."
Ngô mập mạp nói:
"Cũng coi là người đứng đắn, trước kia chúng tôi là bạn học chung cấp 2, sau đó ra ngoài lập công ty riêng, không nghĩ tới hắn có thể phát triển tốt như vậy. Đoán chừng lần này, hắn tới đây là muốn tạo quan hệ với Tô Dĩnh Tư."
Tôi gật đầu, loại yến hội này chỉ là cái cầu nối cho tầng lớp thượng lưu, cho nên hành động của Vương Vũ cũng không gì đáng trách.
"À, Ngô mập mạp, anh trông cậu dường như không có hứng thú với loại yến hội này?"
Tôi cảm thấy Ngô mập mạp dường như bực bội khi phải ở trong này.
"Đừng nói nữa, anh không biết đâu, Tô Dĩnh Tư có bối cảnh rất kinh khủng đấy, không biết người nào gọi điện thoại cho Tử lão đầu, nói tôi phải dẫn theo lính âm thầm bảo vệ nơi này."
Ngô mập mạp đau khổ nói.
"A!" Tôi tùy ý gật đầu, cũng không để ý tới nữa. Trong lòng thì nghĩ thầm, một đại minh tinh mà thôi, có bối cảnh gì chứ.
...
"Mau nhìn, Tô Dĩnh Tư đi ra rồi."
Không biết là người nào la một tiếng. Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh đi rất nhiều, tất cả mọi người đều tập trung vào lối ra đại sảnh. Quả nhiên Tô Dĩnh Tư cùng với mấy hộ vệ đang đi vào trong.
Lúc này Tô Dĩnh Tư đã bỏ trang phục biểu diễn, chỉ mặc một cái váy dạ hội màu trắng, trông giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, tú lệ thanh nhã.
Lần đầu tiên tôi nhìn gần Tô Dĩnh Tư chính là lúc lên sân khấu, nhưng bởi vì ánh đèn, nên tôi không cảm thấy nó chân thực.
Nhưng lúc này, tôi cũng chút không tin tưởng, ở nhân gian lại có một cô gái xinh đẹp tới vậy ư.
Ánh mắt của Tô Dĩnh Tư liếc qua mọi người, khi nhìn tới tôi cũng chẳng dừng lại chút nào, nhìn sang chỗ khác.
Không biết tại sao, trong lòng của tôi có cảm giác tương đối mất mác. Xem ra Tô Dĩnh Tư không nhận ra tôi, người mới cùng nàng đứng trên sân khấu.
Nhưng mà ngay lập tức tâm tình của tôi khôi phục bình thường, tôi đâu có quan hệ gì với nàng đâu, thật ra thì tôi có một ham muốn cực mạnh, đó là ý tưởng chiếm giữ, tôi sẽ không cho nữ nhân của mình xuất hiện bên ngoài, mà Tô Dĩnh Tư, cho dù trở thành nữ nhân của tôi, thì nàng có khả năng bỏ rơi sự nghiệp hay không?
Nhất thời, tôi mất đi hứng thú với yến hội này, tôi tìm một chỗ ngồi xuống. Nếu không phải thấy Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi kia vô cùng hưng phấn, thì tôi đã sớm xoay người đi ra cửa rồi.
Tôi vốn có sự chán ghét đối với cuộc sống thượng lưu ở kiếp trước, đối với cảm giác tiền hô hậu ủng này tôi thấy rất mệt mỏi. Đây cũng là nguyên nhân, sau khi sống lại, tôi luôn muốn làm một người bình thường.
...
"Có làm được không? Bên người nàng có rất nhiều hộ vệ đấy."
Hoàng Vĩ Thành nói.
"Bảo đảm không có vấn đề, chỉ cần chúng ta như thế này..."
Lão Thử Nhãn nhỏ giọng nói.
"Tốt! Chúng ta cứ làm như thế!"
Hoàng Vĩ Thành nhìn thấy Tô Dĩnh Tư như tiên tử, t*ng trùng đã sớm lên não, trong lòng nóng như lửa đốt.