Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 133: Tâm tư của Ngô Huỳnh Huỳnh

"Đợi một chút đã"
Khi tôi đang chuẩn bị về phòng, thì bị cha tôi gọi lại.
"Còn chuyện gì nữa không, cha?"
Tôi theo bản năng xoay người lại.
"Thằng nhãi này, sau này chú ý một chút, đừng có ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa! Thật không biết kiếp trước con tích được phúc đức gì, mà lại có hai tiểu cô nương khăng khăng theo con, cha hôm nay nói lần cuối cùng, nếu như dám dẫn về nhà người thứ ba, thì cha sẽ đánh gẫy chân của con!"
Cha tôi nhìn tôi, dạy dỗ nói.
"Con biết rồi. Nhưng mà nếu như hai người Nhan Nghiên mà muốn con tìm thêm một người nữa, thì con cũng không có cách nào khác đâu."
Nói xong, không đợi cha tôi kịp phản ứng, tôi chạy vút vào phòng.
Mới vừa đóng cửa lại, đã nghe tiếng cha tôi quát lớn:
"Thằng nhãi kia, con đang đùa cha phải không? !"
...
"Quên đi, Lão Lưu. Nhan Nghiên còn không nói, thì chúng ta làm gì phải ở nơi này thêm vào làm gì."
Mẹ tôi nói.
"Nhưng mà chuyện này có chút quá đáng, tiểu tử này cho rằng nó đang ở chế độ cũ, muốn tam thê tứ thiếp."
Cha tôi nói.
"Việc này chứng tỏ rằng tiểu tử này rất có mị lực. Thật ra trong lòng tôi rất cao hứng, có hai con dâu, thì một người làm mẹ như tôi cũng được vinh quang!"
Mẹ tôi nói.
"Điều này cũng đúng. Nhưng mà sẽ vi phạm luật hôn nhân gia đình đấy?"
Cha tôi lo lắng nói.
"Phạm cái đầu ông, ông xem mấy năm nay có biết bao nhiêu người có vợ hai, bồ nhí, mà có bị phạt gì đâu. Hơn nữa, nếu không đăng ký, thì đâu phải là kết hôn!"
Mẹ tôi liếc cha tôi một cái, nói.
"Nghe ý tứ của thằng nhóc này, hình như sau này nó còn muốn dẫn thêm người về."
Cha tôi kết luận một câu.
"Còn dẫn? Quên đi, hai với ba cũng chẳng khác gì nhau cả, chỉ cần Triệu Nhan Nghiên không phản đối, thì những người làm cha mẹ như chúng ta còn có cái gì để nói đây."
Mẹ tôi chẳng quan tâm tới chuyện này.
"Chỉ sợ nó lại tiếp tục dẫn thêm người..."
Cha tôi lo lắng nói.
"Cái gì? !"
Mẹ tôi bi dọa cho sợ hết hồn.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tôi còn chưa tỉnh ngủ, thì đã nhận được điện thoại của Ngô Huỳnh Huỳnh.
"Đại tỷ, Cô không thể để cho tôi ngủ thêm một chút hay sao? Phải biết rằng, tối hôm qua tôi ngủ rất muộn..."
Tôi không tình nguyện nói vào trong điện thoại.
"Cái gì đại tỷ, làm như người ta lớn tuổi lắm không bằng, cứ gọi tôi là Oánh Oánh đi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh gắt giọng.
"Cô cứ để tôi ngủ thêm một chút nữa, tôi sẽ gọi cô là em!"
Tôi trêu chọc.
"Phì! Không đứng đắn chút nào, chỉ biết chiếm tiện nghi của người ta!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
"Vậy được, tôi sẽ gọi cô là Oánh Oánh! Oánh Oánh đại tỷ, cô để cho tôi ngủ thêm một lát đi!"
Tôi mơ mơ màng màng nói.
"Lưu … Lỗi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đột nhiên hét lớn:
"Tôi ghét cậu, sao cậu lại dám gọi tôi là đại tỷ!"

Tôi thoáng cái đã bị đánh thức hơn phân nửa, cơn buồn ngủ đã bay mất không ít.
"Oánh Oánh, Oánh Oánh ngoan, vậy cô để cho tôi ngủ nhé..."
Tôi nói.
"Không được, nếu như lúc nãy cậu không nói như vậy, tôi có thể xem xép đáp ứng thỉnh cầu của cậu, nhưng mà bây giờ tôi đã tức giận, đừng nói tới cái cửa đó, ngay cả cửa sổ cũng không!"
Ngô Huỳnh Huỳnh không vui nói.
Không có cửa cũng không sao, dù sao thì tôi cũng đã bị nàng đánh thức rồi.
"Oánh Oánh đại... Đại tiểu thư, xin hỏi cô định làm gì?"
Rất may mà tôi tương đối cơ trí, nếu không thì gặp họa rồi.
"Coi như cậu thông minh!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên là biết tôi lỡ lời:
"Cậu hôm qua mới đáp ứng là đi mua xe cho tôi mà!"
"Đúng vậy, tôi đã đáp ứng cô..."
Tôi ngất, không phải hôm nay nàng sẽ bắt tôi đi theo nàng đó chứ? !
"Cậu còn nhớ rõ vậy thì tốt, tôi còn tưởng rằng cậu ngủ một giấc đã quên ngay rồi".
Ngô Huỳnh Huỳnh cười nói.
"Tôi làm sao quên được."
Tôi cười khổ nói.
"Không là tốt rồi! Mau tới đón tôi, ngay bây giờ chúng ta sẽ tới đại lý xe để mua xe!"
Ngô Huỳnh Huỳnh không nhanh không chậm nói.
"Bây giờ?" Tôi toát mồ hôi!
"Đúng, bây giờ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh khẳng định nói.
"Thôi được, cô ở chỗ nào, tôi tới đón cô!"
Tôi duỗi lưng một cái nói.
Thật ra thì tôi hoàn toàn có thể cự tuyệt, nhưng mà tôi đã đáp ứng người ta, thì sớm muộn cũng phải làm, không bằng sớm làm xong cho nó rảnh nợ.
Nhưng mà sự thật lại chứng minh, cái suy nghĩ này của tôi đã hoàn toàn sai lầm.
"Tôi ở trong khu biệt thự của Tư Lệnh viên thuộc quân khu Tùng Giang, sau khi cậu tới, thì điện thoại cho tôi một tiếng, tôi nói với trực ban gác cổng."
Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
"Được rồi, hai tiếng nữa gặp mặt!"
Tôi nói xong, cũng không đợi nàng trả lời, thì trực tiếp cúp điện thoại.
Ở bên kia, Ngô Huỳnh Huỳnh đang cầm điện thoại, tức giận nói:
"Lưu Lỗi! Cậu thật giỏi!"
Vốn Ngô Huỳnh Huỳnh định nói nữa, thì hắn đã cúp điện thoại!
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, tôi vội vàng làm tỉnh ngủ, nếu không tôi sẽ không đảm bảo được việc khi lái xe có đụng người nữa hay không.
Khi tôi xuất hiện ở trước cửa khu vào của quân khu Tùng Giang, cũng là chuyện của hơn hai giờ sau. Anh lính gác chẳng thèm nhìn tôi một cái, lập tức cho qua.
Hiển nhiên là Ngô Huỳnh Huỳnh đã nói trước, nhưng nàng làm sao biết biển số xe của tôi? Chẳng lẽ bởi vì tôi đụng xe nàng, nên nàng đã ghi nhớ từ trước?
Thật ra thì, Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này đã sớm ngồi trong phòng khách nhìn ra bên ngoài, phải nói là trông mòn con mắt.
Kể từ khi tôi mới cúp điện thoại, thì Ngô Huỳnh Huỳnh không một chút nào trễ nải, đã ngồi đợi trong phòng khách rồi.
Nhưng càng lúc càng làm nàng tức giận, vốn có bao nhiêu người mời nàng, nàng không đáp ứng, vậy mà hôm nay nàng vội vàng hẹn người ta, mà người ta đâu có để ý cơ chứ.
Nhưng rồi tức giận lại chuyển thành lo lắng, cuối cùng, thì nàng chỉ hy vọng hắn nhanh chóng xuất hiện. Nhưng trong một thời gian dài như vậy, đâu có thấy thân ảnh của hắn đâu.
Ai! Ngô Huỳnh Huỳnh thở dài, rồi lại tự nghĩ tới bản thân mình, người ta có hai đại mỹ nữ làm bạn, thì không biết có hứng thú với mình nữa hay không nữa?
Huống chi mình lại còn lớn hơn so với hắn... Xem ra... Chẳng lẽ lần đầu tiên mình thích một người, lại cứ như vậy mà không thành hay sao?
"Bíp…bíp!"

Hai tiếng còi xe đã mang Ngô Huỳnh Huỳnh trở lại với hiện thực.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy ngoài cửa có một chiếc xe Jetta, cánh cửa từ từ mở ra, có một người đang mỉm cười tà tà, không phải hắn thì là ai đây cơ chứ!
Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, đẩy cửa phòng chạy ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, nỗi nhớ mong và ủy khuất đồng thời xông lên đầu, nàng cũng chẳng hiếu được tâm tư của mình lúc này nữa.
"Tại sao cậu lại tới trễ như vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh cau mày nói.
"Đi mua xe thì phải tới ngân hàng lấy tiền rồi!"
Tôi cầm lấy một cái va li ở ghế phụ lái, quơ quơ trước mặt nàng.
Tôi vừa mới rút nó ra ở ngân hàng Công Thương, và cũng chính là nguyên nhân mình tới muộn.
"Cậu đi mua xe mang theo tiền mặt hay sao! ?"
Ngô Huỳnh Huỳnh không biết nói gì nhìn tôi, giống như đang nhìn một con quái vật.
Nhưng mà nàng cũng rất cao hứng, nhìn cái vali to như vậy, bên trong ít nhất cũng có khoảng trăm vạn, xem ra hắn đúng là định mua cho mình xe thể thao rồi.
"Đại... Đại tiểu thư, cô đừng nhìn tôi như vậy, không thì tôi lại tưởng là cô thích tôi đó."
Tôi đùa giỡn nói.
Ngô Huỳnh Huỳnh nghe vậy, thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, thầm nghĩ: hiểu lầm cái gì, là sự thật đấy! Nhưng ngoài miệng lại nói:
"Cậu không có chi phiếu sao? Đâu có ai đem theo một vali tiền đi mua xe đâu!"
"Đó là do tôi sợ đến lúc tính tiền, thì người ta lại nói với tôi, xin lỗi, chi phiếu của ngân hàng XX hệ thống của chúng tôi vẫn chưa liên thông được..."
Tôi cười hì hì học theo giọng điệu của Ngô Huỳnh Huỳnh khi tính tiền cho tôi ở Hoàng Triều (xem chương số 96)
"Cậu... Cậu thật đáng ghét!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt nói, nhưng trong lòng đúng là đang nghĩ tới cảnh ở trong nhà hàng:
"Cậu chỉ biết khi dễ người ta thôi!"
"Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô, tại sao cô lại đi làm ở Hoàng Triều?"
Tôi hỏi một nghi ngờ trong lòng mình.
"Tôi làm việc ngoài giờ không được sao!"
Ngô Huỳnh Huỳnh liếc tôi một cái nói.
"Cô làm việc ngoài giờ? Trông cô giống một người thiếu tiền ư!"
Tôi kỳ quái nói, Đại tiểu thư của tư lệnh một quân khu thiếu tiền?
"Tôi muốn tự mình kiếm tiền!"
Ngô Huỳnh Huỳnh nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"A!" Tôi gật đầu:
"Vậy cô đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
"Mới được hơn 5 vạn, mua được chiếc xe đấy. Nhưng hôm qua bị cậu làm bẹp rồi!"
Ngô Huỳnh Huỳnh tức giận nói.
Lúc này tôi mới ý thức được minh đã nói tới một chủ đề thật ngu xuẩn! Đúng là ngu hết mức, tự dưng lại đẩy mình thành một tên đầu sỏ phạm tội!
"Lên xe đi… chúng ta đi mua xe mới."
Tôi nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh đang trợn mắt, lúng túng nói.
"Hừ!"
Ngô Huỳnh Huỳnh hừ nhẹ một tiếng lên xe.
Nhưng mà trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có thể lấy lại mặt mũi cho mình, muốn tính toán với mình ư?
Chẳng nhẽ hai biệt hiệu "ma nữ" và "chuyên gia chỉnh người" bỏ không hay sao! Cái chủ đề vừa rồi là mình cố ý dẫn dụ hắn, mục đích là để cho hắn phải kinh ngạc về mình!
Chứ cái xe cũ kia mình cũng mới mua được mấy ngày, đâu có tình cảm gì với nó, cứ hỏng thì hỏng thôi.
Tôi đâu biết suy nghĩ trong lòng nàng, còn tưởng rằng nàng tức cảnh sinh tình, cho nên không có cách nào khác, lại nói:
"Oánh Oánh, tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé?"
Nói tới chuyện cười đúng là sở trường của tôi, Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi chẳng phải là do tôi dùng thủ đoạn này mới câu dẫn được hay sao.
"Không nghe."
Ngô Huỳnh Huỳnh thuận miệng nói.
"Không nghe thì thôi!"
Dỗi cái gì mà dỗi, bướng cái gì mà bướng, người bình thường thì đừng hòng tôi kể cho nghe nhé.
Loại đãi ngộ như vậy, ngoại trừ hai lão bà của tôi, thì làm gì còn có ai được hưởng?!
Do vậy, tôi chỉ chăm chú lái xe, hai người trở nên trầm mặc.
Một lát sau, Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi không nói gì, có chút chột dạ, nhỏ giọng nói:
"Vậy cậu nói đi, tôi muốn nghe."
"Cô muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì không nghe, cô tưởng tôi là cái đài à!"
Tôi cố ý nghiêm mặt nói.
Nhưng trong lòng lại có chút buồn cười, Ngô Huỳnh Huỳnh này tính ra cũng phải hơn tôi 3 tuổi, tại sao tính tình vẫn còn trẻ con như vậy.
"Ai nha, tôi sai rồi vậy đã được chưa! Cậu mau nói đi, Lưu Lỗi, xin cậu đấy !"
Ngô Huỳnh Huỳnh tá hỏa, vội vàng làm nũng, nói.