Nếu không phải tôi biết rõ hoàn cảnh trước sau, thì tôi còn tưởng Triệu Quân Sinh đang chửi mắng tôi. Một câu "mẹ ngươi" được nói ra trong sự hoảng hốt, cảm thán vô cùng!
"Sao vậy chú Triệu? Nhan Nghiên với cha mẹ cháu quan hệ rất tốt, mẹ cháu đã coi nàng là con dâu trong nhà rồi.
Lại nói hai cháu, hắc hắc, vậy thì càng không cần phải nói gì nữa. Mẹ cháu chỉ mong hai bên gia đình sớm gặp mặt, vậy tại sao chú lại kích động như vậy?" Tôi ngạc nhiên nói.
"Không có gì, không có gì! Chủ cảm thấy cháu và Nhan Nghiên tuổi vẫn còn nhỏ, gặp mặt bây giờ không quá thích hợp."
Triệu Quân Sinh khiên cưỡng giải thích, hắn nói ra lý do này, tới hắn cũng chẳng tin được.
"Còn nhỏ? Lần trước ông chẳng phải nói là muốn nhanh chóng uống rượu mừng của cháu và Nhan Nghiên hay sao! Chú Triệu, có phải chú không hi vọng Nhan Nghiên được gả cho cháu hay không?"
Tôi đã nhìn ra Triệu Quân Sinh có điều khó nói, cho nên châm chọc hắn.
"Ha hả, ha ha. Chú Triệu thích ngươi còn không còn kịp nữa là, sao lại có chuyện phản đối được chứ. Chẳng qua là... Chẳng qua là chuyện gặp mặt này tạm thời để sau đã!"
Triệu Quân Sinh nói với vẻ mặt thống khổ.
Thật là kỳ quái, Triệu Quân Sinh đang giấu diếm gì đây? Nhìn bộ dạng của hắn, đâu phải là xấu hổ đâu?
Triệu Quân Sinh vốn là một hồ ly trên thương trường, chuyện gì mà chưa từng gặp? Chỉ gặp mặt cha mẹ mình phải phải sợ tới như vậy sao?
Quên đi, nếu đã vậy thì sau này nói vậy, dù sao tôi cũng chẳng có tổn thất gì cả.
"Đúng rồi, Chú Triệu, nghe nói bên công ty điện tử vừa mới mua về một nhóm thiết bị, chú là tổng giám đốc chắc là biết việc này chứ?"
Tôi làm ra vẻ vô ý buột miệng nói.
Mặc dù Đông Lệnh Doanh đã kết thúc, nhưng theo lịch thì ba ngày sau mới về tới nhà. Cho nên tôi không muốn lãng phí ba ngày này, tuy rằng về nhà rồi cũng có thể ra ngoài, nhưng tôi còn đang nghĩ tới chuyện ở chung một chỗ với Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi.
Một rồng hai phượng…cạc cạc… càng nghĩ càng khoái cảm, dâm ý bốc lên ngùn ngụt.
"Chuyện này... Đúng vậy, chú sẽ lái xe tới công ty điện tử."
Triệu Quân Sinh trong lòng thầm mắng, tiểu tử ngươi không muốn về nhà thì cứ nói thẳng ra, lại còn kiếm cớ.
Lại kiếm được một lý do đường hoàng nhưng vậy, thôi, bỏ đi, ai bảo tiểu tử này là ông chủ của hắn chứ.
Lời nói lúc nãy của hắn đúng nghĩa là ra lệnh, ông chủ muốn đi làm, thì đương nhiên mình phải đưa hắn đi rồi! Nhưng mà ngoài miệng lại nói:
"A di của cháu mấy hôm nay vắng nhà, lát nữa chú Triệu cũng có việc, tối nay cháu ở lại tiếp Nhan Nghiên nhé!"
Mặc dù tôi đã đáp ứng Chú Triệu không đụng tới Triệu Nhan Nghiên, nhưng do tôi biến thành ông của của hắn, cho nên hắn cũng nhắm một mắt, mở một mắt.
Huống chi hắn cũng không phải người ngu, đã sớm đã nhìn ra Triệu Nhan Nghiên đã có quan hệ với tôi từ trước rồi.
Trong lòng tôi cười ha hả, mưu kế đã được thực hiện, chú Triệu phải tới công ty làm thêm gì, nhưng mà tôi vẫn rất bình tĩnh nói:
"Vậy cũng tốt! Đến lúc đó Nhan Nghiên với Vi Nhi ngủ một phòng, cháu ở phòng khách!"
Triệu Quân Sinh ở trong lòng chửi ầm lên, cái thằng chó chết này, dám đem nữ nhân khác tới nhà tao ư? ! Ngươi ngủ phòng khách? Có mà tới tám phần là sẽ cùng ngủ chung giường lớn?
Nhưng mà tiểu tử này sao lại có vận khí tốt như vậy chứ, bao nhiêu nữ nhân hắn thích đều có được! Triệu Quân Sinh nghĩ đi nghĩ lại đến mức nước miếng cũng chảy ra, nhưng mà lập tức tỉnh táo lại.
Cái loại suy nghĩ này lập tức phải bỏ ngay, nếu như sau này mẹ Nhan Nghiên biết được thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng mà nha đầu này tính cách giống y như mẹ nó, tại sao lại dung túng cho tiểu tử này làm chuyện hoang đường như vậy chứ!
Nhưng Triệu Quân Sinh cũng chẳng nói gì cả, sau khi đánh xe tới khu biệt thự, thì nói với tôi:
"Các cháu lên trước đi, chú sẽ tới công ty điện tử ngay! Đúng rồi, Tiểu Lưu, chiếc xe mà cháu mua để ở trong ga ra. Sáng mai cháu có thể lái thử."
Nói xong, đưa cho tôi một chùm chìa khóa xe.
Khi tới nhà Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi xấu hổ vô cùng.
Nàng vốn muốn thoái thác để về nhà, nhưng lại bị Triệu Nhan Nghiên hiểu ý tên kia bắt mình lưu lại ở đây, mình lại không tiện từ chối.
Thật ra thì Trần Vi Nhi vừa mới trở thành nữ nhân của tôi, đương nhiên cũng không thích rời xa tôi sớm. Nhưng bây giờ lại ở chung một nhà với Triệu Nhan Nghiên, thì bảo sao nàng không xấu hổ cho được.
Trải qua một ngày mệt nhọc, ba người đều đã mỏi mệt không chịu nổi. Triệu Nhan Nghiên đã chuẩn bị đồ để tắm rửa.
"Nhan Nghiên, chúng ta cùng nhau tắm đi!"
Tôi cười dâm nói.
"Anh đi chết đi, đại sắc lang! Ai muốn cùng nhau tắm chứ! Em cùng chị Vi Nhi tắm chung thôi."
Triệu Nhan Nghiên liếc nhìn tôi một cái, sau đó kéo Trần Vi Nhi lên lầu.
Tôi biết các nàng khẳng định sẽ cùng nhau tắm, lúc đó tôi có thể xông vào thì... đây là một chuyện vô cùng tuyệt vời, phải nghĩ biện pháp mới được.
Tôi mở ti vi, đổi mấy kênh, tất cả chỉ là phim cổ trang nhàm chán.
Thời điểm ở kiếp trước, tôi đã chán thể loại phim này rồi. Thời cấp 2 chính vì mê loại phim này, mà điểm của các kỳ thi lúc nào cũng đội sổ, sau đó bị cha tôi chửi cho một trận.
Tôi tắt ti vi, nằm trên ghế salon. Biệt thự yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở trên lầu hai.
Tôi nhón chân, đi tới cửa phòng tắm, thì phát hiện một bí mật động trời.
Cửa phòng tắm không khóa!
Tôi lập tức có thể đoán ra, nhất định là do Triệu Nhan Nghiên làm, hắc hắc, nha đầu này chỉ được cái mạnh miệng, nhưng trong lòng thì lại mềm như bún.
Bây giờ tôi có nên cởi hết quần áo xông vào hay không?
Kiếp trước tôi có đọc một truyện cười, có một phụ nữ tới nhà một người đàn ông tắm, nhưng lại không khóa cửa, sau khi nam nhân này phát hiện, trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng vẫn là bỏ qua, bởi nếu hắn mà xông vào có khi nữ nhân này cho là cầm thú! Kết quả nữ nhân kia tắm xong đi ra ngoài, tức giận nói một câu: anh ngay cả cầm thú cũng không bằng!
Cho nên tất nhiên, tôi phải xông vào rồi, huống chi hai mỹ nữ này đều là người yêu của tôi!
Tôi cởi quần áo thật nhanh, vọt vào như tên lửa. Vừa mới vào trong tôi đã gặp một hình ảnh tý nữa làm cho tôi phun máu!
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi hai người một ngồi một đứng, Trần Vi Nhi đứng thẳng, hai chân dạng ra, cái bụng hướng về phía cửa, mà Triệu Nhan Nghiên thì lại ngồi trên mặt đất, nhìn tới nhìn lui, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ mảnh đất thần bí của Trần Vi Nhi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trần Vi Nhi thẹn thùng nhắm mắt lại, mím môi nói:
"Được rồi, Nhan Nghiên, em xem xong chưa!"
"Chờ một chút, để cho em nghiên cứu một lát đã!"
Triệu Nhan Nghiên nói, thanh âm tràn ngập hưng phấn:
"Chị Vi Nhi, nơi này của chị quá kì quái, sao không giống như của em!"
"Ai nha, đâu có cái gì không giống đâu !"
Trần Vi Nhi hờn dỗi nói. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến người kia cũng nói nơi đó của mình có chút không giống, mặt nàng lập tức đỏ lên.
"Đừng động, đừng động, chỗ này thật có ý tứ!"
Triệu Nhan Nghiên duỗi ngón tay, xiên thẳng lên phía trên.
"Á... Ứ... thôi.. xin em đấy Nhan Nghiên, đừng có cử động nữa..cảm giác này thật kì quái..."
Thân thể Trần Vi Nhi dao động theo tiết tấu ngón tay của Triệu Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên thấy được vẻ mặt của Trần Vi Nhi, đâu có chịu bỏ qua mà tiếp tục hoạt động mạnh dần lên.
"A... Nhan Nghiên... chị không được, chị không chịu đựng được nữa, đừng... Đừng động nữa!"
Trần Vi Nhi yêu kiều kêu to, thân thể run rẩy không ngừng.
"Chị Vi Nhi, chị làm sao vậy?"
Triệu Nhan Nghiên thấy Trần Vi Nhi có vẻ thống khổ, lại có vẻ sung sướng, kỳ quái hỏi.
Triệu Nhan Nghiên mặc dù đối với chuyện nam nữ đã vô cùng quen thuộc, nhưng cũng chỉ giới hạn trong tình yêu nam nữ.
Hôm nay nhìn thấy tình cảnh của Trần Vi Nhi như vậy, không khỏi nghĩ tới lúc mình với Lưu Lỗi ân ái.
Trong bụng không chỉ có hoài nghi, chẳng lẽ các cô gái vuốt ve nhau cũng sinh ra khoái cảm hay sao? Nghĩ tới đây, tay nàng không khỏi tăng nhanh tốc độ.
"Không nên... Ừ... A..."
Tiếng kêu của Trần Vi Nhi vang lên trong phòng tắm.
"A!" Trần Vi Nhi đột nhiên kêu to một tiếng, nàng cảm thấy người mình giật giật, một làn nước nhỏ bắn thẳng lên tường phòng tắm.
Triệu Nhan Nghiên lúc này cũng trợn mắt há mồm nhìn Trần Vi Nhi, trên bàn tay nhỏ bé của nàng dính đầy chất lỏng.
"Nhan Nghiên, em... em thật đáng ghét, làm chị mắc tiểu, sau này lão công mà biết, thì sẽ cười chị chết mất!"
Trần Vi Nhi cắn răng tức giận nói. Nhưng mà cảm giác vừa rồi thật tốt, giống y như vừa hoan hảo vậy.
"Cái thứ này sao nó lại dính dính?"
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn thứ trên tay, nó không giống như nước tiểu.
"A?"
Trần Vi Nhi nghe Triệu Nhan Nghiên nói như thế, cũng cúi đầu xuống, nhìn chất lỏng trên tay Triệu Nhan Nghiên.
Hành động của nàng làm cho tôi trợn mắt há mồm! Thỉ ra chuyện long phượng điên đảo lại diễn ra ngay trước mắt tôi!
Không chỉ như thế, càng làm cho tôi hưng phấn dị thường chính là, nha đầu Trần Vi Nhi này lại đạt tới cao trào! Đây là một cực phẩm vưu vật, tôi bắt được bảo bối rồi! Tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Mặc dù trong phòng tắm tiếng nước chảy rất lớn, nhưng hai vị mỹ nữ vẫn nghe được âm thanh nuốt nước bọt của tôi, sợ hãi quay đầu lại.
"Lão công? !"
Triệu Nhan Nghiên cùng Trần Vi Nhi đồng thời kêu lên.
Có hai vị mỹ nữ cùng gọi mình là lão công, như vậy thật thích, tôi mỉm cười đi đến phía trước, đùa Trần Vi Nhi nói:
"Thế nào, Nhan Nghiên làm cho em có thoải mái hay không?"
Bàn tay nhỏ bé của Nhan Nghiên thì tôi đã được hưởng thụ qua, dường như ngày nào nàng cũng giúp tôi giải quyết.
Mặc dù Triệu Nhan Nghiên vuốt ve nữ nhân là lần đầu tiên, nhưng mà tôi tin tưởng nàng có lòng tin với tôi.
"A!"
Trần Vi Nhi vừa nghe lập tức lấy tay che mặt, e thẹn nói:
"Anh..lúc nãy anh cũng thấy ư?"