Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 111: Ăn no ấm cật

"Lão công, anh tức giận hay sao? Em chỉ đùa anh thôi mà."
Trần Vi Nhi thấy tôi không nói gì, xoay người lại, lo lắng nói:
"Em thật sự không muốn tranh giành gì với Nhan Nghiên muội muội của, lúc nãy em… em không biết tại sao lại nói như vậy, em cũng không giải thích được"
"Vi Nhi, anh biết chuyện này đối với em thật không công bằng, em cũng không muốn chia sẻ tình yêu với người con gái khác, nhưng địa vị của em với Nhan Nghiên trong lòng anh giống nhau, không phân cao thấp. Còn về cảm giác thì phải xem làm như thế nào, chứ không đơn thuần chỉ là hưởng thụ đâu em."
Tôi ôm lấy Trần Vi Nhi, dùng những lời từ tâm can nói với nàng.
"Em biết rồi... Nhưng mà... Nhưng mà sau này em sao có thể đối mặt với Nhan Nghiên muội muội đây! Em lại đi cướp đoạt bạn trai của nàng!"
Trần Vi Nhi thở dài nói
"Ha hả, điều này thì em không cần phải lo lắng, nếu như Nhan Nghiên không muốn tiếp nhận em, thì sẽ không sáng tạo cơ hội cho hai ta ở chung. Nếu không khi nàng thấy hai ta ở chung một chỗ, sớm muộn gì cũng có chuyện."
Tôi nói.
"A."
Trần Vi Nhi gật đầu:
"Nhưng em cứ cảm thấy là lạ"
"Không có chuyện gì đâu, sau này em tiếp xúc nhiều với Nhan Nghiên một chút, em sẽ cảm thấy nàng rất dễ gần."
Tôi tiếp tục nói.
"Đúng rồi, lão công, anh nói em có thể mang thai không?"
Trần Vi Nhi đột nhiên hỏi.
"Cái này... ngày lễ của em lần trước là ngày nào?"
Đây cũng là vấn đề lớn, lần đầu tiên của Triệu Nhan Nghiên xong, nàng phải sử dụng thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng ở nơi hoang dã này, lấy đâu ra thuốc tránh thai đây.
"Anh nghĩ, ngày hôm trước em mới xong, thì có chuyện gì không?"
Trần Vi Nhi e lệ nói.
"Ngày hôm trước, vậy thì không có chuyện gì, bây giờ là thời kỳ an toàn."
Tôi suy nghĩ một chút nói.
"A."
Trần Vi Nhi không hiểu nhưng cũng gật đầu, tôi nghĩ nàng phải bổ sung thêm nhiều kiến thức về loại này. Giáo dục giới tính bây giờ chỉ đến từ sách báo ngoài luồng hoặc tạp chí mà thôi.
"Vi Nhi. Chúng ta mặc quần áo, rồi tìm chút gì ăn đi."
Tôi đề nghị nói.
Chúng tôi đã một ngày không ăn gì, lại lao động kiệt lực như vậy, đương nhiên là đói rồi.
Tôi với Trần Vi Nhi hơ khô toàn bộ quần áo, khi mặc lên người hơi ấm tỏa ra nóng rực. Trần Vi Nhi không còn e thẹn như lúc đầu nữa, nhưng động tác có chút khó khăn, đây chính là di chứng sau lần đầu của nữ nhân mà.
…. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khu trượt tuyết của Tây Tinh Sơn
Triệu Quân Sinh cùng với Khương Vĩnh Phú nhanh chóng tới vách núi nơi Lưu Lỗi rơi xuống.
"Nhan Nghiên. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, con đừng có gấp, cứ từ từ nói."
Triệu Quân Sinh cũng lo lắng không yên tâm.
Lý Thiếu Kiệt sớm đã bị Khương Vĩnh Phú bắt, đang bị mấy cảnh sát hỏi cung.
"Cha, người mau phái người xuống cứu Lưu Lỗi đi!"

Triệu Nhan Nghiên nghẹn ngào nói:
"Anh ấy và Trần Vi Nhi bị Lý Thiếu Kiệt đẩy xuống vách núi!"
"Nhan Nghiên, Khương thúc thúc đã báo cho đội hành động đặc biệt xuống dưới tìm người rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi."
Triệu Quân Sinh an ủi.
•••••••••
"Lý Thiếu Kiệt, cậu bây giờ bị tình nghi là cố ý giết người, cậu hãy thành thật trả lời các câu hỏi của chúng tôi ."
Cảnh sát Giáp nói
"Tôi đã nói rồi… tôi không giết người….tôi không cố ý.. tôi chỉ muốn đẩy ngã bọn họ để dạy dỗ một chút… không nghĩ tới bọn họ lại té xuống vách núi."
Lý Thiếu Kiệt đang hết sức hoảng loạn, hắn không nghĩ tới chuyện có thể tạo thành hậu quả như thế này.
"Tôi không cần biết cậu có cố ý hay không, giết người cũng được, ngộ sát cũng được, việc đó quan tòa sẽ quyết định. Bây giờ cậu đem tình hình lúc đó khai báo lại cho chúng tôi biết!"
Cảnh sát Ất quát lên
•••••••••
Tôi lúc này không biết thành phố Tân Giang lúc này đang xuất động đại đội nhân mã để tìm kiếm tôi, công an, phòng cháy chữa cháy, đội hình sự lại còn có cả nhân viên của tập đoàn Ánh Rạng Đông cũng tiến hành tìm kiếm xung quanh Tây Tinh Sơn.
"Vi Nhi, khi chúng ta từ Khách sạn đi ra, Nhan Nghiên có đưa cho em một ít hạt dưa đúng không?!"
Tôi nói với Trần Vi Nhi.
"Hạt dưa, a, để em xem, đúng vậy, nhưng nó bị ướt rồi!"
Vi Nhi móc từ trong túi áo ra một nắm hạt dưa đưa cho tôi.
"Phải hơ cho khô đã. ."
Vi Nhi nói.
"Nhưng mà anh cần nó làm gì? Chẳng nhẽ lại dùng nó thay cơm hay sao?"
"Hắc hắc, đương nhiên không phải rồi, một ít hạt dưa này thì chưa đủ nhét kẽ răng, chúng ta dùng nó để bắt chim."
Tôi nhận lấy hạt dưa, bắt đầu bóc vỏ.
"Bắt chim? !"
Trần Vi Nhi lập lại, mặc dù không hiểu tôi định làm gì, nhưng mà nàng cũng giúp tôi bóc vỏ.
Chỉ sau một lát, chúng tôi đã bóc được một nắm hạt dưa. Tôi vào trong sơn động, đem cái mũ trượt tuyết cởi ra, sau đó đem tháo mấy sợ len của chiếc khăn quàng cổ, buộc vào chiếc mũ, bỏ hạt dưa vào trong đó.
"Thì ra là... anh muốn dùng những hạt dưa này để làm mồi!"
Khi Trần Vi Nhi thấy tôi làm xong, lúc này mới hiểu ý.
"Ừ, mặc dù những hạt dưa này cũng không phải là mồi tốt để dụ Ma Tước, nhưng chỗ này không có một ngọn cỏ, trên mặt đất thì toàn tuyết là tuyết, mấy con chim không tìm được thức ăn, sợ rằng bụng chúng nó đã đói lắm rồi!"
Tôi vừa nói, vừa kéo Trần Vi Nhi nấp sau một tảng đá.
Sau khi Trần Vi Nhi bị phá thân, không còn tồn tại bất kì mâu thuẫn gì ở trong lòng nữa, mà lại biến thành một cô vợ trẻ sau đêm tân hôn, ôn nhu đi theo tôi.
Đợi khoảng 8 tiếng đồng hồ cũng chẳng có con Ma Tước bay nào tới.
"Phương pháp của anh mất linh rồi phải không, tại sao ngay cả một con chim sẻ cũng không chịu bay tới?"
Trần Vi Nhi lần đầu tiên tham gia vụ bắt chim, cho nên tinh thần tập trung cao độ, trên trán toát mồ hôi.
"Đừng vội, đến mùa đông Ma Tước toàn đi theo đội, hoặc là không có một con nào, hoặc là có một đàn."

Tôi giải thích cho nàng hiểu.
Mặc dù kiếp trước tôi chưa bắt chim lần nào, nhưng ăn thịt hay cần phải biết heo chạy thế nào hay sao? Những phương thức này ở trên ti vi có không ít.
Quả nhiên, không bao lâu sau, từ trên không trung bay tới một đám Ma Tước.
Trong đó có một con phát hiện ra hạt dưa, nó bay quanh 2 vòng, rồi đáp xuống gần chỗ hạt dưa.
Tôi vội vàng lôi kéo sợi dây, cái mũ trượt tuyết lật úp chụp nên con Ma Tước.
Vốn cho rằng những con khác bị dọa cho chạy mất, không nghĩ tới tôi mới mới cầm con Ma Tước ra, để cái mũ lại, thì lại thấy một con khác bay xuống. Ma Tước ở vùng ngoại ô này thật đúng là ngu.
Tôi nhớ là bọn Ma Tước ở thành thị rất cơ trí, chứ không như bọn này. Thoáng cái chúng tôi đã bắt được hơn 20 con Ma Tước.
Sau khi đã cảm thấy đủ, tôi đem những hạt dưa trên đất thu lại, trong vòng vài ngày tới, tôi và Vi Nhi chỉ dựa vào những thứ này để duy trì mạng sống. Đây là bảo bối.
Những động tác của tôi tương đối nhanh, khi Ma Tước chưa kịp ăn, thì đã bị tôi bắt được, cho nên số hạt dưa vẫn còn tương đối nhiều.
Sau khi tới gần sơn động, tôi tìm một chỗ đất dèo đào lên, tôi thường thấy trên ti vi chế tác gà ăn mày, nhưng hôm nay tôi lại chế món Ma Tước ăn mày.
Đương nhiên loại chuyện này chỉ có tôi làm được mà thôi, còn Trần Vi Nhi vừa mới sau một trận điên cuồng, còn sức đâu mà làm nữa.
Tôi bọc những con Ma Tước lại, sau đó ném vào trong đống lửa. Chỉ trong chốc nát, những âm thanh tí tích vang lên không ngừng.
Trần Vi Nhi nhìn tôi chằm chằm, nũng nịu nói:
"Lão công, nếu như chúng ta thật sự không trở về được nửa, thì chúng ta sẽ ở tiểu đảo này cả đời hay sao?"
Ở đây cả đời, chủ ý này cũng không tệ, nhưng mà ở đây thiếu thốn ăn mặc, phòng ốc, chỉ sợ không chịu qua được mùa đông này, chứ đừng nói tới sống cả đời.
"Thật xin lỗi, lão công. Vi Nhi biết sai rồi, Vi Nhi không nên ích kỷ như vậy! Lão công nếu không trở về, Nhan Nghiên muội muội nhất định sẽ rất đau lòng."
Trần Vi Nhi thấy tôi không nói lời nào, cho là tôi mất hứng, cuống quít nhận sai.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vi Nhi bên đống lửa, yêu thương nói:
"Vi Nhi, em nói đúng! Nếu như cả đời này không về được, thì anh với em sẽ sống trên tiểu đảo này cả đời, lúc đó anh săn bắn, em hái lượm thật tiêu dao!"
Mặc dù tôi biết là không thể, nhưng vẫn bị Vi Nhi lây nhiễm! Thời điểm ở kiếp trước khi tôi đạt tới đỉnh cao trong sự nghiệp thương trường, tôi đã có không ít lần có ý định cáo lão hồi hương. Nếu như không phải bởi vì Triệu Nhan Nghiên, chỉ sợ sớm đã. . .
Ai! Tôi thở dài một hơi, Nhan Nghiên, có lẽ đời số phận đã định tôi không thể ở cùng nàng được rồi.
Trong đống lửa, những bọc đất bắt đầu nứt ra, mùi thơm truyền tới, không rõ là mùi hương của đất hay là mùi thịt nữa.
Lúc này, tôi đã đói tới mức chảy nước dài, khều 2 quả cầu đất ra ngoài, ném vào bên trong một đống tuyết, đống tuyết đó lập tức tan thành nước.
Tôi thấy nhiệt độ cũng đã hạ xuống, bèn cầm nó ra, gõ gõ trên mặt đất, lớp bùn bên ngoài và lông chim cũng theo đó mà rơi xuống.
Tôi đem một nửa con cho Trần Vi Nhi, nói:
"Em ăn trước đi, nhớ là nội tạng thì phải bỏ nhé"!
Tôi nhắc nhở nàng, chẳng biết loài Ma Tước này đã ăn những gì, nhỡ may ăn phải thứ gì có độc, thì lúc đó hậu họa vô cùng.
"Trông nó rất ghê, cái này cũng có thể ăn hay sao?"
Trần Vi Nhi cẩn thận nhận lấy con chim nướng nói.
"Ha hả, đây là một món ăn thôn quê chính tông! Bình thường muốn ăn còn không được đấy!"
Tôi đã bị mùi thơm mê người hấp dẫn, vội vàng xé một miếng, ném vào trong miệng.
Chẳng biết có phải là vì quá đói hay không, mà hễ cứ đưa vào miệng là lại cảm tưởng như mỹ vị nhân gian! Mặc dù không có đồ gia vị, nhưng bên trong tỏa ra mùi hương thơm ngát, sau vài lần nhai, một con chim chỉ còn lại một đống xương.
Trần Vi Nhi thấy tôi ăn ngon như vậy, cũng bắt chước nếm thử, sau khi ăn xong thì kêu lên ngon lắm. Cứ như vậy hai con chim bị chúng tôi chén sạch sẽ.
Mọi người nói ăn no thì ấm cật, lời này tuyệt đối không có sai. Sau khi ăn xong con chim cuối cùng, tôi cảm thấy thân thể tràn đầy tinh lực.
Lúc này trời đã gần hoàng hôn, Vi Nhi ngồi ở bên cạnh đống lửa, quyến rũ vô cùng.
"Vi Nhi..."
Hạ thân của tôi lại vươn vai hùng dũng.
"Anh muốn làm gì... Đại sắc lang!"
Vi Nhi thấy ánh mắt mê ly của tôi đang nhìn chằm chằm nàng, nên cảnh giác nói.
"Nếu em biết anh là đại sắc lang, vậy em cũng biết sắc lang sẽ làm gì chứ?!"
Tôi vừa nói vừa nhào tới thật nhanh.
"A. Có kẻ cưỡng gian..."
Trần Vi Nhi phản kháng hét lớn.
Nhưng mà, hắc hắc, phản kháng chỉ làm tăng thêm sự hưng phấn! Tôi giờ mới biết mình đúng là có phẩm chất của lưu manh.
Đúng là tôi đối với cưỡng gian có dục vọng mãnh liệt.