Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 101: Ván trượt tuyết

"Chị Vi Nhi, chị nói cái gì đó?"
Triệu Nhan Nghiên không hiểu, hỏi.
"Nhan Nghiên em em, chẳng lẽ em không phải tìm chị để hưng sư vấn tội hay sao?" Trần Vi Nhi đỏ mặt, nghi hoặc hỏi lại.
"Hưng sư vấn tội? Em tại sao phải tìm chị hưng sư vấn tội!"
Triệu Nhan Nghiên lúc này mới hiểu, thì ra nàng sợ mình hiểu lầm quan hệ giữa nàng với Lưu Lỗi.
Nhưng mà Trần Vi Nhi hành động như vậy, thì khẳng định trong lòng đã có Lưu Lỗi rồi, thật tiện nghi cho tên Đại Phôi Đản kia!
"A..."
Trần Vi Nhi lập tức cũng hiểu rõ, hóa ra là mình suy nghĩ nhiều rồi. Đồng thời cũng tự trách mình vội vàng, chưa gì thì đã đem tâm sự nói ra.
Chuyến đến nước này thì tốt rồi, mình đem chữ Bát (八) chổng ngược lên trời, tự tô đen thêm nghi vấn.
Trần Vi Nhi mặc dù lớn tuổi hơn Trần Vi Nhi, nhưng tính tình lại trẻ con hơn, bàn về tâm kế thì sao có thể sánh được với Triệu Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên không hỏi gì nữa, giả bộ không biết, cầm tay Trần Vi Nhi, thân mật đứng một chỗ với nhau. Hành động như vậy làm cho Trần Vi Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Các nam sinh còn lại như đã hẹn trước, tự tìm tới nhau để chia phòng. Ngoại trừ chi có một mình tôi là không có, đơn độc đứng một chỗ.
Hàn Băng Phong cũng không có cách nào khác, vốn hắn ở chung với tài xế ở một phòng, chỉ đành phân cho tôi một mình một gian phòng.
Tôi biết đám người này nhất định là cố ý cô lập tôi.
Cái tên Lý Thiếu Kiệt kia có ảnh hưởng rất lớn với mọi người, cho nên tình hình lập tức nghiêng về một phía.
Nhưng mà tôi phải cảm tạ hắn, đúng là hắn sáng tạo cho tôi một cơ hội, buổi tối có thể dễ dàng XXOO cùng với Triệu Nhan Nghiên rồi.
Mới cất xong ba lô, thì cửa phòng đã bị mở ra.
Tôi quay đầu nhìn lại, thì thấy Triệu Nhan Nghiên đang cười cười nhìn tôi, bên cạnh nàng còn có Trần Vi Nhi.
"Hàn chủ nhiệm bảo mọi người xuống dưới để thuê dụng cụ trượt tuyết."
Triệu Nhan Nghiên nói với tôi.
"Được."
Tôi tiện tay đóng cửa phòng, buộc chìa khóa ở trên cổ tay, rồi cùng các nàng đi xuống dưới.

Mới vừa đi xuống cầu thang, tổ hợp kỳ quái của 3 người chúng tôi lập tức phải đón nhận ánh mắt của đám nam sinh.
Tôi bình thường ở trường hay ngủ gật, lại ít đi học, cho nên biết Triệu Nhan Nghiên là bạn gái của tôi thì không có mấy người.
Hôm nay đám người này mới vừa ở trên xe nhìn thấy tôi và Trần Vi Nhi nói vừa cười, bây giờ lại cùng với Hoa Hậu giảng đường thân mật đứng chung một chỗ, điều này làm cho bọn chúng phát điên lên?
Triệu Nhan Nghiên ở Tứ Trung quả thực chính là hoàn mỹ, là một nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, so sánh với Trần Vi Nhi, thì Triệu Nhan Nghiên quả thực làm cho người khác càng ái mộ hơn.
Nếu như tôi không sống lại, thì Triệu Nhan Nghiên cũng là một hình tượng như vậy ở trong mắt của tôi.
Mọi người hiện tại đều đang suy nghĩ một vấn đề, đó chính là cái tên sắc lang này đùa giỡn Trần Vi Nhi còn chưa đủ, giờ lại bắt đầu liếc mắt đưa tình với Triệu Nhan Nghiên.
Nếu như không phải Hàn Băng Phong cũng đang ở chỗ này, có khi đám người này xông tới tôi đấm cho một trận cũng nên.
Nhưng hành động của Triệu Nhan Nghiên lại làm cho hi vọng của bọn hắn tắt ngấm.
Triệu Nhan Nghiên nhẹ véo cánh tay của tôi, dùng âm thanh nũng nịu nói với tôi:
"Lão công, thuê ván trượt tuyết không phải chuyện hay đâu, chúng ta mua riêng một cái có được hay không?"
Nếu như Triệu Nhan Nghiên dùng âm thanh như vậy nói với tôi, thì tôi chắc chắn là nàng có chuyện gì đó đang muốn cầu xin. Tôi đúng là không biết ai dạy nàng cái chiêu này.
Nhưng sau khi tôi biết người đứng sau màn xúi giục thì thiếu chút nữa chảy máu não mà chết, bởi vì dạy Triệu Nhan Nghiên chiêu này chính là mẹ của tôi!
Bất quá lấy gia thế của Triệu Nhan Nghiên, mua một đôi ván trượt tuyết thì chẳng có vấn đề gì, mặc dù Triệu Quân Sinh là thủ hạ của tôi, nhưng mà lương hàng năm của hắn cũng có thể đủ cho gia đình tiêu xài lãng phí trong cả năm.
Lúc này Triệu Nhan Nghiên quấn tôi bảo tôi mua cho nàng, tất nhiên còn có dụng ý khác, tự mình mua, hoặc do người yêu mình mua cho lại có ý nghĩa khác nhau.
"Được!"
Tôi vui vẻ đáp ứng.
Đề nghị của Triệu Nhan Nghiên thật ra cũng rất hay, nếu thuê phải một chiếc ván trượt tuyết không hợp thì sử dụng không thoải mái, hơn nữa tính an toàn cũng cao.
Đây chính là kinh nghiệm của kiếp trước, Triệu Nhan Nghiên dù không nói, tôi cũng sẽ tính mua 1 bộ trượt tuyết cho phù hợp.
Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy hành động của Triệu Nhan Nghiên với tôi, mặc dù trong lòng ghen tỵ, nhưng mà cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhất là cái tên Lý Thiếu Kiệt kia.
Nhìn tình cảnh này, thì chắc chắn tôi là bạn trai của Triệu Nhan Nghiên, cho nên không thể phát sinh quan hệ gì với Trần Vi Nhi được rồi.
Tôi cười đùa với Trần Vi Nhi, chẳng qua chỉ là do Triệu Nhan Nghiên là bạn tốt của Trần Vi Nhi. Chứ không biết rằng, qua tôi Triệu Nhan Nghiên mới quen được Trần Vi Nhi.
"Em biết lão công là người tốt nhất!"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi đáp ứng yêu cầu của nàng, cao hứng hôn lên mặt tôi một cái, chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt của bọn sắc lang bên cạnh.
Dọc theo đường đi, tôi với Triệu Nhan Nghiên vừa cười vừa nói, đi phía sau của mọi người tới cửa hàng bán đồ trượt tuyết.
Trần Vi Nhi bị Triệu Nhan Nghiên lôi kéo, không biết mở miệng thế nào, cho nên chỉ còn cách đi bên cạnh tôi.
Đang lúc chúng tôi chăm chú chọn đồ trượt tuyết, thì tên Lý Thiếu Kiệt kia lại tới bên cạnh chúng tôi, nói:
"Vi Nhi, tớ mua cho cậu một đôi ván trượt tuyết nhé!"
"Không cần..."
Trần Vi Nhi lắc đầu nói.
"Ông chủ, cửa hàng của ông có đồ trượt tuyết cho con gái dùng không?"
Lý thiếu Kiệt cao giọng nói.
"Phì".
Người này đúng là mũ chữ. Ở năm 1995, trong nước có phân biệt đồ trượt cho nam và nữ hay sao? Cho tới tận năm 1997, mới đặc biệt thiết kế ra loại ván trượt cho con gái, loại ván này tương đối nhẹ, cũng mềm hơn, cố định vị trí phía trước, nó không những an toàn mà còn dễ cua, ngoặt hơn.
Ở cái thời đại này, tôi nghĩ chắc ông chủ cũng chẳng biết có tới đồ trượt tuyết dành cho con gái.
"Chuyện này, ván trượt tuyết chỉ có một loại mà thôi !"
Ông chủ làm vẻ mặt khó khăn, hiển nhiên đây là một công tử có tiền, cho nên cũng mềm mỏng đôi chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng mà mặc dù đã mềm mỏng, nhưng sắc mặt Lý Thiếu Kiệt lại không tốt, hơn nữa lại thấy tôi cười cười, nên hắn cho là tôi đang cười nhạo hắn.
"Tôi đương nhiên biết là chỉ có một loại, tôi chỉ muốn tìm một cái thích hợp cho con gái mà thôi!"
Lý thiếu Kiệt chột dạ giải thích.
"Vậy à! Tôi đi lấy cho cậu."
Ông chủ đương hiểu ý của Lý Thiếu Kiệt, nhưng không thể vạch mặt hắn trước mặt mọi người được.
"Cậu xem bộ này có được không, đây là sản phẩm Tuyết Phất Lan, tuyệt đối là hàng cao cấp! Cậu xem nguyên liệu của nó đi, là hợp kim nhôm đấy!"
Ông chủ vỗ vỗ vào cái ván trượt tuyết nói.
Tuyết Phất Lan? Ông cho rằng ông đang bán xe hơi hay sao? Đây chỉ là hàng nhái, hàng kém mà thôi.
Tôi nhìn lướt qua, cũng biết đây là hàng thứ phẩm, ngay cả độ dẻo còn không có.
"A! Không tệ không tệ!"
Lý Thiếu Kiệt làm bộ như hiểu rõ, vỗ vỗ cái ván trượt, nói:
"Ừ, rất bền chắc, có vẻ là hơi cứng!"
"Hmm... Hmm..."
Tôi rốt cục không nhịn được nữa mà cười phá lên, mặt của ông chủ cũng chuyển sang đỏ bừng.