Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 196: Tự trách

Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura

Mùi thuốc bên trong gian ngoài càng đậm, cơ hồ khiến người khác có chút không mở được mắt ra. Liên Mạn Nhi nhanh chóng đến đứng ở bên cửa, đem rèm cửa vén lên. Mùa đông là gió bắc, khói đặc từ phía sau hướng sân trước bốc lên, khi bên trong gian ngoài khói thuốc ít đi một chút, Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ bên trong.

Là hai người Tưởng Thị cùng Cổ Thị.

Tưởng Thị chiếm lấy một cái bếp nhỏ, bên trên là ấm sắc thuốc, nàng đang nấu thuốc vì Liên lão gia tử.

Cổ Thị thì đang ngồi nhóm lửa ở một cái bếp khác, những cái khói dày đặc kia là từ cái bếp đấy mà xuất hiện đấy. Cũng chưa đến giờ nấu cơm, Cổ Thị là đang nấu nước đấy.

Mặt của nàng bị hun đến đen sì, con mắt hồng hồng, là bị khói hun đến chảy cả nước mắt đấy.

Kỹ năng nữ công gia chánh của Cổ Thị lại bị lùi một bước đấy, dù sao mấy tháng này nàng ở trong huyện thành, ở nhờ nhà Tống gia, rảnh rỗi, chỗ ăn ở, đi lại, đều có người hầu của Tống gia hầu hạ.

“Nồi thuốc lớn như vậy, thế nào lại không đem rèm cửa xốc lên?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Là Mạn Nhi ah.” Tưởng Thị buông khăn tay đang chắn miệng mũi ra, cũng cười nói, “Cái này sợ vén rèm lên, trong phòng có lạnh không? Lửa vừa đốt lên, ở bên trên lại đun thuốc, đợi một hồi thì tốt rồi.”

Cổ Thị ngồi ở trên ghế đẩu, bên trên miệng mũi cũng che một cái khăn tay, chỉ cúi đầu nhóm lửa, không trả lời Liên Mạn Nhi.

Cửa Đông phòng ầm một tiếng mở ra, Chu Thị thò đầu ra.

“Đây là làm cái gì kia, trong lòng có oán hận, muốn đem cái phòng này hun lên, đem mấy lão bất tử chúng ta làm cho chết cháy hay sao?” Chu Thị nổi giận đùng đùng mà nói lớn.

Tưởng Thị nhanh chóng cúi đầu xuống, Cổ Thị cũng vộ vàng từ trên ghế đẩu đứng lên.

“Mẫu thân, con muốn nấu nước cho phụ mẫu uống,mẫu thân tranh thủ thời gia vào nhà, đóng cửa lại, nước này nấu một lúc nữa là được rồi.” Cổ Thị cũng cười nói.

“Nấu nước cho phụ thân con và ta uống?” Chu Thị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vòng quanh thân Cổ Thị đánh giá. “Nếu con thực sự hiếu tâm, bây giờ lão gia tử có nằm trên giường bệnh không nhúc nhích nổi không? Lập tức muốn làm cơm, ai bảo ngươi nấu nước làm gì, ngươi đem cái bó củi kia là đến làm j? Mau đem lửa dập đi!”

Môi Cổ Thị thoáng run run, tựa hồ như muốn phân trần, cuối cùng, cái gì cũng không dám nói, cúi đầu đem lửa ở trong lò dập đi.

Ánh mắt bắt bẻ của Chu Thị cuối cùng lại chuyển đến trên người của Tưởng Thị. Đối với người cháu dâu trưởng này, nàng vẫn muốn lưu lại vài phần thể diện đấy.

“Thuốc được rồi thì mang đến cho ông nôi cháu.” Chu Thị nói.

“Ai.” Tưởng Thị bề bộn đáp ứng.

“Mạn Nhi, cháuđến đây làm gì?” Chu Thị quay thân về phòng,dừng một chút, tựa hồ mới nhìn rõ Liên Mạn Nhi đang đứng tựa vào cửa.

“Bà nội, cháu đến thăm bà và ông nội một chút.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Vậy thì vào đi, đứng ở cửa ra vào làm gì, lại bị trúng gió đấy.” Chu Thị nói xong một câu như vậy, liền quay thân trở về phòng.

Cổ Thị cùng Tưởng Thị đều xoay đầu lại nhìn Liên Mạn Nhi.

Không biết vì cái gì, giọng điệu Chu Thị nói chuyện lại có bất đồng lớn như vậy. Vừa rồi nói như vậy, phiên dịch theo ngôn ngữ của người bình thường là chiếu cố Liên Mạn Nhi nhanh vào nhà, đừng đứng tại cửa ra vào mà dễ bị trúng gió. Loại đãi ngộ này, trước kia chỉ có Liên Tú Nhi với mấy người nhân tài phòng lớn mới có. Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây, bây giờ Cổ Thị lại biến thành người bị trách cứ, mà Liên Mạn Nhi lại là người nhận được sự rộng rãi của Chu Thị.

Ánh mắt của Cổ Thị cùng Tưởng Thị, Liên Mạn Nhi nhìn là hiểu rồi, lại cũng không thèm để ý, hơn nữa, quay người trở lại trong sân, cùng Ngũ Lang cùng Tiểu Thất chuyển đồ vật từ trên xe ba gác xuống.

Lần này có thể đúng hạn mà trả hết nợ vay nặng lãi, lại mang một nhà Liên Thủ Nhân trở về, Liên Mạn Nhi là công thần hạng nhất. Cái bệnh này của Liên lão gia tử thập phần hung hiểm, Chu Thị bị dày vò đến phát sợ, vì vậy trung khí không được bằng như lúc trước.

Địa vị của Liên Mạn Nhi dường như nổi bật lên vậy.

Liên Mạn Nhi ôm đồ đạc đi vào gian ngoài, đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân khoác một kiện áo khoác dày đứng ở cửa ra vào của Tây phòng, đang phàn nàn cùng Cổ Thị.

“Cái bếp lửa này sao không đốt đi?” Liên Thủ Nhân một bên nói, một bên còn dậm chân như sợ lạnh, “Giường lạnh như băng vậy, thời điểm mùa đông đã đến, ngươi còn không mau đi đốt lửa đi.”

Nguyên lai Cổ Thị nấu nước chỉ là thuận tiện, mục đích chính là đem cái giường ở Tây phòng kia đốt nóng mới là chính.

Lần này một nhà Liên Thủ Nhân trở về so với ngày xưa là bất đồng. Nguyên lai đãi ngộ như sao vây quanh trăng nay đã triệt để hết rồi. Hơn nữa bây giờ là mùa đông, trong Liên gia không có thói quen đốt bếp lò, sửa ấm hoàn toàn là dựa vào bếp nấu ăn chính, khi đó đem giường ở trong phòng đốt nóng lên.

Nhóm lửa cũng không thể tùy tùy tiện đốt nấu đấy, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, Chu Thị cũng không cho phép lúc khác nhóm lửa, phòng trên có hai cái bếp, muốn nhóm lửa cũng ưu tiên nhóm bếp phía đông trước, để đốt nóng giường của Chu Thị cùng Liên lão gia tử trước.

Tây phòng vốn đã lâu không có người ở nên liền rất lạnh, hơn nữa hôm qua không có ai đặc biệt chiếu cố bọn hắn, có lẽ đã đông lạnh cả đêm, bọn Liên Thủ Nhân đã không chịu nổi rồi, lúc này Cổ Thị mới đích thân đi ra nhóm lửa.

“Là ta không phải đang đốt sao?” Cổ Thị liền cau mày, trong giọng nói mang theo lửa tức giận, lại phát hiện Liên Mạn Nhi đang đi vào, liền đem lông mày giãn ra một chút, giọng nói cũng ôn nhu thêm vài phần, “Là mẫu thân không cho ta nhóm lửa, lại đem lửa dập đi.”

“Để ta đi cùng mẫu thân nói.” Liên Thủ Nhân muốn hướng đông phòng mà đi.

“Đừng đi.” Cổ Thị mang Liên Thủ Nhân ngăn lại. “Đợi đến lúc làm cơm thì nhóm lửa, nhẫn nhịn một hồi là tốt rồi.”

Cổ Thị hướng Liên Thủ Nhân nháy mắt, rồi kéo hắn trở về Tây phòng.

Đây chính là loại thông minh, biết rõ Chu Thị cùng Liên lão gia tử vẫn còn tức giận cùng nổi nóng, liền nhẫn nhịn và tránh. Đợi hai lão nhân tức khí giảm xuống, phụ tử vẫn là phụ tử, nếu như Liên Thủ Nhân giường lạnh mà bị ốm, thì hai lão nhân cũng đau lòng, đừng nói là châm thêm lửa, ngay cả những việc khác cũng có thể xử lý ổn thỏa rồi.

………………………..

Trong Đông phòng, Liên lão gia tử lúc này đang tựa ở rương hành lý, nhắm mắt dưỡng thần. Theo như lời Lý lang trung dặn dò, lúc này hắn nên nằm xuống mới đúng, nhưng hắn là người không chịu nằm yên một chỗ, mặc dù bị Chu Thị trông coi rồi, không thể xuống đất đi đi lại lại, lúc có thể ngồi, hắn không muốn nằm xuống. Chu Thị cùng Liên Tú Nhi ngồi bên cửa sổ làm đế giày.

“Ông bà nội.” Liên Mạn Nhi mang theo Ngũ Lang cũng Tiểu Thất chuyển những thứ bọn hắn mua được từ trên thị trấn đến, bày thành một dãy xuôi theo giường.

“Thế nào lại mua những thứ tốt như thế này?” Liên lão gia tử mở mắt ra, chứng kiến những đồ vật này, cùng với Chu Thị rất là kinh ngạc.

“Hì hì.” Liên Mạn Nhi cười cười, đem từng đồ vật mua được, chỉ cho Liên lão gia tử xem, “Mười cân gạo tẻ, để cho ông nấu cháo đấy, Lý lang nói cái này tốt nhất cho việc dưỡng bệnh. Mười cân bột mì trắng, chờ cho ông khỏe hơn một chút, để bà nội làm mì sợi, làm vằn thắn, làm bánh cho người ăn. Ông, những ngày này, người nên ăn lương thực chính, đừng nên ăn lương thực phụ. Hai cân đường trắng, hai cân đường đỏ, còn có năm cân trứng gà, năm cân thịt, một cái bụng heo, còn có hai cân cam đường, cái này không hay bán, hôm nay đi vừa vặn gặp liền mua về đấy.”

“Cái này phải mất bao nhiêu tiền chứ?” Chu Thị giật mình nói.

Liên lão gia tử cũng hiểu được những thứ này tốn hao không ít tiền, hơn nữa càng khó có được chính là sự cẩn thận chu đáo, săn sóc tỉ mỉ của Liên Mạn Nhi.

“ Bà nội, cô cô, mau đem những thứ này cất đi a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Chu Thị cùng Liên Tú Nhi nhanh chóng từ trên giường gạch xuống, mang từng thứ cất đi.

“Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất, mau lên trên giường, đến trước mặt ông ngồi.” Liên lão gia tử gọi.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất đều bò lên giường, lần lượt ngồi cạnh Liên lão gia tử.

“Ông nội, ngày hôm qua muốn nói cùng người những việc khi đi vào huyện thành, nhưng lúc đó ông đã uống thuốc rồi đi ngủ.” Liên Mạn Nhi nói.

Nếu Liên Mạn Nhi không đến, Liên lão gia tử còn muốn cho người đi tìm nàng, hỏi chuyện ngày hôm qua. Hắn đã hỏi Nhị Lang cùng Tam Lang, đã biết chuyện xảy ra với Liên Thủ Nhân ở bên kia, nhưng chuyện ở Tống gia thì bọn hắn không biết.

“Mạn Nhi, vậy bây giờ cháu liền nói a, bây giờ ông rất có tinh thần để nghe.” Liên lão gia tử nói.

“Ai.” Liên Mạn Nhi đáp ứng một tiếng, liền bắt đầu nói.

Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đi theo nói bổ sung, ba đứa trẻ cười cười nói nói, đem tất cả sự việc nói lại một lần.

Về phần như thế nào cùng Liên Hoa Nhi đàm phán, lại để cho nàng phải lấy tiền ra, cái này chỉ có Liên Mạn Nhi biết, Mạn Nhi cũng không dám giấu diếm, ngoại trừ câu nói kia của Liên Hoa Nhi: “Ông là vì ta sao, ông chính là vì Liên gia có người ra làm quan đấy.”

Những lời này trước mặt Liên lão gia tử, Liên Mạn Nhi nói không lên lời, “Lại nói tiếp, ta cũng là người da mặt mỏng, tâm địa lại mềm.” Liên Mạn Nhi trong lòng thầm nghĩ.

“Ta thấy số tiền kia, nếu Hoa Nhi tỷ sớm nghĩ đến phải gom góp thì đã gom góp đủ, cũng không biết nàng vì sao lại làm như vậy?” Cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng chỉ nói như thế.

Liên lão gia tử nghe xong Liên Mạn Nhi nói lại, cả buổi không nói câu gì.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng trầm mặc theo.

“Thời gian Hoa Nhi ở trên thị trấn nhiều, ở nông thôn ít, đứa trẻ này đối với chúng ta tình cảm không sâu.” Sau một lúc lâu, Liên lão gia tử mới chậm rãi nói.

“Còn không phải nàng ta học theo mẹ nàng hồ ly tinh hay sao.” Chu Thị đem thịt heo đi ra ngoài đông lạnh trở về, chỉ nghe thấy câu này, liền nói, “Nha đầu kia có tâm kỹ nữ, cùng mẹ nàng là một dạng.”

Thời điểm Chu Thị nói như vậy còn nghiến răng nghiến lợi đấy. Chuyện lần này, Chu Thị tức giận Liên Thủ Nhân, nhưng tức thì tức, đại bộ phận lửa giận của Chu Thị đều rơi vào trên người Cổ Thị. Con trai là người bà nuôi dạy từ bé, không tốt chỗ nào, đều là do Cổ Thị khuyến khích đấy, thậm chí là hồ lộng mới làm ra chuyện như vậy.

“Việc này, ngay từ đầu, liền đã sai rồi.” Liên lão gia tử cúi đầu xuống trầm tư một chút. “Mấy ngày nay ta nằm trên giường gạch, trong lòng một mực không nhàn rỗi. Chuyện của Hoa Nhi phát sinh, ta biết rõ, không nên giúp bọn hắn lừa gạt. Ngọc bội bị vỡ thì cùng Tống gia nói cho rõ ràng, nên xử lý thế nào thì xử lý, không nên đi vay nặng lãi mới đúng.”

Có mấy lời Liên lão gia tử vẫn không có nói ra. Nếu như lúc đó, Tống gia không phải nói sẽ giúp Liên Thủ Nhân ra làm quan giống như là củ cà rốt treo phía trước, thì lựa chọn của hắn, sẽ không phải là như thế.

“Làm người a, không thể lấn tâm, không thể đùa nghịch khôn vặt.” Liên lão gia tử thở dài một tiếng, “Việc lần này, là ta nợ Tống gia…”

Việc Liên Hoa Nhi làm sai, cách làm của Liên lão gia tử xem như là bao che. Tại trong lòng hắn, vì trách nhiệm chuyện này ở trên lưng, chính là nguyên nhân hắn không đi thị trấn, không chủ động thân cận cùng người của Tống gia.

Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, có phải hay không cho dù lúc ấy Liên lão gia tử không có tức đến thổ huyết, thì hắn cũng không đi đến nội thành đòi nợ? Liên Hoa Nhi bọn họ không phải nhìn đúng thời điểm này, nên mới dám làm như vậy? Chỉ cần Liên lão gia tử vào thành, Liên Thủ Nhân trốn đi, Liên Hoa Nhi căn bản sẽ không lo lắng Liên lão gia tử sẽ đến Tống gia tìm nàng?

“…Không có nợ, thân thật nhẹ.” Liên lão gia tử tự trách xong, tinh thần sa sút cũng tỉnh lại, “Cũng may về kịp, từ nay về sau an phận trông nom mấy mẫu ruộng kia mà sống.”

Ý tứ của Liên lão gia tử là từ nay về sau làm ruộng mà sống, không trông mong vào Liên Thủ Nhân làm quan nữa?