Trọng Sinh Thành Ca Nhi Xấu Xí Đi Làm Ruộng

Chương 11

Edit: Tiểu Mun
"Khẩn trương sao?"
Lưu đồ tể một bên cùng Lưu thẩm đem heo con buộc lại, một bên trêu ghẹo Lý Trường Phong hai mắt chăm chăm nhìn đầu phố.
"Khẩn trương!"


Lý Trường Phong nhìn đầu phố xám xịt, có chút thấp thỏm chờ mong, hắn suy nghĩ hôm nay Hứa Thanh sẽ như thế nào? Lại thấp thỏm lo sợ Hứa Thanh thấy hắn có khi nào không hài lòng hay không?


Lưu thẩm tức giận cho Lưu đồ tể một cái tát, "Nói cái gì đâu! Có thời gian nói mấy lời mê sảng, sao không nghĩ biện pháp đem heo con bán mau một chút rồi mua heo lớn về giết bán!"


Lưu đồ tể không đau không ngứa, chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh Lý Trường Phong, thần thần bí bí nói: "Ngươi khẩn trương cái gì? Lúc này chỉ có ca nhi khẩn trương thôi!"


Lý Trường Phong nghe được lời này, quay đầu nhìn Lưu thẩm đang quét dọn gian hàng, thấy hắn không chú ý bên này liền dựa gần Lưu đồ tể vẻ mặt khoe khoang để lấy kinh nghiệm.


"Năm đó khi thúc cùng Lưu thẩm kết thân cũng không khẩn trương?!"Lưu đổ tể cùng Lưu thẩm khi còn trẻ chính là, là Lưu thẩm chủ động tìm người tới cửa cầu thân, hai người ở chung một thôn, là hai hài tử vô tư cùng nhau lớn lên, chỉ là Lưu đồ tể vẫn luôn cảm thấy Lưu thẩm sẽ không thích mình, chậm chạp không đến cửa cầu hôn, ngược lại Lưu thẩm chờ tới mất kiên nhẫn liền tới cửa cầu thân!


Vì chuyện này, Lưu đồ tể có thể đắc ý hơn nửa đời, có điều gì so với chuyện người mình thích trong lòng cũng thích mình còn tốt hơn đây!


Lưu đồ tể chỉ chờ Lý Trường Phong thắc mắc điều này, thảnh thơi lấy ra ống thuốc, để thuốc lá lên trên, "Ngươi cũng không biết đi? Chỉ cần ca nhi tìm người đến nhà hán tử cầu thân, đã nói lên rằng ca nhi này a! Trong lòng có hán tử này a!"


Hít điếu thuốc rồi nhẹ nhàng phun ra một đám khói trắng, nhìn vẻ mặt Lý Trường Phong tràn đầy khiếp sợ lại tiếp tục truyền thụ: "Là hắn lo lắng ngươi có thể hay không không coi trọng hắn, chứ không phải ngươi ở chỗ này lo lắng hắn không xem trọng ngươi!"


Nói xong lại vỗ vỗ vai Lý Trường Phong đang đứng dại ra, xoay người giúp tức phụ mình sắp xếp vài thứ.


"Chỉ cần ca nhi tìm người đến nhà hán tử cầu thân, đã nói lên rằng ca nhi này a! Trong lòng có hán tử này a!" lời này phảng phất bên tai Lý Trường Phong lặp đi lặp lại, làm đầu hắn choáng váng!


Tưởng tượng đến ca nhi nhỏ gầy kia trong lòng có hắn, lòng hắn liền tràn đầy vui mừng, này có phải hay không là nói....


Bả vai bị vỗ một cái làm hắn bừng tỉnh, "Tiểu tử, thất thần cái gì, nhìn xem! Đến rồi!" Lý Trường Phong vội vàng nhìn về phía đầu phố, quả nhiên hai thân ảnh một cao một thấp đang từ từ đi tới.


Cao đương nhiên là Tạ thẩm, dọc đường đi hắn luôn miệng dặn dò Hứa Thanh những điều cần chú ý, ở trên xe Hứa Thanh buồn ngủ, cũng không nghiêm túc nghe, mà hiện tại, Hứa Thanh nhìn thân ảnh cao lớn đứng trước gian hàng của Lưu đồ tể, trái tim "Bang bang" nhảy lên, cũng là không nghe thấy lời Tạ thẩm nói!


Thẳng đến khi đã đi đến trước mặt Lý Trường Phong, Tạ thẩm mới ngừng lặp đi lặp lại dặn dò, "Ngươi chính là Lý gia lão nhị đi? Nhà mẹ đẻ ta là La gia ở thôn Cát Tường! Ấn theo bối phận ngươi phải gọi ta một tiếng Tạ thẩm!"


Lý Trường Phong vội vàng lễ phép chào Tạ thẩm, "Tạ thẩm hảo!" Hắn biết Tạ thẩm, là La gia đại ca nhi, khi còn trẻ tính cách đanh đá không ai dám cưới, vẫn là Tạ gia thôn bên cạnh tới cầu thân rồi gả đi, Tạ thẩm khí chất nhu hòa cùng với tính cách đanh đá chính là tương phản cực, cực lớn!


Lúc trước Hứa Thanh lần đầu tiên thấy Tạ thẩm đã bị vẻ bề ngoài lừa gạt.


Tạ thẩm vừa lòng nhìn Lý Trường Phong cao lớn, không tồi, thân thể tốt, người cũng hiểu lễ nghĩa, lại nhìn qua Hứa Thanh đang nhìn chằm chằm người ta, Tạ thẩm trộm kéo ống tay áo Hứa Thanh đưa qua một ánh mắt "vừa vừa phải phải thôi", lại bắt đầu hỏi gia cảnh trong nhà Lý Trường Phong.


Lý Trường Phong cố gắng khắc chế không nhìn về phía Hứa Thanh, cung kính thành thật trả lời vấn đề Tạ thẩm đưa ra.


Hứa Thanh cũng không cảm nhận được động tác của Tạ thẩm, hai mắt nhìn thẳng Lý Trường Phong, cậu cảm thấy người này lớn lên đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, người cũng lễ phép, hơn nữa, tuy là người thành thật nhưng có suy nghĩ của chính mình, người như vậy thật phù hợp với cậu, cũng thích hợp ở chung.


Tạ thẩm nghe Lý Trường Phong trả lời, càng nghe càng vừa lòng, cuối cùng Lưu thẩm nhìn không được phải đi qua, "Được rồi được rồi, chừa chút không gian cho hai người trẻ tuổi người ta, lại đây, hai ta cũng phải hàn huyên một phen a!"


Tạ thẩm vừa rời đi, Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong trước mặt nhẹ nhàng thở ra, "Hì hì, ngươi sợ à?"
Lý Trường Phong bây giờ mới đường đường chính chính nhìn về phía Hứa Thanh, có chút khẩn trương, "Không có."


Hứa Thanh hôm nay mặc y phục màu tím nhạt, màu tím mặc trên người cậu lại nhiều hơn vài phần khí chất, hơn nữa cậu từng đọc sách, càng giống một tiểu ca nhi hào hoa phong nhã. Người trong thôn có thể đọc sách rất ít, một năm tiền học phí chưa tính, chỉ tính tiền mua sách vở giấy bút cũng phải tốn hai lượng bạc, cũng không phải nhà nào cũng có thể cho hài tử đi đọc sách, Lý gia cũng chỉ có một người Lý lão tam đi đọc sách.


Thời điểm Lý lão tam ra đời, cuộc sống trong nhà đã tốt lên, liền cho hắn đi đọc sách, Lý lão đại và Lý lão nhị đều không đọc qua sách, cho nên Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh khí chất hào hoa phong nhã trước mắt, có chút hổ thẹn, hắn đột nhiên cảm thấy mình không xứng với ca nhi bị mọi người coi là "Xấu ca nhi" này.


Hứa Thanh thấy Lý Trường Phong bình tĩnh nhìn mình, có chút nóng mặt, thình lình mở miệng nói: "Ta đã nói màu tím không thích hợp với ta mà!"
"Không, rất đẹp!"


Đẹp đến mức khiến hắn cảm thấy khoảng cách hai người thật xa, bất quá nghĩ đến câu nói kia của Lưu đồ tể, hắn lại tràn ngập nhiệt tình, chỉ cần Hứa Thanh tới, hắn liền có cơ hội!
"Chúng ta qua bên kia đi dạo đi, ở đây nhiều người."


Lý Trường Phong chỉ chỉ con đường nhỏ bên hông gian hàng của Lưu đồ tể, con đường kia đi đến một rừng cây nhỏ, bên trong cũng không có người, rất nhiều người kết thân cũng đều chọn nơi đó, được Hứa Thanh đồng ý Lý Trường Phong tiến vào rừng, ở mặt trên nhánh cây đầu tiên cột lên một mảnh vải đỏ.


"Để làm gì vậy?"
Hứa Thanh thò đầu lại gần nhìn nhìn, màu đỏ thật chói mắt nha!
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh đầy mặt nghi hoặc, nhẹ nhàng vì cậu giải thích, "Như vậy người khác nhìn thấy sẽ không tiến vào, biết có người ở đây kết thân."


Hai chữ cuối cùng cũng không biết Lý Trường Phong là vô tình hay cố ý nói ra khiến Hứa Thanh nháy mắt mặt đã biến đỏ.
"Nga! Vậy chúng ta vào đi thôi!" Nói rồi Hứa Thanh liền bước nhanh đi vào.


"Thế nào? Người này hẳn không tồi đi?" Lưu thẩm đắc ý hướng Tạ thẩm tranh công, Lý Trường Phong hắn nhìn lớn lên, nhân phẩm hoàn toàn không có vấn đề.


"Không tồi, chuyện này thành công cũng đều nhờ ngươi!" Tạ thẩm cười tủm tỉm khen ngợi bạn tốt, nếu không nhờ hắn a, không biết phải tìm bao lâu!


Lý bà tử mang theo Lý tiểu ca nhi cũng đi đến chợ, hôm nay muốn mua chút thịt đem về, trong nhà đã hơn mười ngày không ăn thịt, hiện tại là thời điểm dốc sức làm việc, phải đem thân thể dưỡng tốt mới được.


"Mẹ! Mẹ ơi! Ta thấy nhị ca!" Lý tiểu ca nhi lôi kéo Lý bà tử ra sức kêu!
"Ở đâu? Ở đâu?" Lý bà tử nhìn sang, quả nhiên thấy bóng dáng Lý Trường Phong tiến vào rừng cây.


Lý bà tử vỗ đùi, "Ta đang thắc mắc sao sáng nay không thấy ở nhà, nguyên lai hắn thật sự tới nơi này kết thân!!"


Lý bà tử nói liền muốn vọt vào đem Lý Trường Phong kéo ra ngoài, bị Lý tiểu ca nhi lanh lẹ đưa tay giữ chặt lại, "Mẹ! Mẹ! Mẹ muốn làm gì? Chuyện của nhị ca tự hắn có chừng mực!"


Hắn mà là nhị ca cũng sẽ nghĩ chuyện đi ở rể, tam ca mỗi ngày ở nhà nháo lên nháo xuống, hắn thấy cũng đau đầu, cũng chỉ có nhị ca tính tình tốt, mới chịu đựng mà không lên tiếng!


Lý bà tử đây là tức đến hồ đồ, đưa tay xoa xoa ngực, nặng nề thở dài một hơi, đúng vậy, lão nhị hắn tự có chừng mực, nhất định hắn có suy tính, chờ trở về nhà hỏi lại hắn cũng không muộn.
"Sau đó làm sao? Sau đó làm sao?"


Hứa Thanh hưng phấn hỏi Lý Trường Phong, "Cuối cùng a, nguyên lai không phải con ngựa kia phát điên đem hắn hất xuống đất, mà là bởi vì động dục!"


Lý Trường Phong nói xong mấy chữ cuối cùng có chút xấu hổ, cũng tại bệnh hay quên, đều đã quên Hứa Thanh vẫn là ca nhi chưa gả.


Hứa Thanh thật ra không nghĩ nhiều, mà là ở một bên cười si ngốc, thấy Lý Trường Phong sắc mặt phiếm hồng mới phản ứng lại, chuyện này có chút... tục!
"Khụ! Cái kia, ta cũng trực tiếp hỏi, ngươi cảm thấy ta thế nào?"
Lý Trường Phong nghiêm túc lên, "Thực tốt!"


"Vậy ngươi cũng ghét bỏ ta xấu sao?" Cái này có phần khẩn trương, mặt cậu cũng chưa khỏi hoàn toàn!
Lý Trường Phong nhìn kỹ Hứa Thanh, "Ngươi không xấu, chỉ là mặt có chút đỏ thôi!"


Lời nói này làm Hứa Thanh có chút ngượng ngùng, này có tính là biến tướng khen cậu không? Cậu có chút vô sỉ nghĩ.
"Chúng ta đây, liền định rồi?"


Hứa Thanh bị dọa nhảy dựng, nhìn Lý Trường Phong, "Ngươi, ngươi nói lại lần nữa?" Cậu có khả năng là đã nghe lầm rồi.
Lý Trường Phong bình tĩnh nhìn Hứa Thanh, xác định cậu là đang khích lệ mình, bèn lặp lại lần nữa, "Ta nói, chúng ta đây, liền định rồi!"


Không sai, vỗn dĩ nghĩ biểu đạt ý tứ này là Hứa Thanh, nhưng nói ra lại là Lý Trường Phong, điều này làm cho Hứa Thanh thật ngoài ý muốn, cậu cảm thấy thời điểm mình chủ động xuất kích đã đến, đối phương lại mở miệng trước.


"Định xuống rồi!" Hứa Thanh gật đầu thật mạnh, cậu thích người nam nhân trước mắt này, không chỉ là thích bề ngoài hắn, tính cách cũng thích, tuy rằng không thể nói là yêu, nhưng cậu là thật sự thích, cảm tình đều là bồi dưỡng được, thành thân rồi, bọn họ có rất nhiều thời gian không phải sao?


Khoảnh khắc Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh gật đầu, cảm thấy tâm cũng một mảnh mềm mại, cậu gầy yếu như vậy, lại làm hắn cảm nhận được một loại cảm giác thuộc về trái tim.


"Ta về trước, giải quyết chuyện phân gia xong, lại tới tìm ngươi, đúng rồi!" Lý Trường Phong từ trong lồng ngực lấy ta túi tiền màu đen "Trong này là mười lăm lượng bạc ta tích góp được, ngươi cầm lấy trước."


Hứa Thanh không có tiếp nhận, mờ mịt nhìn Lý Trường Phong, "Làm gì?"
Lý Trường Phong cảm giác hai tai mình đều sắp bốc khói, "Khụ! Có tiền hảo chuẩn bị cưới ta a!"


Hứa Thanh cảm thấy giờ khắc này vẻ mặt hắn muốn có bao nhiêu mộng bức liền có bấy nhiêu mộng bức a!!!


Vẻ mặt mộng bức: Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm: Kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời, ngoài khét trong sống. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.


Có thể tương đương với từ Nà ní trong tiếng Nhật.